Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

chương 22: kiên nhẫn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ninh Mông nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Cố Thừa Hiên, cô biết là chuyện này có chút khó khăn, cô thở dài chán nản thất vọng: “Thôi quên đi….Coi như không có gì, em chỉ là tùy tiện nói ra vậy thôi.”

“Cũng không phải là không được…” Cố Thừa Hiên nhanh chóng liếc qua ly nước trên đầu giường, lại nhìn gương mặt Ninh Mông, “Có thể sẽ rất vất vả, em có chắc là em chịu được không?”

Ninh Mông kiên quyết gật đầu. Thực ra cô theo quân cũng là ý định cho bản thân cô. Dựa vào thu nhập của mình, muốn tự mình ra ngoài mua nhà là không có khả năng. Như vậy chỉ có kết hôn mới không phải ở trong nhà suốt ngày nghe ba càm ràm. Khi kết hôn mới có nhà của riêng mình, cô đương nhiên không muốn lỗ lai mình tiếp tục chịu “độc hại”. Nếu theo quân, trước tiên sẽ ở lại chỗ bộ đội một thời gian, sau đó tự mình nhà, nhờ Cố Thừa Hiên giúp gạt mọi người trong nhà, tự mình lén ra ngoài thuê phòng ở, như vậy thật tốt.

Cố Thừa Hiên tất nhiên không biết ý định của cô, vì vậy khiến cho tình cảm của anh với cô tăng lên. Nhưng thật sự anh không muốn cho cô theo quân. Nơi bộ đội đặc chủng đóng quân khá vắng vẻ, mỗi lần vào nội thành phải đi mất mấy giờ đường núi, cô là một cô gái yếu ớt như vậy làm sao mà chịu nổi.

“Em có muốn suy nghĩ thêm không? Điều kiện ở đây thật ra không tốt lắm.” Cố Thừa Hiên tiếp tục khuyên.

“Cố Thừa Hiên, anh có thể đừng nói dông dài như vậy có được không? Đàn ông gì mà nói dai hơn cả phụ nữa.” Vì phải chịu ba mình “dạy bảo” hai mươi mấy năm qua, Ninh Mông cực kì không ưu mấy người đàn ông cứ hay nói đi nói lại nhiều lần có một chuyện.

Cố Thừa Hiên tối sầm mặt, cương quyết ném lại một câu “Có thể theo quân, tùy ý em.” Liền xoay người đi ra ngoài. Ninh Mông nằm trên giường nghe tiếng anh đóng cửa ầm ầm, cô thấp giọng mắng đôi câu mới cảm thấy có chút buồn ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Mông bị tiếng hô khẩu hiệu đánh thức, sau đó là tiếng đếm đều đặn “một hai, một hai, một…..” cùng với tiếng bước chân đi đều. Cô luôn thích ngủ nướng, lúc này nghe tiếng động lớn như vậy vội vàng lấy chăn trùm qua đầu định ngủ tiếp. Nhưng cô chợt nghĩ sau này nếu theo quân mà sáng nào cũng như vật thì biết làm thế nào chứ?

Ninh Mông ảo não vò đầu, tự do và giấc ngủ đều không thể thiếu, cô muốn có cả hai, bỏ cái nào chọn cái nào cô cũng không bỏ được. Đang suy nghĩ loạn xạ, tiếng đập cửa làm cô giật mình, Ninh Mông tức giận lớn giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Dậy ăn sáng đi, ăn xong anh đưa em về.” Cố Thừa Hiên nói xong xoay người đi chuẩn bị bữa sáng.

“Haizz, anh hai à, bây giờ mới có sáu rưỡi thôi…” Ninh Mông đang muốn mượn cớ để nằm lại trên giường thêm chút nữa, nhưng thấy ngoài cửa im lặng cô đành đứng dậy thay quần áo. Sau khi rửa mặt, ra khỏi phòng tìm một vòng cũng không thấy Cố Thừa Hiên đâu. Ninh Mông bực bội đi xuống lầu, lúc này mới thấy Cố Thừa Hiên đang đứng ngoài hành lang lấy mũ của quân nhân treo trên tường xuống, tay kia dùng để phủi phủi bụi trên vành mũ xuống, bộ dạng rất thong thả. Ninh Mông nhìn cảnh này không thể không thừa nhận rằng Cố Thừa Hiên thực sự rất đẹp trai.

Vẻ bề ngoài, dáng người, năng lực và gia thế đều được tính là cực phẩm, ưu điểm rất nhiều làm cho Ninh Mông thầm méo miệng, người như vậy không trách làm cho Tần Vũ Linh thất điên bát đảo. Bây giờ tâm trạng chị ta giống như đứa học trò nhỏ rất cố gắng nhưng vẫn không được cô giáo phát phiếu bé ngoan vậy. Mà thật ra Ninh Mông không thể hiểu nổi người này nữa, người gì đâu mà không biết thế nào là dịu dàng, vẻ mặt thì lúc nào cũng lạnh lùng. Nhưng điểm làm cô ghét nhất là tính không kiên nhẫn, mới nói được ba câu đã nóng nảy rồi, quân nhân vốn sức chịu đựng rất cao mà sao anh ta một chút cũng không có vậy chứ?

Cố Thừa Hiên ngẩng đầu nhìn Ninh Mông vẻ mặt không vui bước tới, anh lấy điên thoại ra xem giờ, giọng nói có chút trách móc: “Em mất hết phút để rời khỏi giường, cho anh hỏi một chút, đồng chí Ninh Mông, tốc độ này của em là dùng bốn góc khăn nhúng nước để rửa mặt từng chút từng chút một sao?”

“Em nói em dùng từng góc khăn nhúng nước rửa mặt đấy thì sao?” Ninh Mông liếc mắt, đáp lại anh: “Còn có người nào đó? Một chút kiên nhẫn cũng không có….Vậy cũng là một quân nhân đấy!”

Cố Thừa Hiên mím môi, ánh mắt nheo nheo nhìn cô: “Ninh Mông, nếu em muốn theo quân thì phải tự mình thay đổi thói quen cuộc sống một chút, làm gì cũng phải nhanh lên để theo kịp người ta. Em tưởng rằng đây là nhà của em sao, ăn sáng cũng phải làm cho hàng trăm người chờ em ngủ dậy?”

“Hả? Không phải người nhà quân nhân được đối đãi khác sao? Em tốt xấu gì cũng là quân tẩu mà.”

“Đừng nói là quân tẩu, cho dù là thủ trưởng đến đây cũng phải chấp hành quy củ như vậy.”

Ninh Mông trong nháy mắt giống như quả bóng bị xì hơi, vẻ mặt ỉu xìu đi xuống từng bậc thang một. Cô đau đầu nghĩ lại ý kiến của Cố Thừa Hiên tối qua, cô không còn động lực cũng không có hứng thú với việc theo quân nữa. Ninh Mông cúi đầu xuống suy nghĩ, hai chân nặng như đeo chì. Hôm qua đi đường lâu như vậy chỉ cảm thấy hơi mệt một chút, nhưng sau khi một giấc tỉnh dậy cả người đau nhức không muốn động đậy, giống như hồi còn bé học thể dục phải nhảy cóc, ngày hôm sau rời khỏi giường chính là cảm giác này.

Cố Thừa Hiên sải bước tới, thờ ơ hỏi: “Đau chân?”

“Ừ”

Anh nhíu mày, giọng nói dịu dàng hẳn: “Sao lại như thế?”

“Tại anh cả đó!” Ninh Mông đối với chuyện vừa rồi vẫn còn bực bội, lúc này cáu kỉnh trả lời.

“Liên quan gì tới anh?” Cố Thừa Hiên khó hiểu. “Anh nói em đó, đừng có việc gì cũng đem đổ lên đầu anh, làm như anh gây ra tội tày trời vậy, thế còn gì là hình tượng của anh nữa?” Cố Thừa Hiên có chút bất mãn nói.

“Hả? Anh cũng để ý đến hình tượng sao?” Ninh Mông tức giận cười lạnh, “Cố thiếu tá, em thực sự muốn hỏi anh, anh ở trong quân đội nhiều năm như vậy mà một chút kiên nhẫn cũng không có. Anh có thể đối xử với em nhẹ nhàng một chút, kiên nhẫn một chút được không? Anh cứ như vậy thì sau này chúng ta làm sao mà sống chung được đây?” Câu nói cuối cùng cô gần như hét lên, cả đại viện vắng vẻ vang lên tiếng của Ninh Mông. Không ít phòng mở cửa ra nhìn, Cố Thừa Hiên có chút xấu hổ kéo cô ra khỏi tầm nhìn của mọi người, có chút bất đắc dĩ nói: “Em làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi nóng như vậy?”

“Em chỉ muốn nói sự thật thôi.” Ninh Mông sụt sịt mũi, làm bộ sắp khóc.

Nhìn cô nàng như muốn khóc, Cố Thừa Hiên vừa hoảng hốt vừa đau lòng, vội vàng bỏ thái độ lạnh lùng vừa rồi, sốt ruột vò đầu nói: “Được rồi được rồi, anh thừa nhận là anh không tốt, được chưa?”

“Không được…anh phải đáp ứng một điều kiện của em.” Ninh Mông được đà tiếp tục giả bộ tội nghiệp.

“Chuyện gì nữa?”

“Sau này em theo quân nếu ở đây không quen, muốn chuyển ra ngoài thì anh phải giúp em gạt mọi người trong nhà đấy, không thể để họ biết, nhất là ba em đó.”

“Sao lại phải gạt mọi người?”

“À, em sợ mọi người lo lắng thôi…”

“Vậy cũng được, chuyện này anh không có ý kiến.” Thật ra cũng không phải làm cái gì trái với nguyên tắc của chính mình, Cố Thừa Hiên vẫn có thể chấp nhận được.

Ninh Mông được thỏa mãn, nở một nụ cười tưới rói thay cho bộ dạng thút tha thút thít lúc nãy, giống như con thỏ nhỏ chạy hai bước một xuống cầu thang, cô xoay người lại vẫn thấy Cố Thừa Hiên đứng yên một chỗ liền hối: “Nhanh lên, đi đến căn-tin, ăn xong rồi đi khai lý lịch, xong rồi em còn phải về nữa!”

Cố Thừa Hiên nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô chợt nhớ tới câu nói “Phụ nữ là loài động vật phiền toái nhất trên thế giới” của đại đội trưởng Dịch mới thấy thật chí lí, chính anh còn thêm một câu- Phụ nữ là loài động vật khó nắm bắt nhất.

Ăn sáng xong, Ninh Mông theo Cố Thừa Hiên đến phòng làm việc khai lý lịch. Gặp chỗ nào không hiểu cô liền quay sang hỏi anh, hai người vô tình tạo nên một cảnh vô cùng ăn ý, hòa hợp.

Khi Cố Thừa Hiên đưa Ninh Mông xuống núi, lại xuất hiện cảnh một quân nhân anh tuấn, cao lớn cõng một cô gái xinh đẹp khiến cho Tiểu Vương - người lái xe đưa Ninh Mông về thành phố che miệng cười trộm. Ninh Mông thấy cậu ta cười liền quay qua nói: “Cười cái gì mà cười? Nếu bạn gái cậu có tới đây, tôi đoán cô ấy cũng không có hơn tôi đâu.”

“Chị dâu, em vẫn chưa có bạn gái đấy.” Cậu ta cũng không đến nỗi quá đẹp trai, nhưng gương mặt bầu bĩnh như trẻ con, làn da ngăm đen, khi nói những lời này gương mặt đỏ lên một chút vì xấu hổ.

“Haha… Có cần tôi giới thiệu cho cậu không? Tôi nói cho cậu nghe, mấy người bạn của tôi dáng người rất đẹp, chỗ nào cần cong thì cong, chỗ nào cần lõm thì lõm.” Ninh Mông đối với việc làm mai mối rất hứng thú, nằm trên lưng Cố Thừa Hiên ríu rít nói không ngừng.

Tiểu Vương càng nghe cô nói càng đỏ mặt, cuối cùng không chịu nổi nữa đành lên tiếng cầu cứu Cố Thừa Hiên, cậu ta tội nghiệp gọi một tiếng: “Đội trường!”. Cố Thừa Hiên dừng lại, cầm tay cô lắc nhẹ hai cái nói: “Tiểu Vương năm nay mới mười chín tuổi.”

“Mười chín tuổi thì sao?” Ninh Mông ở phía sau lườm anh, bất mãn nói: “Bây giờ mười chín tuổi cũng đâu có tính là yêu sớm, anh họ anh yêu chị họ em khi đó hai người đó bao nhiêu tuổi chứ?”

“Em năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi hai.”

“Mấy người bạn kia của em bao nhiêu tuổi?”

“Cũng không lớn lắm, khoảng , ”

“Cho nên em định làm mai người hai mốt tuổi cho Tiểu Vương mười chín tuổi?”

Ninh Mông lập tức không nói được câu nào, nhìn qua bên cạnh thấy Tiểu Vương đang làm vẻ mặt vừa cảm tạ vừa sùng bái đối với Cố Thừa Hiên, cô hoàn toàn mất hứng, từ bỏ ý định làm bà mai. Ninh Mông nằm trên lưng Cố Thừa Hiên thì thầm tự nói: “Phụ nữ lớn hơn tuổi cũng đâu có sao.”

Cố Thừa Hiên không nghe được cô nói câu nào nữa thì toét miệng cười.

——-——-

Ninh Mông sau khi về đến nhà đến thẳng phòng ông nội, đưa tờ thẩm tra lí lịch ra trước mặt ông cụ Ninh hỏi: “Ông nội, ông xem con ghi đúng không? Để chút nữa con mang đi đóng dấu”

“Sao phải vội thế?” Sức khỏe ông cụ Ninh ngày càng sa sút, lúc này ông cũng đang mệt mỏi, dạo gần đây phần lớn thời gian mỗi ngày ông đều nằm trên giường nghỉ ngơi.

“Cố Thừa Hiên nói nhanh một chút càng tốt mà.” Ninh Mông cố gắng không khóc, làm bộ vui vẻ trả lời, “Ông nội…Mau xem giúp con đi.”

“Tiểu Cửu thật sự trưởng thành rồi, sắp thành con dâu nhà người ta rồi.” Ông cụ Ninh cầm bản điều tra lí lịch, thở dài nói, “Kết hôn sớm một chút cũng tốt….”

Ninh Mông tuy đứng ngược sáng nhưng lại có cảm giác ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô làm đau rát, khiến cho nước mắt muốn rơi xuống.

Truyện Chữ Hay