Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

chương 39: tiểu biệt thắng tân hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi ăn cơm xong, Ninh Mông bị Cố Thừa Hiên mang vào phòng ngủ nghỉ ngơi, sau khi anh dọn dẹp bát đũa cũng trở về phòng ngủ, nhìn Ninh Mông trên giường ngủ say sưa, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bị phơi nắng cả ngày. Ninh Mông không thoải mái cau mày ‘ưm’ hai tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.

Chắc là mệt muốn chết rồi, đường xa như vậy cứ như vậy mà đi. Cố Thừa Hiên suy nghĩ như thế, nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, đau lòng không dứt, cơ thể nhanh nhẹn chui vào trong chăn, ôm thân thể nho nhỏ của cô vào trong ngực nặng nề ngủ.

Thật sự là Ninh Mông mệt muốn chết rồi, toàn thân mệt mỏi đến mức không muống động đậy cảm thấy tất cả sức lực đều bị rút hết đi. Cô ngủ mê man, khi tỉnh dậy, không biết bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều nữa rồi. Bên cạnh không có ai, cô nằm dây dưa mãi, đầu óc mới từ từ tỉnh táo, sau đó mới biết được đây là nơi ở của Cố Thừa Hiên, cô ngồi dậy, mơ mơ màng màng kêu anh hai tiếng, nhưng không có ai trả lời, chắc là đi huấn luyện rồi.

Ninh Mông vươn tay lấy di động trên đầu giường nhìn một chút, cũng đã sáu giờ rồi. Sờ sờ bụng của mình, có chút đói bụng, tự động đi xuống bếp, trong tủ lạnh tìm thấy túi bánh trôi và một ít rau xanh. Giữa trưa ăn bánh trôi, lúc này có chút ngán, Ninh Mông tìm đi tìm lại trong ngăn tủ tìm được một ít đồ khô, nhìn lên ngăn đựng gia vị cũng có vẻ đầy đủ, Ninh Mông nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi nấu mì, tuy rằng tay nghề của mình không được tốt lắm, nhưng vẫn chấp nhận là ăn được.

Cố Thừa Hiên cả một ngày mệt mỏi, đi đến phía dưới lầu nhà mình mới nhớ đến lúc này Ninh Mông đang ở đó, ngẩng đầu nhìn một lát, đèn phòng mình sáng choang, một màu cam bó buộc trong bóng đêm vô cùng chói mắt, anh bỗng cảm thấy vô cùng uất ức. Thậm chí anh có chút khẩn cấp muốn được gặp cô, đi nhanh trên đất, mở cửa, chỉ thấy cô mặc tạp dề đứng trong phòng ăn ăn cực kỳ sung sướng.

“Đang ăn cơm?” Anh đi qua nhìn nhìn chiếc bát trước mặt cô, “Bây giờ cũng biết làm rồi à?”

“Ách…..” Vốn là Ninh Mông quên làm cho anh một phần, bây giờ anh đứng trước mặt, liền suy nghĩ, trong lòng có chút áy náy, trên mặt có chút không tự nhiên, “Thì cũng tùy ý làm, không làm thì sao có ăn……Anh ăn chưa?”

“Cũng chưa ăn…..” Cố Thừa Hiên gỡ hai khuy áo của quân phục, ngồi vào sô pha, nhắm chặt mắt, vẻ mặt mệt mỏi, “Huấn luyện một ngày, hơi mệt, cũng không đi đến căn tin cùng mọi người, định đi về ngủ một giấc, đêm nay còn phải huấn luyện tân binh.”

“Để em đi làm cho anh một bát mì nha, em nhìn thấy còn một ít…..” Thấy anh mệt mỏi như vậy, Ninh Mông cũng rất đau lòng, “Anh ngồi nghỉ một chút đi, lập tức sẽ xong.”

“Không vội, em ngồi xuống đây một lát, anh có chuyện muốn nói với em.” Cố Thừa Hiên vội vàng gọi cô lại.

“Ừ.” Ninh Mông ngồi xuống bên cạnh anh, tiện tay gãi gãi mấy vết xước cho cỏ cắt vào, “Chuyện gì vậy?”

Cố Thừa Hiên cười cười, ôm lấy cô, đặt lên chân mình, thấy khuôn mặt cô dần dần ửng hồng, mới chậm rãi mở miệng: “Ở chỗ anh lúc này điều kiện không tốt bằng bên ngoài, em cũng không cần miễn cưỡng, nếu như thực sự cảm thấy khổ thì đi về nhà, về sau anh bớt chút thời gian vào trong thành phố gặp em là được.”

“Em không về!” Ninh Mông giận dỗi đẩy anh một cái, cái miệng nhỏ bĩu bĩu môi. Trừng mắt với anh, “Có phải là anh ghét bỏ em rồi đúng không?”

“Nói hưu nói vượn gì đó?!” Cố Thừa Hiên tức giận đến mức muốn bật cười, “Em là người được xem trọng như vậy mà chạy theo anh tham gia quân ngũ chịu khổ, anh muốn ghét bỏ em, anh còn là người sao?”

Thấy cô vẫn không quá vui vẻ, anh quay mặt cô lại hôn một cái giải thích: “Chuyên hôm nay em gặp phải rắn, anh càng nghĩ càng thấy sợ hãi, anh không giống như binh lính, tùy thời gian mà phải làm nhiệm vụ, đến lúc đó anh không ở bên cạnh em, em gặp phải phiền phức thì anh biết làm sao? Nếu như em ở nhà, dù sao cũng có cha mẹ chăm sóc.”

“Ở đây là bộ đội đặc chủng mà…..” Cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm của anh, vươn tay ôm cổ anh, cả người đều nằm trong lòng anh, “Còn nó nơi nào an toàn hơn ở đây chứ? Anh yên tâm đi, trước kia em cũng rời khỏi nhà ở nội trú trong trường đó, cũng quen rồi….. Anh có đói không? Em đi nấu mì cho anh.”

Cố Thừa Hiên thấy cô hiểu chuyện như vậy, trong lòng tựa như được bôi mật, xoay người đè cô dưới thân, hôn rồi lại hôn, đến khi cô sắp xù lông, không muốn nhưng cũng phải buông môi cô ra.

Một chén mì rất nhanh đã được bưng ra, Ninh Mông gọi Cố Thừa Hiên đến ăn. Tuy nhìn không được đẹp mắt, nhưng anh vẫn cầm đũa lên quấy hai lần, há miệng to bắt đầu ăn. Sợi mì đã có chút keo lại, nước canh có chút mặn, mà đúng như lời cô nói, ăn không ngon chút nào. Nhưng mà Cố Thừa Hiên vẫn uống sạch sẽ nước canh, đặt chén xuống, thấy Ninh Mông đang ngồi một bên nâng má nhìn mình, anh nhìn cô cười tươi: “Tự tay vợ mình làm có khác, ăn ngon thật.”

Ninh Mông cười đến mức mặt mày cong cong, hờn dỗi liếc xéo anh: “Khó ăn như vậy mà anh vẫn khen em sao? Thích nịnh nọt em như vậy sao?”

“Không phải, là em làm, cho nên ăn rất ngon, không phải cố ý lấy lòng.” Cố Thừa Hiên thỏa mãn ôm chầm lấy Ninh Mông, vùi mặt vào bên cổ cô chậm rãi cọ cọ, “Hôm nay cảm thấy như thế nào? Cảm thấy quen không?”

“Tạm được…..” Ninh Mông dùng ngón tay vê vê sợi tóc anh nhẹ nhàng kéo ra, “Chỉ là, ở đây sao anh có rau xanh thế? Anh cũng đi vào thành phố mua thức ăn sao?”

“Anh làm gì có thời gian mà đi chứ, là lần trước chị dâu đến mượn chỗ của anh làm bữa cơm cho Dịch Lâm Hiên.”

“Dịch Lâm Hiên? Là ai thế? Chị dâu là ai thế?”

Cố Thừa Hiên thấy bộ dạng trừng trừng mắt biết là cô có chút ghen, nhéo nhéo mặt cô, kiên nhẫn giải thích nói: “Dịch Lâm Hiên là con trai của đại đội trưởng, mà chị dâu…..Em nói xem còn có thể là ai?”

Ninh Mông le lưỡi, phản ứng của mình có chút hẹp hòi, có chút xấu hổ di chuyển thân thể, đâu ngờ Cố Thừa Hiên không thả người, ôm thắt lưng cô thật chặt, một lần nữa cô ngã vào trong lòng anh.

“Anh làm gì?” Ninh Mông đỏ mặt đẩy đẩy anh, “Để em đi dọn dẹp bát đũa một chút….”

“Được thôi.” Cố Thừa Hiên tuy trả lời như vậy, nhưng một chút cũng không thấy có ý muốn buông ra.

“Này!”

“Cùng nhau dọn dẹp.” Cố Thừa Hiên ôm cô đi về phía trước, hai người giống như hai đứa trẻ sinh đôi, dính vào nhau, cùng nhau rửa chén, cùng nhau lau dọn bàn, sau đó cùng nhau…..vào phòng ngủ.

Khi Ninh Mông bị Cố Thừa Hiên đặt lên tường hôn sâu, cô mới phản ứng lại, khóe mắt nhìn thấy tấm rèm ở ban công còn đang rộng mở, cô vội vã đẩy anh: “Tấm rèm…..”

Cố Thừa Hiên có chút bất mãn buông cô ra, đảo mắt nhìn tấm rèm một chút, đi qua, hung hăng kéo lại, động tác mạnh giống như muốn đem tấm rèm kéo xuống xé nát. Khi trở lại giường, chỉ thấy Ninh Mông bọc chăn ngồi giữa giường, tròng mắt xoay tròn.

Cố Thừa Hiên kéo kéo chăn, cô lại cười hì hì nhanh chóng kéo chăn che lại, thấy anh có chút không kiên nhẫn, cô vội vã trấn an nói: “Anh trả lời vấn đề của em, em sẽ lấy chăn ra, sau đó tối nay……khu khụ…..tùy anh xử lý!”

Vốn là Cố Thừa Hiên rất không vui, nhưng vừa nghe đến bốn chữ ‘tùy anh xử lý’ thì hai mắt sáng rực khuôn mặt rụt lại tựa như muốn đánh giá Ninh Mông: “Đồng ý, em hỏi đi!”

Ninh Mông gật gật đầu, trên mặt mặc dù có ý cười, nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Trong chuyện của Tần Vũ Linh, anh thấy em là người phụ nữ hẹp hòi sao?”

“Đồ ngốc, chuyện nhà bọn họ đâu phải do em chi phối, có quan hệ gì với em?”

“Tần gia đã thành như vậy rồi, anh có thể để ý đến Tần Mặc không?”

“Cậu ta?” Vừa nhắc đến người này, Cố Thừa Hiên liền cảm thấy lửa giận bốc thẳng lên não, giọng nói hết sức khinh thường, “Nhắc đến cậu ta làm gì?”

“Anh xem đi anh xem đi, mới đó mà anh đã bày ra bộ dạng keo kiệt rồi kìa!”

“Được, em muốn anh làm sao thì anh sẽ làm như thế đó.”

“Vậy sau này anh gặp anh ấy cũng đừng có giơ ra cái vẻ mặt đó, anh ấy thật sự có lỗi với em và gia đình em, nhưng bây giờ cũng đã đến nông nổi này, con người thì cũng nên tha thứ chứ, chúng ta không chấp nhặt với bọn họ, có được không?”

“Ừ.” Cố Thừa Hiên nhớ đến đáp ứng trước đó, thực sự đến lúc đó anh cũng không biết là sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào nữa, “Hỏi xong rồi hả?”

“Cũng gần như thế……” Ninh Mông suy nghĩ một lát, lại nơm nớp lo sợ nói, “Anh sẽ không……làm gì em chứ?”

“Không biết…….” Cố Thừa Hiên cười cười kéo cái chăn trên người cô ra, đè cô xuống hạ thể, bên tai cô nhẹ nhàng nói hai chữ.

Máu trong người Ninh Mông chạy thẳng lên đỉnh đầu, cả khuôn mặt đỏ như gan heo, giọng nói nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu, rõ ràng có chút khó xử: “Thật sự muốn sao? Nhưng em không muốn đâu.”

“Không sao…..Từ từ sẽ được….Cứ chuẩn bị trước…..” Một bàn tay Cố Thừa Hiên chui vào trong quần áo cô, thở hổn hển nói.

“Làm sao mà anh lại như vậy……Lưu manh à?” Ninh Mông kéo kéo bàn tay đang thêm dầu vào lửa của anh trên người cô.

“Không phải là anh học trong mấy cái ‘tài liệu’ của em sao…..Nhìn thật thoải mái…..Không phải lúc nãy em còn nói mặc cho anh xử lý sao? Làm sao mà bây giờ lại quỵt nợ vậy chứ? Vợ nhỏ bé……” Cố Thừa Hiên vừa nói vừa cắn cắn tai cô, khiến cho cơ thể cô càng ngày càng nóng.

“Ừ.” Ninh Mông không còn cách nào, đành phải đồng ý, thực ra khi tình cảm sâu nặng, cô cũng không bài xích chuyện dùng miệng phục vụ cho anh. Việc này không liên quan đến ham muốn, chỉ vì yêu.

Cố Thừa Hiên thấy cô đồng ý, nhanh chóng hăng hái tháo dây lưng và quần dài, đứng ở bên giường, ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Ninh Mông cắn cắn môi, vừa nhắm mắt, hạ quyết tâm, leo đến mép giường ngồi xuống, ngửa đầu, hai mắt long lanh nhìn anh: “Đợi lát nữa nếu mà…..Làm đau anh, không cho phép anh tức giận với em……”

“Ừ.” Cố Thừa Hiên liên tục gật đầu, lại vội vàng thúc giục cô,”Nhanh lên, nửa đêm anh còn phải đi huấn luyện đám chó con nữa!”

Ninh Mông chậm rãi kéo quần lót của anh xuống, lộ ra vật vĩ đãi đã sớm đứng thẳng lên, một cây gậy như vậy đột nhiên bắn ra, phơi bày trước mặt cô, đỏ rực, trần trụi. Cô do dự vài giây, đầu tiên dùng bàn tay mềm mại của mình nắm lấy nó, lên xuống hai lần, nhưng sau khi nghe được giọng nói gợi cảm của anh, mới mở miệng ngậm lấy.

Cố Thừa Hiên chưa bao giờ có cám giác nhanh như vậy, đầu lưỡi trắng mịn của cô thỉnh thoảng đảo qua đỉnh, kích thích eo anh một hồi tê dại. Cô quỳ gối bên cạnh mép giường, mái tóc dài đẫm mồ hôi xõa trên lưng trắng nõn, màu đen hòa lẫn với màu trắng kích thích khiến ánh mắt Cố Thừa Hiên đỏ rực, không thõa mãn với tốc độ của cô, giữ chặt lấy đầu cô, tự mình đâm vào rút ra……

Trong khoảnh khắc muốn bùng nổ, Cố Thừa Hiên cảm thấy trong đầu là một hồi choáng váng, chỉ kịp buông cô ra, ngay lúc đó cảm thấy có một luồng hơi nóng phun ra ngoài, tất cả đều rơi trên da thịt trắng nõn của cô….

Ninh Mông mệt mỏi chống bên giường ho khan, môi đỏ ẩm ướt, máu trong người Cố Thừa Hiên bốc lên, khàn khàn kêu một tiếng ‘Tiểu Cửu’ tiện tay đè cô xuống giường, vội vàng tiến vào người cô…..

Sau khi kết thúc, Cố Thừa Hiên vui vẻ ôm lấy cô trở về chỗ cũ trên giường, trong lòng anh tràn ngập vui sướng, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của Ninh Mông. Trong lòng anh lo lắng, vội vàng lật cô lại, nhẹ nhàng xoay đầu cô, để khuôn mặt hai người đối diện nhau, anh sợ hãi nhận hỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vừa rồi anh chỉ lo đến dễ chịu của bản thân mà không có để ý cảm nhận của em, lần sau anh sẽ không như vậy….. Em ngoan nào, đừng khóc nữa…..”

Ninh Mông nghe lời xin lỗi của anh, lại vẫn tiếp tục nhắm chặt đôi mắt, cuối cùng đẩy bả vai anh ra, cuốn chăn lại trốn qua một bên. Căn bản là Cố Thừa Hiên không biết là cô đang tức giận chuyện gì, nhìn thấy bộ dạng của cô như là tránh anh không kịp, có chút giận, nhưng cũng không biết làm thế nào. Quỳ gối xoa xoa đôi bàn tay thô ráp, có vẻ như luống cuống.

“Cố Thừa Hiên…..” Ninh Mông khóc đến khi nấc cục mới chịu mở miệng nói chuyện.

“Anh ở đây, có chuyện gì vậy?” Thấy cô lên tiếng gọi anh, anh vội vàng ôm lấy cô dỗ dành.

“Em có chút sợ…..”

“Sợ cái gì? Không phải anh đang ở đây sao?”

“Anh là bộ đội đặc chủng mà….Nhỡ có một ngày anh đi làm nhiệm vụ, nhưng mà không có quay về thì phải làm sao bây giờ?”

Cố Thừa Hiên bị cô vặn hỏi, nhất thời không biết trả lời như thế nào, nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, vùi đầu vào cổ cô, sau đó là một tiếng thở dài……

Truyện Chữ Hay