Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

chương 21: thẳng thắn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ninh Mông ăn tới mức no căng cả bụng, thật sự là không thể ăn thêm gì được nữa cả, làm vẻ mặt đáng thương nhìn qua Cố Thừa Hiên ngồi bên cạnh: “Cố Thừa Hiên, em thật sự là không thể ăn được nữa, có thể không ăn nữa được không? Nếu ăn nữa, em sẽ no vỡ bụng mất.

Cố Thừa Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì vừa mới ăn cay xong mà hồng lên, lại nhìn dáng vẻ chun mũi, ánh mắt loé sáng, lòng của anh không hiểu vì sao mà mềm ra, không chút do dự nhẹ gật đầu, trong ánh mắt của cô hiện lên vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Anh lấy đĩa thức ăn trước mặt cô qua phía mình, cầm lấy chiếc đũa cô đã dùng qua gắp thức ăn, ăn một cách tự nhiên.

Ninh Mông chán ghét đẩy anh một cái, nhỏ giọng nói: “Làm sao anh lại không vệ sinh như vậy? Em đã ăn qua đấy!”

“Anh biết!” Cố Thừa Hiên cười rạng rỡ, “ Tiện thể có thì ăn luôn thôi, đỡ phải đi lấy thức ăn”.

“Anh thật đáng ghét!” Ninh Mông nhìn bộ dạng anh lớn miệng ăn cơm lại còn ăn rất nhanh, cô cười nói: “Nói em là quỷ đói đầu thai, anh chẳng lẽ không phải vậy à!”

“Ừ” Cố Thừa Hiên chỉ đơn giản đáp một câu. Bởi vì anh đang nhai thức ăn, Ninh Mông không nghe rõ anh nói gì, liên tục hỏi lại, Cố Thừa Hiên sống chết không chịu nói lần hai, vì nén cười mà lồng ngực khẽ run. Kỳ thật, anh thấy rất đúng – như vậy, họ mới càng giống một đôi vợ chồng…

Ăn cơm xong, Cố Thừa Hiên cũng không có ý chào hỏi mọi người, kéo Ninh Mông về hướng đại đội trưởng Dịch, ý bảo muốn rời đi. Vừa ra khỏi căn-tin, Ninh Mông liền giữ khoảng cách với Cố Thừa Hiên, đi về phía trước. Cố Thừa Hiên nhìn bộ dáng chu môi thở phì phò của cô, cảm thấy cực kì đáng yêu, vì không để cho con mèo nhỏ này xù lông, anh chỉ có thể bước nhanh hơn đuổi theo cô.

Ninh Mông vòng tới vòng lui trong doanh trại bộ đội đặc chủng, mắt cũng nhìn qua bốn phía, Cố Thừa Hiên đi theo sau cô không chút bực mình, chỉ khi nào gặp chỗ có chương ngại vật anh mới đến gần phía sau cô che chở. Lúc Ninh Mông đi quanh sân huấn luyện được độ nửa tiếng, đột nhiên cô xoay người kéo vạt áo quân phục của Cố Thừa Hiên nói: “Dạ dày của em có chút khó chịu …”

Cố Thừa Hiên thấp giọng mắng một câu, kéo bàn tay nhỏ của cô qua, nắm trong lòng bàn tay của mình, tay kia, ở bụng của cô nhẹ nhàng xoa, đau lòng hỏi: “Có phải ở đây không?”

“Ừ”

“Đã sớm nói với em rồi mà, không được ăn lạnh!”

Ninh Mông tự biết mình đuối lý, không dám nói gì, cúi thấp đầu, tuỳ ý để Cố Thừa Hiên đem cô nửa ôm nửa kéo vào ngực, xoa nhẹ dạ dày để giảm bớt đau. Qua một lúc, vẫn không có hiệu quả gì, Ninh Mông đau đến chảy mồ hôi, dùng chút hơi sức còn sót lại, nắm lấy bàn tay Cố Thừa Hiên, dường như là cắn răng nói: “Đau…Dạ dày của em không được tốt, có thể là do ăn cay quá, anh tìm một chỗ cho em nghỉ một lát đi.”

Cố Thừa Hiên thấy xung quanh không có ai, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Mông đang trắng bạch như tờ giấy vì đau, thỉnh thoảng lại có mồ hôi chảy xuống, không có chút chần chừ, anh ôm cô trở về ký túc xá của mình.

Ninh Mông đắp chăn, đau đến co lại trên giường, nhìn bóng lưng Cố Thừa Hiên vội vội vàng vàng đi lại trong phòng khách, đột nhiên cô cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào tận nơi mềm mại nhất trong đáy lòng. Một người đàn ông luôn qua loa đại khái trong sinh hoạt ca nhân, nhưng vì cô mà lục tung mọi thứ để tìm thuốc giảm đau, khuôn mặt lo lắng, cô thấy rất rõ. Ninh Mông cũng không phải là đầu gỗ, tất cả những việc anh làm, cô đều có thể nhận thấy. Chỉ là, cuộc hôn nhân này từ đầu tới giờ chỉ là hữu danh vô thực, có lúc chính bản thân cô còn thấy nghi ngờ anh.

“Lần trước anh bị thương, bác sĩ có đưa thuốc giảm đau. Nhưng giờ không tìm thấy, bây giờ em đang đau,chờ anh một lát, anh tới phòng y tế lấy cho em, được không?” Cố Thừa Hiên bưng một ly nước vào phòng ngủ, vừa đưa cho cô vừa nói.

“Thôi! Cái đó uống nhiều cũng không tốt, em nhịn một chút là được.” Ninh Mông uống hai ngụm nước, lại chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Cố Thừa Hiên đang đứng bên giường.

“Vậy em ngủ một chút đi, anh đi gọi điện cho chú Ninh, như thế này thì tối nay chắc là em không về được rồi.”

Ninh Mông gật đầu, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ. Cố Thừa Hiên gọi cho Ninh Trí Văn trong phòng bên, không biết đối phương nói gì, chỉ nghe thấy Cố Thừa Hiên nói vài lần hai tiếng “yên tâm”. Ninh Mông bỗng cảm thấy lạ, từ lần đầu gặp Cố Thừa Hiên tới nay, cô đối với anh luôn đặc biệt yên tâm, chưa từng thấy lo lắng, thật sự chỉ là bởi một thân anh mặc quân phục trông rất uy nghiêm hay sao? Ninh Mông không tài nào hiểu được…

“Sao còn chưa ngủ?” Cố Thừa Hiên ngắt điện thoại, về phòng đắp chăn cho cô, đã thấy cô mở to hai mắt nhìn ra cửa.

“Ban ngày ngủ nhiều quá…Cố Thừa Hiên chúng ta nói chuyện đi, ở đây không có mạng, nằm cũng thấy chán.”

“Được.”

Ninh Mông thấy Cố Thừa Hiên tới phòng bếp chuyển ghế dựa tới bên giường, ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp. Ninh Mông nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, nhịn không được bật cười. Đối lại ánh mắt không hiểu của anh, cô cố làm ra vẻ nghiêm túc ho khan vài tiếng hỏi: “Anh trước kia vì sao quen Tần Vũ Linh?”

Cố Thừa Hiên nghe cô nhắc tới cái tên đó, trong lòng căng thẳng, bàn tay đang đặt trên đầu gối toát mồ hôi: “Tiểu Cửu…Anh cùng cô ta không có quan hệ gì cả.”

“Không có quan hệ gì? Thế mà người ta còn níu lấy anh không tha?” Ninh Mông hừ một tiếng nói tiếp, “Chị ấy là người xinh đẹp nhất trong tiểu khu thị chính, đại mỹ nữ như thế anh cũng không động lòng?”

“Em cùng cô ta rất thân thiết sao?”

“Từ nhỏ cùng nhau lớn lên!” Ninh Mông nói xong lại hạ tầm mắt, thật lâu mới nói “Bây giờ chắc là chị ấy sẽ hận chết em, em cũng bắt đầu thấy ghét chị ấy…Cố Thừa Hiên, em thấy anh thật sự rất đáng ghét.”

“Tiểu Cửu, anh không phải cố ý, anh cho tới giờ cũng chưa từng cùng cô ta phát sinh chuyện tình cảm, giữa bọn anh chỉ là bạn học bình thường mà thôi.” Cố Thừa Hiên có chút hoảng hốt đến bên giường, nhìn mắt cô, yên lặng nói, “Em…đừng ghét anh…”

Ninh Mông có chút không hiểu được Cố Thừa Hiên lúc này, cảm thấy không thích hợp với người đàn ông này, né tránh ánh mắt của anh, cô có chút mong chờ hỏi: “Anh có thể nói cho em một chút chuyện của anh cùng chị ấy trước kia không?”

“Anh cùng cô ta không có chuyện gì cả.”

“Em cũng không phải bảo anh nói anh với chị ấy có cảm giác gì, em muốn anh đứng ở góc độ khách quan nói cho em một chút về chuyện chị ấy công khai với anh thôi.” Ninh Mông thấy anh im lặng, không hiểu sao trong lòng cô lại giống như đang bốc hỏa, chuyện tình cảm này một cây làm chẳng nên non, anh nếu không làm ra chuyện gì, Tần Vũ Linh lại cứ cố chấp như vậy sao?

“Ừ.” Cố Thừa Hiên thấy cô thật sự tức giận, lần nữa ngồi trở về ghế, đem chuyện năm đó thẳng thắn nói: “Anh cùng cô ấy là bạn học thời phổ thông, cô ta là hoa khôi của lớp, anh chỉ là một học sinh bình thường thôi. Có một lần trời mưa cô ta quên mang ô, anh liền cho mượn, nhưng vài ngày sau trong trường đã truyền tin anh và cô ấy có tình cảm, anh chỉ cảm thấy chuyện này càng ầm ĩ càng nghiêm trọng, nên dứt khoát không nói gì. Anh và cô ấy hoàn toàn là quan hệ gặp mặt thì gật đầu chào hỏi, ai ngờ ngày đó cô ta chạy đến nói với anh, cô ta muốn yêu một người đàn ông làm bộ đội đặc chủng bảo vệ mình.”

“Cho nên, anh liền đi làm bộ đội đặc chủng?” Ninh Mông chen vào nói, hai tròng mắt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ.

“Em nói linh tinh gì vậy?” Cố Thừa Hiên không vui nhíu mày, “Bộ đội đặc chủng cũng không phải cứ muốn là được. Anh lúc ấy nghe theo ông nội nên mới đi bộ đội, về sau bị điều đến bộ đội đặc chủng. Anh chỉ là thấy rất lạ, cô ta vì sao đột nhiên chạy tới nói với anh như vậy.”

“Vì sao vậy?”

“Anh không biết.” Cố Thừa Hiên thả lòng người, tựa lưng vào ghế, “Vậy thôi, hết.”

“Anh thật sự không đáp lại chị ấy?”

“Anh đến cả nói cũng không cùng cô ấy nói qua vài câu.”

Ninh Mông tức giận, chống tay run rấy ngồi dậy: “Thật quá đáng! Trước kia em thấy chị ấy rất tốt, kết quả vì chuyện này liền ghét em, nhìn ánh mắt chị ấy mà xem, giống như muốn đâm cho em hai nhát vậy. Tần Mặc cũng không phải là người, nhìn em gặp nạn lại đứng một bên không chút động lòng, giống như Lỗ Tấn đã viết, anh ta giống như khán giả im lặng vậy. Cho dù em lừa anh ta, anh ta cũng lợi dụng em nhiều năm như vậy, không có tình yêu cũng có chuyện trao đổi.”

Cố Thừa Hiên nhìn cô bla bla đem chị em Tần gia mắng một trận, vội vàng đi tới hỏi cô: “Dạ dày không đau ư?”

“Hả…anh vừa nói như vậy…lại thấy chút…”

“Vậy mà em còn kích động như thê.”

“Đây không phải là tức giận bình thường đâu…Không được, Cố Thừa Hiên, em nói cho anh biết, chuyện Tần Vũ Linh lần này thật không có tính khoa học.”

Cố Thừa Hiên đưa cô về bên giường nằm xong, kéo chăn qua bọc cô kín lại, nói: “ Cái đó sao lại cùng việc có khoa học hay không có liên quan sao?”

“Rất có, chị ấy thật không phải người bình thường…Nào có ai vô duyên vô cớ nói người khác thích chính mình? Mỹ nữ như chị ấy lại càng không có khả năng làm chuyện mặt dày như thế.” Ninh Mông dùng chăn bọc ba vòng chỉ hở mỗi đầu nói.

“Em đang nói theo ý chủ quan của em à?” Cố Thừa Hiên kéo mép chăn ở cằm của cô xuống, nhíu mày suy nghĩ.

“Vậy sao chị ấy không để ý mấy người chị ấy đã từng gặp qua?”

“Vậy là sao?”

Ninh Mông nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, trả lời xa xăm: “Có quỷ-chị ấy trúng tà-em khẳng định.”

Cố Thừa Hiên đau đầu day trán, bất đắc dĩ nói: “Ninh Mông em có thể suy nghĩ một chút được không?”

“Em đã suy nghĩ rất lâu rồi!” Ninh Mông phản bác: “Đúng rồi, thẩm tra chính trị sao rồi?”

“Xong rồi… để ở phòng làm việc của anh, sớm mai cầm đi điền, em trở về ghi đầy đủ cho anh là được.”

“Uh…” Ninh Mông đồng ý, hai người không nói nữa, mở to mắt nhìn nhau, có chút lúng túng. Cố Thừa Hiên nghe tiếng hộ hấp của cô, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn “vĩnh viễn sánh cũng trời đất”, nhớ tới hai lần hôn môi ban ngày, lòng anh có chút nhộn nhạo, tiếp xúc như vậy, cảm giác thật là tốt…

Cố Thừa Hiên có chút lúng túng đứng lên, vội vàng thu về tất cả tâm tư, cô nam quả nữ cứ tiếp tục ở chung một phòng thế này rất dễ phát sinh chuyện không nên.

“Em ngủ đi, anh ra ngoài trước.” Giọng nói Cố Thừa Hiên có chút cứng nhắc.

“Này…Em hỏi anh một việc được không?”

“Ừ.”

“Doanh trại bộ đội chỗ các anh sẽ chấp thuận cho theo quân không?”

Cố Thừa Hiên giật mình nhìn về phía Ninh Mông: “Em muốn theo quân? Ở đây?”

Truyện Chữ Hay