“A, thấy rồi! Là nó kia phải không!?”
Hai ngày sau, khi ngày đã đứng bóng, bức tường bao bọc Telaberan cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Nhận ra nó bằng đôi mắt tinh ranh của mình, Aira mừng rỡ đứng dậy như muốn nhảy cẫng lên.
“Đừng có đứng như vậy! Bè sẽ bị lắc đó!”
Mặc dù mắng Aira như thế nhưng tôi vẫn thở phào nhẹ nhõm, vì cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được điểm cuối của chuyến hành trình này.
Nghĩ lại thì đúng là đã có quá nhiều chuyện xảy ra thật.
Thực sự thì đã có đủ thứ cùng ập đến. Tôi dám cá rằng trên đời này chẳng mấy ai có thể nếm trải nhiều như vậy chỉ trong vòng chưa đầy một tháng.
Và nó vẫn còn đang đeo bám tôi.
Đưa mắt nhìn đôi tay mình, tôi kéo tà váy lên, cúi xuống và nhìn vào trong.
Rồi thở dài một cách cay đắng.
Xem ra, mấy chuyện rắc rối này dường như vẫn chưa dừng lại và tôi cũng chẳng nghĩ rằng nó sẽ dễ dàng kết thúc như thế.
Bởi, bây giờ nó mới thực sự bắt đầu.
.
.
.
Telaberan là một thành phố khá lớn. Vì được bao bọc bởi những bức tường cao vút nên nó trông như một pháo đài vậy.
Tuy nhiên, trước đó thì nó cũng chỉ là một thị trấn cảng khá nhỏ và được bảo vệ bởi một con hào cùng vài hàng rào kiên cố.
Nhưng khi dân số tăng lên đến hàng chục nghìn người thì Đế Quốc đã điều một người đến - lãnh chúa - để cai trị thành phố và vận hành nó theo đúng thể chế chính trị. Và các bức tường bắt đầu được dựng lên từ đó.
Một thành phố đông dân và ổn định đồng nghĩa với việc ngân khố quốc gia được mở rộng, nhân lực liên tục được bổ sung. Điều đó khiến nó trở thành một trong vị trí chiến lược quan trọng về cả mặt quân sự lẫn kinh tế. Vì thế, việc xây dựng các bức tường bảo vệ là cần thiết, dù rằng chẳng có mối đe dọa thực sự nào đến từ bên ngoài. Từ đó, Telaberan trở thành một thành phố kiên cố.
Đúng là một câu chuyện dài hơi, thôi thì cứ xem như đó là lời giải đáp về nguồn gốc của thành phố này đi.
Trước khi đến gần bức tường cao vời vợi ấy, chúng tôi lên bờ và bắt đầu đi bộ từ đấy.
Vì ở đây cũng giống như pháo đài Kakrawanga vậy, nếu chúng tôi muốn vào trong thành phố thì buộc phải đi qua một cánh cổng.
Vẫn còn cách khác để vào thành phố. Vì đây là một thành phố cảng, vậy nên bức tường kia không thể chặn mặt giáp biển được. Sử dụng bè để lẻ vào thành phố vào ban đêm cũng là một lựa chọn khả thi. Nhưng như vậy chúng tôi sẽ phải đi đường vòng và nó thực sự là khá xa.
Nói chung thì ở bất kỳ thành phố nào người ta cũng cần phải xác minh danh tính và nghề nghiệp của người muốn du nhập. Cụ thể hơn chính là thủ tục kiểm tra.
Và hiện tại thì chúng tôi là những nô lệ bỏ trốn. Mà chế độ nô lệ thì lại một trong số những thứ mà luật pháp đang ra sức bài trừ, vậy nên chúng tôi chỉ cần nói thật và sẽ được vào thành phố mà không vướng phải quá nhiều khó khăn.
… Thật ra thì tôi có cảm giác rằng chúng tôi sẽ được chào đón và còn được sắp xếp chỗ ở nữa cơ.
Vậy nên, mọi chuyện sẽ ổn thôi, nếu như làm theo cách đó. Nhưng tôi sẽ không làm như vậy.
Tại sao ư? Vì nó phiền và tôi có một cảm giác khá là khó chịu đến mức rờn rợn với lựa chọn đó.
Tất cả là do lãnh chúa hiện tại của thành phố này, một người đàn ông trung niên tên là Guibenague.
Theo những gì tôi nghe được từ người dân trong những lần ghé qua trước đây thì họ cực kỳ bất bình với ông ta. Hẳn là do sự thô lỗ đến mức đáng khinh ấy, hay nói chính xác hơn thì ông ta hành xử như một tên khốn, tự coi mình là VIP và xem mọi người xung quanh như không tồn tại trong mắt mình.
Nhưng những kẻ như vậy trên đời này đâu có hiếm.
Thường thì các lãnh chúa được cắt cử để cai trị các lãnh địa bởi sự hậu thuẫn của Đế Quốc chứ không phải họ trở thành người cai trị lãnh địa từ sự tín nhiệm của người dân.
Vậy nên, nếu cứ như hắn, theo thời gian thì sớm muộn gì cũng sẽ thất bại.
Tất nhiên, Đế Quốc sẽ không dại dột mà gửi đi một kẻ chỉ biết khiến cho người dân của mình nổi loạn. Mặc dù, điều đó vẫn thường xảy ra đối với những nước nghèo hoặc vì một vài lý do nào đó.
Đối với người dân mà nói thì việc phải chịu đựng một kẻ cai trị như vậy, đó thực sự là một nỗi đau vô cùng nhức nhối. Nhưng kết lại thì họ chỉ có thể im lặng mà chấp nhận nó mà thôi.
Ngay cả khi họ mới chỉ thể hiện một số dấu hiệu của sự chống đối thì chắc chắn họ sẽ bị cầm tù hoặc bị trục xuất khỏi thành phố vĩnh viễn.
Dù sao thì đây cũng là lãnh địa của ngài lãnh chúa thiện lành đó.
Và nếu chúng tôi trú ẩn tại đây với danh phận là những nô lệ bỏ trốn, có thể chúng tôi sẽ lại trở thành nô lệ một lần nữa.
Sự thật là, chế độ nô lệ chỉ bất hợp pháp trên danh nghĩa và chỉ có những người nắm giữ pháp luật thực sự trong tay mới quan tâm đến nó. Việc lãnh chúa tư hữu nô lệ cho riêng mình thì vốn chẳng phải là chuyện hiếm.
Và đã có một số tin đồn về Guibenague, rằng ông ta có rất nhiều, thậm chí là vô số nô lệ trong tay.
Ánh mắt tôi lướt qua Aira và Palmira.
Mặc dù mỗi người mỗi vẻ, nhưng cả hai đều có thể được coi là mỹ nhân theo cách này hoặc cách khác. Tuy vẫn chưa thực sự hiểu lắm, khi Aira nói rằng tôi cũng xinh đẹp theo cách của riêng tôi… hoặc đại loại vậy, nhưng tôi cảm thấy khá là bối rối bởi những lời đó.
Không khó để tưởng tượng ra tương lai của ba đứa khi được đưa đến trước mặt ngài lãnh chúa.
Chắc chắn một điều là, chúng tôi, những nô lệ bỏ trốn, hoàn toàn không có danh tính hay lý lịch rõ ràng. Vậy nên, ông ta có thể giữ lấy chúng tôi mà chẳng phải bận tâm điều gì.
Thậm chí là cả đời.
Tất nhiên, có thể tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng chẳng có gì là quá cảnh giác cả. Và đây hoàn toàn không phải là một trò đùa, tôi thực sự nghiêm túc với những gì mình đang nghĩ.
Nói cách khác, mục tiêu của chúng tôi là vượt qua sự kiểm tra mà không cần gây chú ý để có thể vào thành phố.
.
.
.
Ít nhiều gì thì đó cũng là những gì tôi đã nói với hai người kia.
“... Hiểu rồi.”
Không như Aira, người đang run rẩy đến không nói nên lời, Palmira gật đầu.
“Vậy là… đã đến được tận đây rồi mà chúng ta vẫn chẳng thể vào trong...”
Thất vọng, Aira hướng ánh mắt cay đắng về phía cánh cổng.
Hiện tại chúng tôi đã ở rất gần rồi, đủ để có thể thấy được cánh cổng. Nhưng chúng tôi chỉ biết trốn trong đám cỏ mà quan sát trong khi chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho.
Chắc chắn, tôi cũng đang có cảm giác giống như Aira hiện giờ vậy. Chúng tôi đã phải đánh đu cùng với tử thần rất nhiều lần để có thể đến được đây, nhưng cuối cùng, chúng tôi lại phải chờ đợi. Thật khó chịu.
Nhưng vì tất cả những gì đã phải chịu đựng, tôi không muốn hấp tấp để rồi phá hỏng mọi cố gắng khi đích đến đã ở ngay trước mắt.
Chỉ cần có thể vào được thành phố, mọi chuyện sau đó chúng tôi đều có thể xoay sở được.
Nhưng hiện tại tôi chẳng thể nghĩ ngợi được gì nhiều. Tôi đoán, đây là lúc chờ đợi một cơ hội xuất hiện.
Cũng giống như lần đó vậy, khi tôi kiên nhẫn chờ đợi trong cỗ xe của bọn buôn nô lệ. Tôi chỉ cần làm lại chuyện đó một lần nữa thôi.
.
.
.
“Này, Chris! Cái gì kia!?”
Một lát sau, mặt trời bắt đầu lặn. Khi tôi đang chú ý về phía cánh cổng thì Palmira chợt kéo váy tôi như cái cách cô ấy thường làm.
Kia!?
Không nói gì, tôi nhìn theo hướng trỏ tay của Palmira.
Có gì đó đang tiến về đây, cùng một hướng mà chúng tôi đã đi đến đây trước đó... hay nói cách khác, nó đến từ phía bên kia xa lộ.
Lúc đầu, nó vẫn còn ở quá xa nên tôi không thể nhìn ra đó là gì. Nhưng chỉ trong phút chốc, tôi đã nhận ra thứ gì đang đi trên đường.
Là binh lính.
Kỵ binh, bộ binh và những cỗ xe.
Giáp trụ đầy đủ, bước đi đều chân, chắc chắn họ là quân nhân. Xem xét khí thế mà họ tỏa ra, rõ ràng đây là quân đội Đế Quốc.
Và chỉ với một cái liếc mắt, tôi chắc chắn quân số phải lên đến hơn một trăm người. Cứ mỗi lần những đôi chân cất bước cùng một nhịp, họ lại càng tiến gần hơn về phía chúng tôi.
Với tốc độ này, họ sẽ đến chỗ chúng tôi chỉ trong giây lát.
— Có nên sử dụng họ như một vỏ bọc?
Sau một thoáng suy nghĩ, tôi lắc đầu.
Nếu đó là một đoàn buôn nô lệ thì còn có thể, nhưng rõ ràng họ là binh sĩ, một lực lượng thống nhất và được trang bị khí giới đầy đủ. Nếu cố gắng trà trộn vào giữa đội quân đó thì việc chúng tôi bị phát giác bởi cái vẻ ngoài trông như ba con nô lệ là điều không thể tránh khỏi. Thậm chí, họ còn có thể bắt giữ chúng tôi.
Tuy nhiên, đây là một cơ hội. Đội quân đó sẽ vào thành phố, chắc chắn là vậy, vào thời điểm họ đi qua cánh cổng chúng tôi có thể lợi dụng tình hình lúc đó để lẻn vào trong.
“... Giờ chỉ cần đợi họ đi qua.”
“... Vâng.”
“Hiểu rồi.”
Cả hai gật đầu đáp lại lời tôi nói. Trông họ có vẻ không hài lòng với quyết định này nhưng chẳng còn cách nào khác.
Nếu không thành công, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dòng chảy của con sông, vòng ra phía cảng để vào trong. Đó là phương án cuối cùng.
Đội quân tiến đến gần hơn, đi ngang qua chỗ chúng tôi đang nấp. Trông họ thật đáng kinh ngạc, cả về trang bị lẫn kỹ năng. Xét quân huy trên vai, dường như đây là một phần của Quân đoàn Hoàng gia II.
Những nhà cầm quyền nghĩ gì mà lại điều họ đến đây nhỉ?
Đó là một câu hỏi không có lời giải. Dù đây chỉ là một phần nhưng họ vẫn thuộc lực lượng quân đội chính quy. Và bình thường thì họ sẽ không bao giờ rời đế đô.
Đoàn bộ binh tạo thành một dòng người kéo dài, khiến cho chỗ chúng tôi đang nấp cứ tưởng là ổn, nào ngờ lại gần đến như vậy. Aira cạnh bên tôi, nhắm chặt mắt khi mặt hoàn toàn trắng bệch.
Làm ơn, đi đi, nhanh lên. Đó là tất cả những gì mà chúng tôi đang hy vọng vào lúc này.
Khi đoàn bộ binh đi qua, nối đuôi theo sau là những cỗ xe được hộ tống bởi kỵ binh và một trong số đó hoàn toàn khác biệt với những người còn lại.
… Đó là chỉ huy của đội quân này, phải không nhỉ?
Không mũ giáp, anh ta để lộ ra mái tóc vàng óng của mình.
Trông khá trẻ, chắc là còn chưa đến ba mươi, tôi cá là vậy. Và đó thực sự là một anh chàng đẹp trai đến mức khó chịu. Độc hành trên con ngựa của mình, cùng với bộ giáp trắng tinh khiến, trông nó hợp với anh ta đến mức lạ kỳ.
Đến mức, tôi còn cảm thấy ngưỡng mộ.
Trước khi kịp nhận ra điều đó, tôi đã không thể rời mắt khỏi con người đó. Anh ta thật nổi bật và thực tế là còn hơn cả vậy nữa. Tôi nên diễn tả nó như thế nào, về con người tuyệt vời ấy?
Về thần thái, khí thế hoặc đại loại vậy?
— Không, đó không phải là tất cả.
Có một cái gì đó rất lạ trong tôi. Cái gì đó khá là khó chịu.
Khi nhìn anh ta, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy bối rối một cách kỳ cục. Đối với tôi mà nói thì đây là lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy như vậy.
Cái quái gì thế này? Cảm giác khó chịu này —
Khi tôi đang cố tìm cho mình một lý do để giải thích về việc mình cứ mãi dán mắt vào người đàn ông kia như một đứa mất hồn. Đột nhiên, anh ta như phát hiện ra ánh mắt của tôi và bất ngờ quay lại.
“!”
Cạnh tôi, Palmira hít một hơi thật sâu. Rõ ràng cô ấy cũng nhìn thấy những gì vừa xảy ra.
Không lầm thì vị chỉ huy của đội quân này đang quay ngựa và tiến về phía chúng tôi thì phải.
Bị phát hiện rồi sao? Chúng tôi đã bị phát hiện rồi phải không?
Ở khoảng cách xa như thế này ư? Không thể nào!?
Khi tôi đang nghĩ vậy thì ánh mắt hai người chúng tôi dường như đã chạm nhau.
Có lẽ, tôi đã phạm một sai lầm. Và anh ta vẫn tiếp tục tiến thẳng về phía chúng tôi.
— Làm sao đây? Mình phải làm sao bây giờ?
Tim tôi đập liên hồi khi mồ hôi đã ướt đẫm trên trán. Tôi đã cố gắng tìm cách để thoát khỏi tình hình này nhưng trong cơn hoảng loạn, đầu óc tôi chợt trở nên trống rỗng.
Trong khi đó, khoảng cách giữa chúng tôi mỗi lúc một gần hơn. Anh ta sẽ đến đây nhanh thôi, tôi chắc chắn là như vậy.
“...Ư-!”
Cạnh bên, khi tôi như sắp phát hoảng đến nơi thì Palmira chợt rên lên một tiếng khe khẽ.
Quay sang, tôi thấy cô ấy dùng con dao của tôi và tự đâm vào mắt cá chân mình. Trông cô ấy có vẻ đau khi máu bắt đầu chảy ra.
Trời đất ơi! Cô ấy đang làm cái gì thế này!?
Và khi tôi còn đang vật vã với sự bối rối trong lòng mình thì Palmira vứt con dao đi và thì thầm điều gì đó vào tai Aira.
Khá là ngạc nhiên khi vẻ sợ hãi của Aira lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc trên khuôn mặt khi cô ấy gật đầu.
Tâm trí tôi không thể theo kịp những gì đang diễn ra. Trong khi đó, người đàn ông kia đã ở rất gần rồi.
Xuống ngựa, anh ta dùng tay rẽ bụi cây, chỗ chúng tôi đang nấp ra.
Ánh mắt chúng tôi một lần nữa chạm nhau. Không còn nghi ngờ gì nữa, ba đứa chúng tôi thực sự đã bị phát hiện. Sau một thoáng bất ngờ, anh ta tiến đến cạnh bên.
“Có chuyện gì sao các cô gái?”
Một giọng nói đến từ phía trên khi chúng tôi đang cúi đầu. Đó thực sự là một giọng nói tuyệt vời, thật dịu dàng và hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài của anh ta. Và nó vừa vang lên bên tai tôi khi anh ta vẫn bình tĩnh quan sát cả ba người.
Mặc dù không muốn thừa nhận điều này nhưng giọng nói và thái độ của anh ta thực sự khiến tôi cảm thấy bớt căng thẳng phần nào.
A, chuyện quái gì với tên khốn này vậy? Sao hắn lại có thể hoàn hảo đến như thế? Mặc dù nghĩ như thế nhưng những gì phát ra từ miệng tôi thì hoàn toàn trái ngược lại, đó là một tiếng thở nhẹ nhõm.
“E-Em gái tôi, nó — chân nó bị thương...”
Trong khi tôi vẫn còn đang ngây người mà nhìn anh ta đến mê mẩn thì Aira bất ngờ lên tiếng.
Hướng mắt về phía hai người họ, tôi giật mình khi thấy Palmira đang ôm chặt mắt cá chân với vẻ mặt đầy đau đớn, còn Aira thì ở ngay cạnh bên.
Đúng như cô ấy nói, dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì trông Aira vẫn y như một người chị lớn, lo lắng cho đứa em gái đang bị thương của mình.
Ngạc nhiên thật!
Dù rằng đây là sự nhanh trí của Palmira nhưng vẫn phải thừa nhận rằng khả năng ứng biến của Aira đã khiến mọi thứ trông thật hơn.
“... Ta hiểu rồi. Vết thương có vẻ nông nhưng vẫn cần phải chữa trị ngay. Hãy đợi ta một lát.”
Cúi xuống cạnh Palmira, anh ta nhanh chóng xem xét vết thương rồi đứng dậy. Từ hành động cử chỉ cho đến tác phong và thần thái, mọi thứ đều hoàn hảo, nó khiến tôi không thể ngừng rời mắt khỏi anh ta.
“Leopard! Leopard! Ông có thể đến đây không?”
Anh ấy cất giọng về phía những người lính của mình.
Không lâu sau đó, một người lính cưỡi ngựa chạy đến. Dường như ông ta nắm giữ một vai trò nào đó đối với anh ta. Một hầu cận? Có thể lắm. Nhưng trái ngược với vẻ lịch lãm như một quý ông của viên chỉ huy, ông ta lại mang biểu cảm khá là cứng nhắc, thậm chí có phần đáng sợ. Rõ ràng người này không phải kiểu như mấy lão già quản gia thường thấy.
Người đàn ông thuộc về chiến trận, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về ông ta.
“Có chuyện gì vậy, cậu chủ?”
Cậu chủ?
Theo phản xạ, anh ta quay lại để đáp lời người đàn ông được gọi là “Leopard”.
Đây rõ ràng không phải là một con người tầm thường; điều đó thể hiện trong mọi cử chỉ và hành động của anh ta. Chắc hẳn, anh ta là một người có địa vị khá cao.
Như quý tộc chẳng hạn.
Về phong thái của anh ta, với xuất thân như vậy thì cũng chẳng có gì gọi là lạ lùng cả.
Đưa mắt nhìn khi tôi vô tình nhìn chằm chằm vào anh ta, người đàn ông đó mỉm cười một cách dịu dàng.
“À, cô gái trẻ này bị thương. Ta nghĩ là có thể cho cô ấy ngồi nhờ xe ngựa.”
Đúng là một người đàn ông tốt. Và tôi chợt cảm thấy sợ hãi cái suy nghĩ tình cờ vừa rồi của mình.
Tôi biết bản thân mình không phải là một người đáng tin cậy. Ấy vậy mà khi nhìn thấy người đàn ông này, tôi lại tin tưởng anh ta một cách mù quáng đến kỳ lạ.
Liệu đây có phải là một loại phép thuật nào không? Tại sao anh ta lại quyến rũ đến như vậy?
“Đã rõ. Nếu bỏ mặc một cô gái đang bị thương như vậy thì rõ ràng đó là vết nhơ không thể xóa bỏ đối với danh dự gia tộc. Xin vui lòng, thưa quý cô.”
“Ơ, không...”
Kết thúc những nói cương nghị ấy, ông ta cúi xuống và bế Palmira lên. Nằm ngửa trong vòng tay ấy theo đúng kiểu bế công chúa, Palmira ngạc nhiên đến nỗi mở to đôi mắt trong sự kinh ngạc.
“Leopard, ta sẽ để ngựa lại cho ông. Còn hai người, xin hãy theo ta.”
“V-Vâng.”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến nỗi ngay cả Aira, người đã diễn kể từ lúc bắt đầu cho đến giờ cũng không thể giấu nổi sự bối rối trên khuôn mặt khi cất bước theo sau anh ta.
… Nói thật thì, tôi nghĩ anh ta thực sự là một người nguy hiểm.
Một người đàn ông bí ẩn, khiến người khác tin tưởng mình một cách dễ dàng. Liệu điều đó có nguy hiểm không?
Có lẽ đó là phần tối trong suy nghĩ của tôi, nhưng dù vậy, để có thể sống sót được đến tận bây giờ, tất cả đều nhờ sự cảnh giác ấy.
“Đi thôi, không sao đâu.”
“V-… vâng.”
Nghĩ đến vở kịch của Palmira và Aira, dù cảm thấy không thoải mái cho lắm nhưng tôi vẫn phải hùa theo, chấp nhận bước đi cùng với những lời thúc giục của anh ta trong sự khó xử.
Chẳng hiểu vì sao tôi lại cảm thấy khá là xấu hổ.
Nhưng tình hình hiện tại không thể kiểm soát được nữa rồi. Vậy nên tôi nhanh chóng theo sau người đàn ông đang bước đi cùng với Palmira trong vòng tay.
Đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ còn cách tùy cơ ứng biến thôi. Với lại, tình trạng hiện giờ của Palmira sẽ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Ngoài ra, chỉ cần có thể gia nhập đoàn người này thì chúng tôi chắc chắn sẽ vào được thành phố. Có thể nói, mục tiêu ban đầu của chúng tôi đã được củng cố một cách hoàn hảo.
Vậy thì chẳng có lý do gì để từ chối cả.
“Nhân tiện, sao cô ấy lại bị thương vậy?”
“Chuyện là, khi chúng tôi ra ngoài tìm thảo dược thì bất ngờ bị một con lợn rừng tấn công… dù may mắn thoát được nhưng em gái tôi thì lại bị thương và chúng tôi đã đánh mất hết tất cả những gì mang theo trong lúc chạy trốn...”
Aira dễ dàng tuôn ra những lời nói dối ấy để trả lời cho câu hỏi của anh ta. Mặc dù trước đó cô ấy thực sự không mấy hữu dụng nhưng với sự thay đổi bất ngờ này, Aira gần như đã cứu sống cả bọn.
Đúng là, phụ nữ thật không đơn giản mà.