“Làm nhiệm vụ” đây là chủ đề mà Cố Thừa Hiên và Ninh Mông khó có thể mở miệng, ai cũng không dám tùy tiện nói đến, bởi vì cho dù là ai cũng không dám xác định việc trở về sau nhiệm vụ, trở về là cái gì, sinh mệnh mới, hoặc là……
“Tiểu Cửu, đây là trách nhiệm của anh, từ khi anh mặc quân trang vào, mang theo huân chương bất đầu tiến hành……” Cố Thừa Hiên ôm cơ thể cô chuyển người, ôm cô vào trong cực giống như ôm một con mèo nhỏ, “Anh không có quyền lựa chọn, cho đến bây giờ anh cũng không sợ hãi……Anh chỉ cảm thấy rất tiếc nuối, tiếc nuối tại sao không được gặp em sớm một chút, như thế, thời gian chúng ta ở cùng nhau sẽ nhiều hơn một chút.”
“Chồng à…….” Ninh Mông chép miệng, cọ cọ bên gáy Cố Thừa Hiên, “Sau này chúng ta đừng cãi nhau giống những cặp vợ chồng khác có được hay không? Em rất sợ anh hung dữ với em, anh gào lên với em, lúc đó chắc chắn em sẽ chạy, đến lúc đó thời gian chúng ta ở chung sẽ giảm đi……”
“Được.” Cố Thừa Hiên cam kết, kéo chăn che lấy bờ vai đang lộ ra ngoài của cô: “Ngủ đi, không cần suy nghĩ quá nhiều, phải tin tưởng anh, biết không?”
“Vâng.” Ninh Mông ôm lấy eo anh, giữa hai người không hề có một kẽ hở nào, cô thì thào kêu tên anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Cố Thừa Hiên biết những điều Ninh Mông nói là sự thật, nhưng mà cũng không có cách nào thay đổi được, bọn họ chỉ có thể chấp nhận, ai bảo anh là bộ đội đặc chủng chứ?
Ninh Mông mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, cảm giác thấy Cố Thừa Hiên rời giường, sột sột soạt soạt bắt đầu mặc quần áo. Cô có chút trẻ con túm lấy vạt áo anh bĩu môi làm nũng: “Anh đi đâu vậy? Không được đi.”
“Ngoan, em tiếp tục ngủ đi, đến giờ huấn luyện rồi…..” Cố Thừa Hiên sờ sờ mặt cô để trấn an cô, “Hai ngày nữa anh sẽ trờ về.”
“Hai ngày nữa?” Trong lòng Ninh Mông hoảng sợ, lập tức tỉnh táo, lăn lông lốc từ trên giường ngồi dậy, trừng mắt hỏi, “Anh muốn đi đâu? Mà đi vài ngày?”
“Không cần khẩn trương, chỉ là huấn luyện một lượng lớn tân binh mà thôi, sau đó giữa đám tân binh đó lựa chọn ra để đi vào đại đội đặc chủng.” Cố Thừa Hiên biết cô đang lo lắng chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương và khổ sở của cô khiến anh có chút đau lòng, “Thật sự là không có việc gì, em làm gì thì cứ làm, có lẽ ba ngày sau anh sẽ trở về, nếu mấy ngày này em không ngoan, xem anh trừng phạt em như thế nào!”
“Anh gạt người!” Đến cùng thì trong người Ninh Mông vẫn là đứa bé cáu kỉnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khổ sở, cáu mũi nhỏ hít hít hai cái, nước mắt liền rơi xuống, giọng nói nghe qua không muốn khóc cũng phải khóc, “Anh huấn luyện gì mà phải đi mấy ngày vậy?”
Thấy cô càng ngày càng giống đứa bé, Cố Thừa Hiên vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh lừa em làm gì? Ngoan nào, anh đi trước, chứ không sẽ không kịp, trước tiên em cứ ngủ một giấc thật ngon, mấy ngày này không cần tự nấu cơm, đến căn tin đi, anh sẽ báo cho lão Vương.”
Ninh Mông cũng không biết tính tình thế nào lại cứ bám dính, thấy Cố Thừa Hiên muốn đi, chân tay nhanh nhẹn đứng lên, giày cũng không thèm đi liền chạy đến chặn ngang anh: “Anh không được đi, một mình em rất sợ, anh không được đi!”
Cố Thừa Hiên thở dài một hơi, xoay người ôm chặt cô vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Thật sự là không có việc gì, em không cần quá đa tâm đâu.”
Trong phòng không mở đèn, thậm chí hai người còn không nhìn rõ mặt đối phương, lẳng lặng ôm nhau một lúc, Cố Thừa Hiên vẫn hạ quyết tâm tách ngón tay Ninh Mông ra. Người sau khóc nháo không cho, thậm chí vì muốn ngăn cản động tác của anh, giống như bạch tuộc quấn lên người anh, cắn lên vai anh một cái.
Cố Thừa Hiên thấy Ninh Mông đột nhiên xuất hiện phản ứng bất thường khiến anh cảm thấy hoang mang, cô giống như con thú nhỏ mất khống chế tản ra hơi thở sợ hãi. Ở lớp huấn luyện Cố Thừa Hiên cũng đã học môn tâm lý này, anh biết Ninh Mông không phải chỉ là làm ra hành động không muốn anh đi mà có phản ứng. Cô giống như cực kì sợ hãi……Rốt cuộc là cô sợ hãi chuyện gì?
Báo hiệu ở sân huấn luyện đã vang lên, Ninh Mông lại càng ôm chặt, cho dù Cố Thừa Hiên khuyên nhủ như thế nào cũng không chịu buông tay. Có tiếng đập cửa vang lên, “Bang, bang……” âm thanh vang lên lúc nửa đêm vô cùng đặc biệt.
“Ngoan, anh đi mở cửa, trước tiên em buông ra……” Cố Thừa Hiên bất đắc dĩ thở dài.
“Không được đi, không được đi…..” Ninh Mông vẫn gắt gao ôm lấy anh không chịu buông tay.
“Thật sự là anh sẽ không đi, chỉ đi mở cửa.” Cố Thừa Hiên nhíu máy. Càng ngày càng cảm thấy không bình thường, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô không còn cách nào khác là phải ôm cô đi đến mở cửa.
“A!” Đại đội trưởng Dịch vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh một người phụ nữ tóc tai bù xù đang trốn trong lòng Cố Thừa Hiên, nhất thời không kịp phản ứng, hoảng sợ, lập tức trêu chọc nói, “Hai vợ chồng nhà này làm gì vậy? Học theo vượn người à?”
Cố Thừa Hiên hung hăng trừng mắt, vỗ vỗ lên lưng người nằm trong lòng nhẹ nhàng nói: “Anh không đi, trước tiên em pha cho anh ly trà có được không?”
Ninh Mông nửa tin nửa ngờ liền gật gật đầu, tùy tiện lau mặt một cái, đi hai bước rồi lại quay đầu lại nhìn sau đó đi thẳng vào bếp nấu nước.
“Tại sao cậu không nói pha ly trà cho tôi?” Đại đội trưởng Dịch không hài lòng với sự tiếp đãi khách của anh.
“Vợ của tôi tại sao lại phải pha trà cho anh?” Cố Thừa Hiên trả lời xem đó là điều đương nhiên, không đợi đại đội trưởng Dịch nổi giận, lại hỏi, “Đội trưởng, có thể cho chị dâu đến doanh trại hai ngày được không?”
“Chuyện gì?” Đại đội trưởng Dịch nhìn thoáng qua phòng bếp, dường như có chút hiểu rõ, “Là do em dâu sao? Tôi chưa từng thấy cậu khiến cô bé nhà người ta khóc, không tệ nha đội trưởng Cố!”
Không để ý đến lời châm chọc của đối phương, Cố Thừa Hiên đè mi tâm, dựa vào ghế sô-pha hỏi: “Lần huấn luyện này tôi có thể xin nghỉ được không?”
“Lại xin?!” Đại đội trưởng Dịch vừa nghe thấy anh xin phép lập tức thấy cảm thấy đau đầu, “Cố Thừa Hiên, cậu đừng tưởng rằng cậu cho tôi làm Hoàng đế cổ đại ‘từ nay quân vương chẳng lâm triều’ mà đùa giỡn liền cho rằng tôi không dám chém gọt cậu? Lão tử cảm thấy sau khi kết hôn cậu đã thay đổi, cậu nói xem cậu đã xin phép bao nhiêu lần rồi hả? Hả?! Nếu cậu không muốn làm ở đây, thì cậu cút đi ngay cho lão tử còn kịp!”
“Tôi……” Cố Thừa Hiên muốn nói, bây giờ Ninh Mông như thế này, thật sự là anh không bỏ được, nhìn thấy đại đội trưởng Dịch nổi trận lôi đình, làm sao anh dám mở miệng. Anh ấy nói đúng là sự thật, “Hay là đưa chị dâu đến đi….Tiểu Cửu hôm nay khiến tôi không yên tâm, tôi sợ đi hai ngày sẽ xảy ra chuyện.”
“Vợ cậu làm sao vậy?” Đại đội trưởng Dịch nhớ lại đúng là vừa rồi Ninh Mông có chút khác thường, có chút lo lắng.
“Tôi cũng không biết, có chút không yên tâm……” Cố Thừa Hiên thở dài một hơi, đứng dậy sửa sang lại trang phục huấn luyện bị Ninh Mông kéo cho lộn xộn, “Tôi đi nói một chút, rồi hai ta cùng đi xuống, anh chờ tôi một lát.”
Cố Thừa Hiên đi vào phòng bếp, Ninh Mông còn đang châm trà Diệp, anh đi đến đè tay cô, thấy cô từ từ xoay người lại mới nói: “Đại đội trưởng tìm đến nhà, như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy em không hiểu chuyện, sẽ cảm thấy em không tốt, anh chỉ ra ngoài hai ngày, mỗi ngày sáng trưa tối anh đều sẽ gọi điện thoại cho em có được không?”
Lúc này Ninh Mông đã bình tĩnh lại, nói thật, vẫn có chút xấu hổ, chỉ là nghĩ đến chuyện của mười sáu năm trước, cô liền không thể khống chế việc bắt đầu nảy sinh khủng hoảng. Những chuyện đó vẫn kìm nén trong trí nhớ giống như là bọt nước trong nồi, đạt đến nhiệt độ thích hợp liền bùng lên, cho dù người nào cũng không thể khống chế được.
“Em……” Ninh Mông đang muốn giải thích, nhưng vẫn cảm thấy không thể nào mở miệng được, “Không có việc gì, vừa rồi là em không tốt, anh mau đi đi, đừng để người khác đợi lâu.”
“Tiểu Cửu.” Cố Thừa Hiên xoay người liếc qua phòng khách một cái, mới bước đến sát Ninh Mông, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Tiểu Cứu…..Anh sẽ nhớ rằng trong nhà vẫn còn có em chờ anh, anh sẽ cẩn thận, em cũng cần phải sống tốt, đừng khiến anh lo lắng.”
“Được, em biết rồi.” Ninh Mông sửa sang lại khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, ánh mắt cũng không dám nhìn anh ở đối diện, chỉ nhìn vào lá trà trong chiếc cốc, “Bên ngoài còn có người nhìn đó.”
Cố Thừa Hiên vỗ vỗ mặt cô, nhẹ cười một tiếng, đi ra ngoài.
Mãi đến khi Cố Thừa Hiên đi xuống lầu, Ninh Mông mới quay về phòng ngủ, quấn chăn lại run lẩy bẩy, qua thật lâu, mãi đến lúc phía chân trời ngả sang màu trắng, mới thì thào nói ra hai chữ……chú nhỏ
Lúc Cố Thừa Hiên đi xuống lầu vẫn có chút lo lắng, khiến đại đội trưởng Dịch phải đưa vợ đến chăm sóc Ninh Mông hai ngày. Đại đội trưởng Dịch mắng anh là đã thành công trở thành ‘Nô lệ của vợ’, một bên thì gọi điện thoại cho vợ mình.
Lúc vợ đại đội trưởng Dịch đến đã là giữa trưa ngày hôm sau, trong tay dẫn theo một đứa bé trai tám tuổi, hành lý cũng không kịp đặt xuống, trực tiếp chạy vào nhà Cố Thừa Hiên.
Cả một đêm không ngủ, lúc ban ngày, thật sự là Ninh Mông không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng mang theo vệt nước mắt đi ngủ. Mới vừa nằm xuống chưa được bao lâu liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cô có chút chán nản, vốn không để ý, không ngờ điện thoại lại vang lên, một dãy số lạ, tắt đi, lập tức gọi lại.
“Này, ai vậy?” Không thể làm gì, đành phải nhận, để cắt đứt tiếng chuông mãi cứ lải nhải.
“Mở cửa nhanh!” âm thanh quen thuộc vang lên.
“Anh về sao?” Có chút giật mình
“Không phải…..Là chị dâu đến……” Cố Thừa Hiên vừa dứt lời liềng nghe thấy tiếng thét chói tai của Ninh Mông, sau đó là tiếng kêu…..đến đây, đến đây……
Từ đêm qua sau khi trên vai mang kg và đi liền km đường núi thì không ai còn cười được nữa, và anh đã không cho các sĩ quan trẻ thấy được một bộ mặt dễ chịu của mình.
“Em dâu, em làm gì vậy? Chị đã gõ cửa hơn nửa ngày rồi……” Thoạt nhìn vợ của đại đội trưởng Dịch vô cùng chất phác, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, hẳn là tính cách rất cởi mở. Cô vừa nói như vậy, ngược lại Ninh Mông lại cảm thấy thẹn thùng.
“Chị dâu, thật xin lỗi, vừa rồi em ngủ quên, hai người vào trong nhà ngồi trước, em đi pha trà.” Ninh Mông kéo kéo vạt áo ngủ, nhưng cũng ngượng ngùng bỏ rơi khách để đi thay quần áo.
“Khách khí cái gì chứ, chị ngồi ở đây còn nhiều hơn so với em đó!”
Khóe miệng Ninh Mông co quắp, rồi lại không biết nói gì, đành phải xấu hổ đứng ở một bên. May mà đối phương cũng không phải là người quá chú trọng, rất nhanh liền phá vỡ sự ngượng ngùng của cô: “Cái thằng bé chết tiệt này, ngồi ở một bên cũng không biết chào hỏi!”
“Chào chị!” Đứa bé trai ngồi ở một bên bị mẹ mình cho một cái tát, bĩu môi không có vẻ gì vui mừng.
Ninh Mông chưa kịp nói ‘Xin chào’, thì đứa bé trai kia lại bị vỗ một cái nữa lên vai: “Cái gì mà chị? Kêu là dì! Dì ấy là vợ của chú Cố, con kêu là chị thì thành vai vế gì rồi!”
Một lần nữa Ninh Mông bị nghẹn đến không nói nên lời, cười gượng nói: “Không có chuyện gì, chỉ là đứa bé thôi, chị dâu, chị ngồi đây, em nhớ tới là còn đang nói chuyện điện thoại, em đi trước cúp điện thoại…..”
Tùy tiện tìm một cái cớ, Ninh Mông liền trốn vào phòng, đồng thời thốt ra lời cảm thán: đại đội trưởng Dịch đã quá khó rồi, chị dâu này còn khủng bố hơn…..