Mộc Cẩm Nhu cũng cười nói: “Em đừng ngủ thật đó, Tam tiểu thư này vốn thích những thứ như thi từ ca phú, em phải nói chuyện với cô ta thật nhiều, cô ta cảm thấy em thú vị, tất nhiên ấn tượng tốt cũng dần tăng lên.
”“Chị cả, chỉ thật sự làm khó em rồi, chị cũng biết lúc em đi học ghét nhất đám người có học biết văn thơ chua ngoa này mà, thật sự khiến người ta đau răng.
”“Đau răng cũng phải chịu.
” Mộc Cẩm Nhu cười mắng: “Em không hợp ý, sao có thể bắt được trái tim của Tam tiểu thư, em phải biết rằng, Tam tiểu thư là đứa con gái được Đốc quân yêu thương nhất, nếu cưới cô ta về, sau này em muốn thăng chức sẽ rất nhanh, đừng nói đến cái chức tham mưu trong quân đội, tương lai còn có thể ra lệnh cho ba quân đó.
”Mộc Văn Bách nghe xong, lập tức hứng thú, anh cả Mộc Văn Vũ đang lên như diều gặp gió, cha càng ngày càng coi trọng anh ấy, vốn anh ta chỉ là con thứ, địa vị thấp hơn một bậc, nếu anh cả có thể xây dựng sự nghiệp, vậy anh ta sẽ bị chôn vùi trong đất không thấy tương lai, tuy anh ta không thích Tam tiểu thư Lăng gia này, nhưng vì tương lai của mình chỉ đành phải chấp nhận thôi.
“Chị cả, em trai còn muốn nhờ chị bày mưu tính kế cho em đấy.
” Mộc Văn Bách cầm miếng bánh ngọt đưa đến bên môi Mộc Cẩm Nhu muốn lấy lòng.
Mộc Cẩm Nhu lại thở dài một hơi, xua tay: “Chị có thể giúp em điều gì chứ, bây giờ chị là Bồ tát bùn sang sông còn không thể đám bảo cho bản thân.
”“Đang tốt đẹp sao lại như thế?”“Còn thế nào nữa.
” Mộc Cẩm Nhu nói xong lại che mặt khóc lóc.
Mộc Văn Bách càng nóng nảy hơn, đứng dậy khập khiễng nhảy đến trước mặt cô ta, đỡ bả vai của cô ta nói: “Chị cả có việc gì phiền lòng cứ nói ra, xem em trai có thể giải quyết giúp chị hay không.
”“Em chỉ đến đây làm khách thôi, em có thể giải quyết được chuyện gì chứ.
” Mộc Cẩm Nhu khẽ khóc lóc: “Không biết Thiếu soái đã ăn trúng bùa mê thuốc lú gì của chị hai em, bây giờ vừa về đến nhà là chạy đến chỗ cô ta, vừa ăn vừa ngủ lại, mấy ngày trước còn dẫn chị hai em đi ăn cơm Tây, kết quả chị hai em ỷ vào chuyện này chạy đến trước mặt chị khoe khoang, lúc về còn nói với Thiếu soái là chị không đúng, làm hại Thiếu soái không thèm để ý đến chị, chị chủ động đến chỗ anh ấy, anh ấy lại thờ ơ với chị, cứ tiếp tục như vậy, chị chỉ sợ không thể ở lại Lăng gia nữa rồi.
”“Không phải Thiếu soái đối xử với chị hai không tốt sao? Em nghe bên ngoài nói Thiếu soái rất chán ghét chị ta.
”“Chị cũng không biết cô ta đã dùng cách gì, với sự chán ghét của Thiếu soái với cô ta, sao có thể đến chỗ cô ta được?” Mộc Cẩm Nhu càng khóc lóc uất ức hơn, “Lần trước cũng vì một câu nói của cô ta mới khiến em không được gia nhập vào quân đội, nói cái gì mà vì tốt cho em, nhưng bao năm qua, cô ta có từng quan tâm đến em không, ngay cả câu hỏi thăm cơ bản nhất cũng không có, cô ta chỉ không muốn cho em vào quân đội cướp vị trí của Văn Vũ, lại còn vờ vịt tỏ ra thân thiết.
”Nhắc đến chuyện này, Mộc Văn Bách vô cùng tức giận, anh ta đã ghi hận Mộc Vãn rồi, lần này lại càng căm thù cô đến tận xương tủy, tức giận đến mức siết chặt tay lại, đôi mắt sắp phun ra lửa.
Mãi một lúc lâu, anh ta mới nặng nề nói: “Chị cả, chị định làm thế nào, cứ để cô ta kiêu ngạo như vậy, hai chị em chúng ta cũng không thể sống yên lành được nữa.
”“Em có hiểu rõ ưu và nhược điểm trong đó tất nhiên tốt nhất, nhưng chị không muốn làm hại em, em nên nhanh chóng quay về Hà Phố đi thôi, tránh cho chị hai của em có quyền thế, lại dạy dỗ luôn cả em, đến lúc đó chị gái thế lực mỏng manh không thể cứu em được.
”“Chị cả, chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền, sao em có thể bỏ lại chị ở đây tự đi hưởng phúc chứ? Lúc hai chị em họ còn ở Mộc gia đã đối phó chúng ta khắp nơi, đến Lăng gia rồi cũng không chịu buông tha cho chúng ta, nếu chúng ta còn nhân từ nương tay, chỉ sợ sẽ khó xoay người.
”“Tuy nói như vậy, nhưng chị không nghĩ ra được cách gì tốt.
”Mộc Văn Bách cười gằn: “Muốn khiến cô ta không thể ở lại trong tủ, tất nhiên phải ra tay từ việc Đốc quân và lão phu nhân quan tâm nhất.
”.