Thiếu Nữ Vùng Đầm Lầy!

chương 07: bữa tối hoang dại.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ghi chú của Tác Giả:

Nghĩ lại thì vẫn chưa có cảnh bụp nhau nào…

***

Tôi chưa từng thấy căn phòng nào như vậy trước đây.

Thật rộng lớn, thật sang trọng và nó hoàn toàn được bao bọc bởi cẩm thạch. Cùng với đó là hơi nước liên tục bốc lên từ dòng nước nóng đang đổ xuống.

Về nguồn nước thì có một thứ ở ngay giữa bồn tắm - tất nhiên là nó cũng được làm từ cẩm thạch nốt - một con sư tử đá được chạm khắc vô cùng tinh xảo, đến nỗi tôi cứ tưởng đó là một con sư tử thật và dòng nước chảy ra từ cái miệng luôn luôn mở rộng của nó.

Nước tràn ra khỏi bồn tắm, làm ướt chân tôi. Cái cảm giác âm ấm đó, cái cảm giác khi được đặt chân lên những viên gạch cứng nhưng lại mịn màng đến lạ kỳ đó - thật sung sướng.

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống và mọi thứ đã chìm vào trong bóng tối từ lâu thì những chiếc đèn lòng giấy cầu kỳ lại khiến nơi này nổi bật lên hẳn. Đủ để tôi quên đi dòng thời gian đang chảy quanh mình.

Đây là phòng tắm.

Phòng tắm, đúng rồi đó, không có gì nhầm lẫn đâu.

Và hiện tại thì tôi đang trần như nhộng khi đứng giữa căn phòng này mà chẳng nói nên lời.

Chắc chắn đây là phòng tắm nhưng nó hoàn toàn khác với khái niệm về phòng tắm mà tôi biết. Như tôi đã nói trước đó, nó thực sự quá phô trương.

Tôi tự hỏi, liệu đây có phải thường thức của giới quý tộc hay không? Chẳng lẽ ai cũng giàu có xa hoa như vậy sao?

“Giờ thì, tiểu thư Chris,”

Cô hầu nữ đứng sau lưng tôi lên tiếng thúc giục.

Nhưng tôi phải làm gì? Chính xác thì cô ấy muốn tôi làm gì cơ chứ?

Khi cô ấy nói “giờ thì”, tôi thực sự không biết nên làm gì.

Chẳng có một chút gợi ý nào cả.

Tự dưng tôi bỗng thấy hoảng khi chẳng biết mình cần phải làm gì vào lúc này.

Kinh nghiệm, kỹ năng của một mạo hiểm giả rõ ràng không thể áp dụng trong tình huống này.

Tôi cố gắng bình tĩnh nhưng cơ thể lại hùa theo tâm trí đang lo lắng mà khẽ run lên. Thế rồi, tôi hỏi:

“Giờ thì... làm sao?”

.

.

.

Chúng tôi đã thành công — nói vậy có đúng không nhỉ? — trong việc tìm cho mình một chuyến xe và đi qua cổng mà không gây chú ý.

Đúng như tôi nghĩ, mấy tay đứng trạm hoàn toàn bỏ qua thủ tục đối với các lực lượng quân đội. Đặc biệt hơn khi đây là quân đội hoàng gia, họ chỉ vẫy tay và đoàn người cứ thế tiến vào.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã vào được thành phố một cách an toàn.

Khi cỗ xe bắt đầu lăn bánh và rung lắc trên con đường bên trong nội ô thành phố thì bầu trời đã nhuốm màu của hoàng hôn. Cùng lúc đấy, người đàn ông ấy, phải chính là anh ta đó, chẳng biết vì lý do gì cũng đã lên xe và chấp nhận những phiền phức khi ngồi cạnh chúng tôi.

Tôi đã muốn hỏi: “Chẳng phải anh là chỉ huy sao? Có ổn không nếu như anh ngồi đây?” nhưng dường như mọi thứ đều đã được giải quyết ổn thỏa bởi Leopard.

Đúng như tôi nghĩ, quý tộc.

“... Vậy, nhà các cô ở đâu?”

Vì chúng tôi đang ngồi cùng nhau nên người đàn ông duy nhất bắt đầu cuộc trò chuyện như một lẽ thường tình… khoan, hình như tôi đã nghe thấy tên anh ta trước đó. Hình như là Leon.

Vì chẳng rõ họ của anh ta nên tôi không thể chắc chắn rằng người này có phải là một quý tộc hay không. Để đề phòng những vấn đề không cần thiết về sau, chúng tôi đã gọi nhau bằng tên giả.

Tôi đã nghĩ đến vài lý do để xuống xe sau khi qua cổng nhưng với vết thương hiện giờ của Palmira thì có khả năng anh ta sẽ muốn đưa chúng tôi về tận nhà.

Đây là một vấn đề hết sức đau đầu, vì chúng tôi làm gì có nhà ở đây.

Và giờ thì anh ta thực sự đã hỏi đến nó.

“... Thực sự là… tôi… ừm, chúng tôi không có nhà.”

Nghĩ đi, nghĩ đi nào. Tôi cố hết sức để xâu chuỗi lời nói của mình trong khi tâm trí thì đang kẹt cứng với những lo lắng.

Phần nào đó trong tôi nghĩ rằng, kể cả khi anh ta phát hiện ra chúng tôi là nô lệ bỏ trốn thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi. Nhưng những ngờ vực lại điều khiển đôi môi tôi vào lúc ấy.

“Hở?”

“... Chúng tôi ở trong một cái lán trong khu ổ chuột...”

Có vẻ như không thực sự thuyết phục, bởi cả bản thân tôi cũng cảm thấy vậy. Nhưng vấn đề ở chỗ là chẳng hiểu vì sao tôi lại cảm thấy áy náy khi nói dối anh ấy.

Cảm giác đó khiến lời nói của tôi trở nên ấp úng.

Còn Aira, người đã thể hiện khả năng diễn kịch đến mức thượng thừa giờ cũng trở nên im lặng như thể đang cố đẩy hết mọi thứ cho tôi vậy. Palmira ấy hở? Sau khi vết thương được băng bó thì nhỏ cũng câm như hến giống mọi khi rồi.

“Nếu vậy thì… hẳn là khó khăn lắm.”

Khi nói những lời ấy, Leon trông như một người đàn ông với cái nhìn sâu xa.

“C-Chuyện này để ngài Leon phải bận tâm như vậy… chúng tôi thực sự rất áy náy.”

Aira nói.

Thật khó để biết được cô ấy có đang diễn hay không. Nhưng cũng nhờ khả năng đặc biệt ấy mà Leon bị kéo vào cuộc trò chuyện này một cách thoải mái. Bằng cách kể khổ, mọi thứ dần được giải quyết dễ dàng hơn.

Thật may mắn khi đó là Aira, chứ nếu là tôi khi tim đang đập thình thịch như thế này sớm muộn gì vở kịch này cũng phải hạ màn.

Mình đang bị làm sao thế này?

Aira thật khéo léo khi trò chuyện với Leon, nhưng dù vậy, đôi lúc anh ta vẫn hướng mắt về phía này khi tôi đang ngồi trong im lặng.

Đó là một cái nhìn khá kín đáo, đủ để Aira không thể nhận ra khi cô ấy vẫn đang tiếp tục câu chuyện về bể khổ cuộc đời đầy bi đát và lắm đau thương. Mặc dù là mục tiêu bị nhắm đến như chẳng rõ vì sao tôi lại không cảm thấy khó chịu hay đề phòng ánh mắt ấy.

Khoan, hình như có gì đó sai sai. Đây rõ ràng không phải những gì tôi đang nghĩ, nhưng tôi đang nghĩ cái gì nhỉ?

“... Nhà của chúng tôi không còn xa nữa, tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng tôi sẽ xuống xe và đi bộ từ đây...”

Khi Leon và Aira đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì Palmira đột ngột chen ngang một cách khá là bất lịch sự.

Thấy vậy, Aira làm một cử chỉ như thể đang hỏi "Gì? Bây giờ luôn hả?"

Ờm… Tính ra thì hôm nay “Aira ngốc” và “Aira được việc”, hai chế độ này cứ thay phiên nhau liên tục đến chóng mặt. Thật không rõ là cô ấy đang tốt lên hay tệ đi nữa.

“Hừm, có vẻ như… trở về chỗ đó khi cô bé đang bị thương như vậy thật không ổn. Dù sao thì cũng không có vấn đề gì, vậy nên các cô nghĩ sao nếu ở lại điền trang của ta, ít nhất là cho đến khi vết thương đó lành lại?”

Điền trang?

Anh ta vừa nói “điền trang” hả?

À thì… cũng là lẽ hiển nhiên thôi mà, nhỉ? Anh ta chỉ huy một đội quân đến cả trăm người và đó còn là lực lượng quân lực hoàng gia nữa. Nếu là một quý tộc thì việc có điền trang cũng chẳng phải lạ lùng gì.

Nhưng một quý tộc đề nghị bọn dân đen đến ở lại điền trang của mình thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Điều này khiến sự đề phòng trong tôi đối với Leon lập tức đẩy cao lên một bậc.

“Nhưng như vậy sẽ phiền ngài lắm...”

“Không sao cả. Ta mong các cô có thể ở lại, nếu có thể. Để một cô gái đang bị thương như thế này phải tự mình về nhà là đánh vào lòng tự tôn của một hiệp sĩ. Và đây cũng là mong muốn của riêng ta.”

Khi chúng tôi cố gắng để từ chối sao cho phải phép thì anh ta chỉ đáp lại bằng sự khiêm tốn và lịch thiệp đến không tưởng.

… Cuối cùng, chúng tôi cũng không thể từ chối.

Trước việc lấy danh dự hiệp sĩ của mình ra để yêu cầu chúng tôi ở lại thì việc tiếp tục từ chối là một hành động thiếu tôn trọng đối với anh ta. Đáng lẽ ra chúng tôi phải nghĩ về bản thân mình thay vì danh dự của một người đàn ông xa lạ. Nhưng khi xem xét kỹ càng thì mọi chuyện không đơn giản vậy.

Hiệp sĩ và cũng có thể là một quý tộc uy quyền. Xét về mặt danh dự của một người như thế bị xúc phạm thì cũng đủ để rơi đầu rồi.

“Nếu vẫn nhất quyết phải đi thì ít nhất xin hãy chờ cho đến lúc vết thương của cô bé này lành lại, từ giờ cho đến lúc đó, ta sẽ xem các cô như khách trong nhà...”

Hay thật, nếu là với người khác thì đây rõ ràng là một cơ hội hiếm có khó tìm, nhưng đối với tôi thì nó lại mang một cảm giác thất bại khó tả.

.

.

.

Chúng tôi được đưa đến trước một điền trang lớn đến mức không tưởng.

Bị choáng ngợp bởi sự hùng vĩ của nó, chúng tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng khi được đưa vào trong.

Mặc dù đã được đưa đến tận đây nhưng chúng tôi vẫn phải băn khoăn liệu có nên bước qua cánh cửa kia với bộ dạng bẩn thỉu như thế này hay không.

Những người lính thì đã đến doanh trại bố trí trong khuôn viên điền trang từ trước nên những người bước vào sảnh chỉ có Leon, ba đứa chúng tôi và tất nhiên là cả ông ta nữa, Leopard.

Vẻ ngoài hùng vĩ, bên trong tráng lệ. Ở sảnh vào, một đèn chùm lớn được thắp sáng ngay phía trên chúng tôi và phía dưới là hai hàng hầu gái đang duyên dáng cúi đầu mà đồng thanh chào chủ nhân của mình trở về.

Trông cứ như đang mơ vậy.

Một cảnh tượng mà mọi mạo hiểm giả đều từng mơ đến ít nhất một lần trong đời nhưng nó chẳng bao giờ trở thành hiện thực cả.

Tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ được tận mắt chứng kiến như thế này.

Rốt cuộc thì anh là gã quái nào vậy, Leon?

.

Sau đó, theo lời Leon, những hầu gái đưa chúng tôi đến những phòng tắm sang trọng.

Nhưng kể cả khi đi tắm tôi cũng không được tận hưởng cảm giác riêng tư; cô hầu gái đã nói “giờ thì” liên tục kỳ cọ, chăm sóc cơ thể tôi từ từng chân tơ kẽ tóc cho đến từng cái móng tay, kể cả những chỗ đáng lẽ nên để tôi tự giải quyết cũng không ngoại lệ. Việc này khiến tôi đuối vô cùng. Chắc đây là cảm giác khi bị sàm sỡ nhỉ? Thực sự thì tôi có cảm giác mình giống như một món đồ chơi vậy.

Ngay cả sau khi đã ra khỏi bồn tắm, mọi việc cũng đều được cô hầu gái kia lo liệu, từ lau khô người cho đến mặc đồ cho tôi. Thật đáng kinh ngạc với khả năng bỏ qua mọi sự phản kháng từ tôi một cách khéo léo của cô ấy.

Về đồ mặc thì tôi không quá ngạc nhiên với một chiếc váy. Tôi không ngạc nhiên vì đây là một chiếc váy suông liền thân nhưng chuẩn bị thêm cả thứ này nữa thì thực sự là chu đáo quá mức rồi.

Hay cụ thể hơn thì đây là lần đầu tiên tôi mặc quần lót nữ… Đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy an tâm hơn khi mà suốt thời gian qua cứ phải hớ hênh như vậy, nhưng chẳng rõ vì sao lúc này tôi lại cảm thấy khá là nản.

Nhưng vì phải mặc váy nên tôi không thể không mặc thứ đó. Sau tất cả thì cuối cùng tôi cũng đành đầu hàng số phận và chấp nhận những gì sẽ buộc phải đến.

“Tiểu thư thấy sao?”

Cuối cùng, tôi bị kéo đến trước một tấm gương đứng lớn. Khi nhìn vào, đó thực sự là một cú sốc lớn, hơn cả những gì tôi đã trải qua suốt những ngày qua.

“... Ể!?”

Trong gương, với chiếc váy sáng màu, cô gái trẻ hiện diện với một vẻ đẹp không thể chối từ.

... một mái tóc màu bạch kim thật lộng lẫy, da chị thì mịn đến khó tả. Dù cùng là phụ nữ nhưng em cảm thấy ghen tị lắm đó. Đó là còn chưa kể đến đôi mắt xanh to tròn, đôi môi mềm mại, thân hình thon gọn…

Ngay lúc này, những lời Aira nói trước đó bỗng vang lên trong tâm trí tôi.

Mỗi lần quay đầu, mái tóc lấp lánh ánh bạc khẽ đung đưa trên bờ vai, cũng như mỗi khi tôi chớp mắt, dường như có một thứ ánh sáng mê hoặc nào đó tràn ra từ đôi mắt ấy. Và ở ngay phía dưới là chiếc mũi thẳng cùng đôi môi căng tràn như đóa hoa nở rộ. Quả là một sự sắp xếp hoàn hảo.

Cùng với một dáng người thanh tú, mặc dù chưa thể gọi đây là một vẻ đẹp hoàn hảo nhưng chắc chắn một điều rằng cơ thể này sẽ trở nên hoàn mỹ hơn trong tương lai.

“H-Hở!?”

Bất chợt, nước mắt trào ra từ đôi mắt của cô gái trong gương. Trong giây phút kinh ngạc ấy, tôi áp một tay lên mắt mình.

Tôi đã khóc.

Trước đây, dù tôi đã nhìn thấy cơ thể của mình cũng như hiểu rằng nó đã bị biến đổi nhưng bằng cách nào đó tôi đã bỏ qua cảm giác thực của mình. Tiềm thức của tôi đã phủ nhận sự thật này.

Đó là lý do tại sao tôi dễ dàng cho rằng mình cần phải trở lại bình thường. Tại sao tôi có thể lạc quan như vậy khi đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng như thế này?

Nhưng bây giờ, khi phải đối mặt với chính mình như thế này - tôi thấy mình không thể chối bỏ được thực tại phi lý này nữa. Tôi đã trở thành một người phụ nữ như bao người phụ nữ khác. Có thể nói, đó là hiện thực mà tôi không bao giờ có thể thoát ra được.

Nếu mọi chuyện bắt buộc phải như vậy, sẽ hạnh phúc hơn nếu tôi là một đứa xấu xí.

Bởi chỉ có như thế thì quyết tâm của tôi mới trở nên vững vàng.

“C-Có chuyện gì sao, tiểu thư!?”

Cô hầu gái đứng sau tôi, người trông có vẻ như đang hài lòng, nhận thấy những giọt nước mắt của tôi và ngay lập tức trở nên bối rối.

Trong tâm trí cô ấy, hẳn cô ấy đang cảm thấy như thể mình vừa hoàn thành một tuyệt tác để đời.

Tôi hiểu điều đó.

Đó là bởi vì tôi đang cảm thấy rất cay đắng vì nó.

Bất lực, tôi dùng tay lau nước mắt.

“Nà, đừng lo! Không sao cả!”

Cố tình nói một câu thật nam tính, tôi khẽ quay lại và trấn an cô ấy.

.

.

.

“Oa, Chị Đại, trông chị tuyệt quá!”

Kế đến là bữa tối.

Vì trời đã tối nên bữa tối là điều dĩ nhiên. Đó là lời Leon nói, nhưng tôi không thể tin được những gì mình tận mắt thấy.

Theo chân cô hầu gái, tôi xuống phòng ăn, nơi đặt một chiếc bàn lớn với hàng nến sáng chưng và cả một biển bát đĩa.

Aira và Palmira cũng đã được thay mới quần áo, và giờ họ đang đợi tôi, cùng với Leon trong bộ quân phục.

Khi nhìn tôi, Aira nói những lời đúng như tôi đã dự đoán trước đó và nó lại càng khiến tôi cảm thấy chán nản.

Tôi có thể nói rằng: khi mặc những bộ đồ kia, trông Aira và Palmira đều đẹp hơn mức cần thiết.

Nhưng ... không phải tôi có ý gì đâu, nhưng tôi nghĩ mình có thể còn đẹp hơn họ...

"... Ha, tôi đã có vài mong đợi, nhưng thế này thì..."

Cùng với một cái nhìn thích thú, Leon bỏ lửng câu nói đó một cách mơ hồ.

Ờ, phải. Trông mày đẹp lắm đó.

Tôi tự mỉa mai chính mình trong khi thực hiện một cái cúi đầu nhẹ nhàng.

"Bây giờ thì xin hãy thưởng thức bữa tối. Mong các cô hãy bỏ qua lễ tiết và có thể ăn uống một cách thoải mái nhất."

Ghế của chúng tôi được các nữ hầu kéo ra và mời vào, cùng với Leon ở đầu bàn.

Mặc dù anh ta đã nói như vậy nhưng thực sự thì tôi không biết nên làm gì. Liệu tôi có nên bắt đầu với tô súp trước mặt mình không?

Với lấy thứ trông như là một cái thìa, tôi cho nó vào tô súp, rồi đưa lên miệng một cách rụt rè.

“Ngon v… ngon quá!”

“Ngon vãi” mới là điều tôi định nói, thật may mắn khi kịp sửa lại. Tôi khẽ đưa tay lên môi.

Không thể tin được.

Đây là lần đầu tiên tôi được ăn món súp ngon bá cháy này. Không chần chừ thêm nữa, tôi đưa thìa thứ hai lên miệng.

Ngon quá! Ngon vãi cả đái! Đúng là không thể tin nổi mà!

Đối với các mạo hiểm giả trung cấp, món súp có thể tìm được trong các quán bar công cộng ở ngoại ô thị trấn là chút nước cùng với rau củ.

Khẩu phần ăn ngày của mỗi người được chia đều với một vạc lớn. Tất nhiên là lúc nào nó cũng nguội lạnh cả. Nhưng nếu yêu cầu súp nóng, thì vẫn có thể dùng một tảng đá nóng và thả vào bên trong. Nhưng sử dụng đá nóng để hâm thức ăn là một cách hết sức thô sơ.

Thông thường thì đó là thứ rẻ nhất có thể ăn được. Và những người dùng món này rõ ràng toàn là dân nghèo.

Và tên của món súp đó là? Súp đá.

Đó là lý do tại sao các mạo hiểm giả mới vào nghề không có một xu dính túi thường được gọi là 'sỏi'.

Tất nhiên, sự khác biệt giữa hai món súp này rõ như ngày và đêm vậy. Mà gọi thứ này là súp thì đây quả là một sự xúc phạm.

Khi tôi nhìn qua thì hai người kia cũng đang ăn món súp một cách không mấy từ tốn. Thực sự mà nói thì người cảm thấy khó xử nhất ở đây là Leon, người đang ngồi nhìn chúng tôi với một nụ cười gượng gạo, nhưng không cười thì biết làm gì bây giờ? Dù sao thì chúng tôi cũng đã phải chịu đói nhiều ngày rồi mà.

Cả ba đứa chúng tôi xử lý món súp chỉ trong một thoáng cùng với sự thòm thèm vẫn còn tồn đọng. Nhưng như vậy vẫn là chưa đủ, chắc chắn rồi, tôi đưa tay với lấy cái bánh mì gần đó.

“Hô!!!”

Palmira, người vừa thử một chiếc bánh mì giống cái tôi đang định lấy chợt phát ra một âm thanh đáng kinh ngạc. Để khiến Palmira phải thành ra như vậy thì rõ ràng đây không phải là thứ bánh mì bình thường mà tôi biết.

Nó, quả thực là có chút gì đó ngòn ngọt và hơn hết là vô cùng mềm.

Chúng tôi cũng thử những món khác nữa và lần nào cũng phải ngạc nhiên vì chúng. Thật lòng mà nói thì món nào cũng ngon đến mức khó tả.

Mặc dù lúc đầu tôi đã có chút lo ngại nhưng giờ thì mọi nghi ngờ đều bị xóa sạch.

Mỉm cười. Dù rằng Leon không nói gì nhiều với chúng tôi nhưng anh ấy đã chứng kiến sự hoang dại của ba đứa từ đầu đến cuối.

Rốt cuộc thì anh ta đang nghĩ gì nhỉ?

Nếu tất cả những việc này xuất phát từ tấm lòng thành của anh ta thì tôi không thể không suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Đúng là mất mặt quá đi mà.

Nhưng kể cả vậy, sau đó tôi đã uống khá nhiều rượu vang mà anh ta đề nghị và rời phòng ăn khi đã say bí tỉ.

Ít nhất thì cơ thể này vẫn còn có nhược điểm với rượu.

Nhưng trước khi biết được điều đó thì tôi đã được thay mới bằng một chiếc áo ngủ và ngủ say sưa trên chiếc giường tán trong căn phòng dành cho riêng mình.

Tính cho đến ngày hôm qua thì tôi vẫn còn phải ngủ bờ ngủ bụi nhưng lúc này thì ký ức về nó tựa như một thứ gì đó thật xa xăm vậy.

Cảm giác đó, đúng hơn là thứ đã hành hạ tôi suốt những ngày qua cuối cùng cũng bị xóa bỏ.

***

Ghi chú của Tác Giả:

Vì một số lý do, nhìn thấy các rating và follow tăng lên mỗi khi tôi đăng chương mới, tôi lại cảm thấy dao động giữa hy vọng và sợ hãi.

Để loại bỏ khả năng tên truyện có thể gây nhàm chán với một số người, liệu tôi có nên thay đổi nó?

Nói thật thì tên truyện hiện tại là chủ đề của câu chuyện, vì vậy đây là phần tôi không muốn làm rối.

Tôi tự hỏi liệu mình có nên thêm tên phụ cho truyện...

Truyện Chữ Hay