Hồng Tụ còn đang suy nghĩ nếu cô ấy hầu hạ bên cạnh tiểu thư, vậy Thúy Quyên phải làm sao, cô ấy không thích Thúy Quyên, càng không muốn làm việc chung với cô ta, cô tình nguyện bón phân cho cây ở trong sân, cắt tỉa cho hoa.
Mộc Vãn thở dài, kể việc Thúy Quyên đã làm cho Hồng Tụ nghe, lại thuận tiện kể việc bà hai đã vu oan hãm hại cô như thế nào.
Hồng Tụ nghe xong mãi không tỉnh táo lại, thật ra cô ấy đã sớm nghĩ rằng Mộc Vãn hại chết bà năm, vì vậy mới nhận tội thay cho cô, dù sao nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, không phải Mộc Vãn thì là ai.
Không ngờ trong đó còn có bí mật như thế, là kế sách một mũi tên trúng hai con chim của bà hai.
Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Tất cả đều do một mình tiểu thư điều tra ra sao?”Bảo sao cô lại thề hứa chắc chắn sẽ cứu cô ấy ra ngoài, thì ra từ khi đó, cô đã bắt đầu đi điều tra rồi, nhưng từ nhỏ đến lớn tiểu thư mà cô ấy quen biết sẽ không chú ý đến chuyện này, trong mắt cô chỉ có Thiếu soái, vì thích Thiếu soái đã làm rất nhiều chuyện xấu xa quá quắt, bây giờ nghĩ lại, cô ấy còn cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Không ngờ cô ấy ở trong tù mấy tháng, tiểu thư lại như biến thành một người khác.
“Tất nhiên còn có người khác giúp đỡ.
” Mộc Vãn nói: “Ánh Xuân là người nhà, sau này em phải ở chung với cô ấy thật tốt, cũng có thể tin tưởng Tam tiểu thư, nếu chị xảy ra chuyện gì, em có thể đi tìm Tam tiểu thư.
”“Tiểu thư đừng nói chuyện xui xẻo, đang tốt đẹp có thể xảy ra chuyện gì chứ?”Mộc Vãn không nhịn được cười khổ, cô còn chưa tìm được người đẩy cô xuống giếng, nếu cô đến không đúng lúc biết đâu sẽ dẫn đến tai họa chết người, một phủ đệ nho nhỏ lại có thể so sánh với trong hoàng cung, chắc chắn không thể sai sót.
Lúc này Ánh Xuân đã mua xong quần áo mới vui vẻ quay về Quế Hoa Uyển, cô ấy biết Hồng Tụ tuyệt đối trung thành với Thiếu phu nhân, tất nhiên cũng cảm thấy cô ấy rất thân thiết, chọn lựa quần áo rất cẩn thận, không thể quá rêu rao lại rực rỡ, nhưng thứ nào cũng tốt nhất.
Mộc Vãn khen cô ấy mấy câu, cô ấy cười đến không ngậm miệng được.
“Đúng rồi, Thiếu phu nhân, em vừa thấy Tam tiểu thư về sân của cô ấy rồi.
”Mộc Vãn vốn định đi tìm Lăng Tuyết Thu, nhưng vì Hồng Tụ đột nhiên quay về nên muộn mất một lúc, cô để Ánh Xuân đi tìm người chăm sóc Hồng Tụ, liền thay quần áo đến sân của Lăng Tuyết Thu.
~Trong Cẩn Hàm Uyển, Lăng Tuyết Thu vừa đi, Mộc Văn Bách đã đặt bên chân bị thương lên bàn, nằm xiêu vẹo trên giường, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, anh ta vội vàng bỏ chân xuống, ngồi thẳng người.
Người kia đi vào trong phòng, anh ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sao chị cả lại rảnh rỗi đến đây?”Mộc Cẩm Nhu để Đậu Khấu đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, “Biết em không có gì ăn, mang đồ ăn đến cho em.
”Cô ta nhìn thấy chân phải của Mộc Văn Bách được băng bó kín kẽ, hoảng sợ nói: “Sao thế, lại bị thương nữa hả?”Mộc Văn Bách thờ ơ mỉm cười: “Em muốn đỡ Tam tiểu thư một cái, kết quả bị trượt chân, chỉ bị trật chân mà thôi.
”“Chị cũng nghe nói Tam tiểu thư vừa rời khỏi chỗ của em, là cô ta mời bác sĩ cho em à?” Mộc Cẩm Nhu còn phát hiện trên bàn có một hộp cơm khác, có lẽ là Lăng Tuyết Thu mang tới.
“Chị cả nói đúng rồi, vị Tam tiểu thư này rất ngây thơ, em chỉ dùng khổ nhục kế thôi đã lừa cô ta xoay quanh rồi, vừa rồi còn ngồi ở đây thảo luận về Kafka gì đó với em, có trời mới biết người phương Tây kia làm cái gì, chỉ vì nghe chị cả nói cô ta thích Kafka, em mới tạm thời lấy mấy quyển sách ở chỗ bạn bè, nhìn dáng vẻ vô cùng vui mừng của cô ta, em gần như ngủ thiếp đi rồi.
”.