Tôi tự hỏi liệu kẻ xuất hiện sau cánh cửa đó sẽ là ai, nhưng lại không thể ngờ rằng đó lại là lão.
Không, chẳng phải điều này lại quá hợp lý sao?
Bởi dù sao thì chúng tôi vẫn là những món hàng quan trọng cơ mà.
Guibenague nhìn chúng tôi. Lão gật đầu một cách hài lòng rồi đặt chiếc đèn lồng xuống và chầm chậm tiến đến.
Tôi có thể cảm nhận được Aira đang run rẩy ở ngay sau lưng mình.
“...Ông định làm gì chúng tôi?”
Đến nước này rồi mà còn cố để đóng kịch thì đúng thật là ngu ngốc, giọng điệu của tôi đã thể hiện tất cả.
Nó cảnh báo rằng, đừng hòng tiến thêm bước nữa.
“... Hừm, theo kinh nghiệm của ta thì ngươi là hàng chất lượng nhất, nhưng với giọng điệu như thế này thì...”
“Ha–, ta cóc quan tâm.”
- Chị Đại!?
- Chris, đừng mà!
Hai tiếng vọng cố gắng kiềm chế tôi. Nhưng giờ thì tôi không thể nhịn được nữa rồi.
Ngay từ đầu, tôi đâu phải là kiểu người sẽ nghe lệnh người khác.
Trong cuộc họp, làm gì có ai bảo rằng chúng tôi nên làm gì sau khi thâm nhập. Thậm chí nói úp mở kiểu “nghe để làm” còn chẳng có. Rõ ràng là như thế mà.
Thế nên, đó là lý do tôi sẽ hành động theo ý mình.
Trước đó, tôi vẫn cố kiểm soát bản thân vì lũ khỉ đột kia. Nhưng bây giờ, chỉ là một lão già. Như vậy chẳng quá dễ dàng sao.
“Hô hô, xem ra ai đó cần phải được dạy dỗ rồi.”
Guibenague tiếp tục tiến đến với một nụ cười nhếch mép. Còn tôi thì từ từ hạ thấp hông và chờ đợi.
Cho đến khi lão vào đủ tầm, tôi liền hành động.
“Đi chết đi!”
Dù thiếu hụt sức mạnh thể chất, nhưng tôi vẫn còn kinh nghiệm trong việc di chuyển. Chỉ cần chính xác một chút, tôi có thể dễ dàng hạ gục lão hói khốn nạn này.
Mặc dù tôi của hiện tại là thế, nhưng trước đó vốn là một mạo hiểm giả, từng trải qua vô vàn hiểm nguy hơn thế này. Thế nên, tôi sẽ làm điều này, còn việc gì đến thì sẽ tính sau.
Dùng chân trái làm trụ, tôi xoay người bằng tất cả sức lực và tung một cú móc gót.
Mục tiêu là đầu lão.
Cơ thể tôi chuyển động thật hoàn hảo, còn chân tôi thì như một ngọn roi…
Bốp…
… không thể chạm vào đầu Guibenague.
“Cái–?!”
Guibenague đã đỡ lấy cú đá của tôi chỉ với một tay.
Và trong giây phút bất ngờ ấy mà phản ứng của tôi đã chậm lại.
Trước khi tôi kịp thay đổi tư thế thì Guibenague đã tóm chặt lấy cổ chân tôi và kéo mạnh với một lực không tưởng.
Cuối cùng, lão nhấc ngược tôi lên như đang tóm chân một con gà, chỉ với một tay.
- Chris!
Trong lúc đang bị treo ngược như thế, tôi thấy Palmira lao đến từ một góc khuất.
Thậm chí tôi còn chưa kịp cảnh báo rằng hành động của cô ấy là vô ích thì cú đá đơn giản của Guibenague đã hất văng Palmira ngược trở lại.
“Palmira–!”
“Ôi ôi. Phiền quá đi mất. Giá như hai đứa đừng làm phiền ta thì tốt. Có lẽ nên cho hai đứa đi trước nhỉ?”
Guibangue tỏ ra khá dễ dàng khi nhấc ngược tôi với một tay, còn tay kia thì trỏ về phía cánh cửa bí ẩn trong căn phòng.
“Zi”
- Cái gì!?
Lão đã đọc nó, từ khóa để kích hoạt ma thuật.
Từ mà Irene và tôi đã từng đọc trước đó.
Một trong những chiếc nhẫn trên tay lão chợt phát ra ánh sáng đỏ trước sự ngỡ ngàng của tôi.
“...Aira! Palmira! Tránh xa chỗ đó r–hự–”
Tâm trí tôi thét gào rằng cánh cửa đó cực kỳ nguy hiểm, tôi cố gắng để cảnh báo hai người họ nhưng cú thúc gối tàn bạo của Guibenague đã khiến nó không thể trọn vẹn.
“Giữ mồm giữ miệng đi.”
- Chúa ơi — Mẹ kiếp…
Và rồi, đầu ngón tay Guibenague cũng bắt đầu tỏa sáng. Sau đó, lão vẽ những ký tự trên không trung giống như Irene nhưng nhanh hơn rất nhiều.
Trong lúc tôi còn đang nôn mửa sau cú thúc gối của lão, thì cánh cửa phía sau hai người kia bất ngờ bật mở rất mạnh.
Ở phía bên kia cánh cửa không có bức tường nào cả, nó là thứ gì đó dập dờn như những làn sóng phát ra ánh sáng màu vàng khỏa lấp toàn bộ căn phòng.
“Á á á!!!”
“Chris…!”
Thậm chí tôi còn chẳng kịp quay đầu thì họ đã bị hút vào luồng sáng ấy, chỉ còn tiếng hét vang vọng.
Ngay sau đó, cánh cửa đóng lại.
Mọi chuyện diễn ra còn chưa đầy một nhịp thở. Nước mắt tôi thậm chí còn chẳng kịp chảy ra thì đôi tay xiềng xích đã chới với giữa khoảng không trống rỗng.
Không được gục ngã vào lúc này. Ngay lập tức tôi dùng thần giao cách cảm gửi đến Irene một tin nhắn.
- Irene! Aira và Palmira đã bị gửi đến chỗ nào đó mất rồi!
Từ kinh nghiệm của một mạo hiểm giả, ngay lập tức tôi đã nhận ra nó.
Đó là một vật phẩm ma thuật. Chắc chắn là thế. Một thánh tích được kích hoạt bằng sức mạnh ma thuật.
Guibenague đã khởi động ma thuật và nó đã dịch chuyển tức thời hai người họ khỏi đây.
Mặc dù đã tận mắt thấy và biết chắc đó là thứ gì, nhưng tôi cũng chẳng thể hiểu được cách thức vận chuyển của Guibenague, bởi cơ chế đặc thù của nó là riêng biệt.
- Đợi chút! Tui sắp có vị… củ... họ…
- …!? Irene!?
Irene đã phản hồi lại như mọi khi, nhưng giữa chừng thì bị ngắt.
Sự đứt đoạn này rõ ràng không ổn chút nào, tôi lập tức gọi lại cho cô ấy nhưng không hề có hồi âm.
Sao lại như thế chứ? Chuyện gì thế này!?
“Giờ thì, cùng bắt đầu buổi học nào.”
Trong khi tâm trí tôi còn đang rối bời thì Guibenague, vẫn đang nhấc ngược tôi, bắt đầu bước sang hướng khác.
Rõ ràng sức mạnh của lão thật bất thường khi có thể nhấc ngược tôi chỉ với một tay nhẹ bẫng như vậy.
Nghĩ rằng lão sẽ sơ hở khi thấy tôi chỉ là một con nhóc, nhưng chính tôi lại đánh giá thấp đối thủ của mình vì nghĩ đó chỉ là một lão hói ục ịch. Thực tế chẳng mấy dễ chịu, nhưng đành phải chấp nhận.
Tuy nhiên, từ phản ứng của Guibenague, tôi chắc rằng lão chẳng phải là người khiến liên lạc giữa tôi và Irene bị ngắt. Có lẽ thế.
Tôi không biết lý do tại sao liên kết giữa chúng tôi bị ngắt, nhưng nếu là do Guibenague thì mọi thứ sẽ còn khủng khiếp hơn cả những gì tôi có thể nghĩ tới.
- Irene! Irene–!
Tôi cố gọi cho Irene lần nữa khi đang bị nhấc ngược, nhưng chẳng hề có lời đáp. Tôi đã kỳ vọng vào ma thuật này nhiều đến vậy cơ mà. Chẳng lẽ nó đang mất dần hiệu lực? Nhưng chẳng phải nó có hiệu lực cả ngày sao?
Trong khi tôi đang cố vắt óc suy nghĩ thì đã thấy mình bị treo lơ lửng bởi một sợi xích trên trần ở giữa phòng.
Thế nên, ngay lúc này, thứ mà tôi đang mặc — chiếc-váy-bao — gấu váy đã bị trôi tuột xuống tận eo. Ơn trời là lần này tôi có mặc quần lót, nhưng như thế cũng không thể vơi đi được chút nhục nhã nào cả.
“Mẹ nó! Thả tao ra! Thằng già chết tiệt kia!”
Guibenague bước được vài bước thì tôi bắt đầu nguyền rủa lão.
Thật sự thì với từng này dây xích, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài ngọ nguậy cơ thể mình. Nó chả có tác dụng gì ngoài việc làm tổn thương cổ tay đang bị trói của tôi, mặc dù biết là như thế nhưng tôi cũng chỉ có thể chửi rủa lão mà thôi. Quá dễ dàng để tôi có thể hiểu được ẩn ý của từ “huấn luyện” đó là gì.
“Trước hết, ta không muốn làm tổn hại hàng hóa, vậy nên sẽ nhẹ nhàng thôi.”
Guibenague quay trở lại với thứ gì đó trong tay.
… Một cây roi.
Đó là một cây roi mèo với nhiều đuôi. So với những dụng cụ tra tấn khác thì nó trông khiêm tốn hơn nhiều. Nhưng dù vậy, khi thấy nó, tôi vẫn phải lấy hơi một nhịp.
Đến thằng ngu còn biết lão sẽ làm gì tôi với thứ đó.
Nhưng tôi không thể tưởng tượng về những gì sau đó. Bởi tôi chưa bao giờ từng được biết về thứ gì tương tự như vậy cả.
“Bắt đầu nào.”
Không đợi tôi trả lời, Guibenague thẳng tay vung ngọn roi lên. Tiếng rít cắt qua không khí.
Khoảnh khắc tiếp theo, lão quất nó vào lưng tôi.
Vút-chát!
“Gư-aaa!!!”
Chẳng còn chỗ cho danh dự hay hổ thẹn nữa, tôi thét lên trong đau đớn.
Nó đau…! Đau quá! Đau quá!
Khoảnh khắc ngọn roi chạm vào, tôi cảm thấy như da thịt mình bị xé toạc. Một cơn đau dữ dội len lỏi dưới da. Nó xuyên thẳng lên não, khiến tôi phải oằn người.
Tôi nhắm mắt, nghiến chặt răng cố chịu đựng cơn đau âm ỉ. Nhưng dần dần, đôi mắt tôi từ rơm rớm rồi ướt đẫm.
Tôi không cảm thấy bản thân yếu hèn gì cả. Chỉ là nó thực sự đau quá.
“Ôi trời, ngay lần đầu mà đã vậy rồi sao? Nếu mà thêm nữa thì… Ngươi làm ta bối rối quá đi mất.”
“K-Khoan! Khoan đã!”
Thấy Guibenague lại vung ngọn roi, tôi đã hét lên để dừng lão ta lại. Tôi thực sự đã cố gắng gào thét hết sức. Thế nhưng…
Vút-chát!
“Gư-aaa!”
Với cơn đau mới hằn qua vết roi cũ, tôi lại oằn người lên quằn quại. Kéo theo sau đó là tiếng sợi xích chân tôi liên tục vang lên.
Đau quáĐaUquáđau...quáđAuqUáđauquá–!
Tôi cắn chặt môi khi cơn đau gặm nhấm vào sâu hơn.
Tôi không thể.
Tôi chưa bao giờ trải qua cơn đau nào như thế này, kể cả khi còn là một mạo hiểm giả.
Tôi không thể chịu n…
Vút-chát!
“Á gư-aaa!”
Với mỗi lần quất roi, tôi gần như đánh mất ý thức.
Và tôi nghĩ, “Có lẽ nó sẽ sớm thôi.”
Thậm chí tôi đã ước từ tận đáy lòng rằng mình sẽ bị mất ý thức. Nhanh nhất có thể.
.
.
.
!!!
“Ư… a… ha...”
Từ trong bóng tối sâu thẳm, ý thức của tôi đã quay trở lại và tôi rên rỉ khi nó cũng chẳng hề bỏ quên cơn đau.
Tôi đã bị tạt nước. Nước chảy khắp cơ thể tôi, mặt tôi, cánh tay tôi và rơi xuống sàn đá. Tách… tách…
“Tỉnh rồi à?”
“A… aaaa!”
Nghe thấy giọng nói đó, nỗi sợ hãi liền bóp nghẹt trái tim tôi.
Tôi đã ngất đi, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Chẳng có gì thay đổi cả.
“Sẽ rắc rối lắm nếu ngươi cứ ngất nhanh như vậy… Mà mới chỉ là lần thứ năm thôi đấy.”
Những lời nói đó của lão gieo rắc một nỗi tuyệt vọng khôn tả, cứ như thể chúng được thốt ra bởi quỷ dữ vậy.
Thế rồi, “bạch!” lão phất cây roi lên bàn tay còn lại.
Một lần nữa… điều đó lại sắp tiếp diễn.
“L… làm ơn!”
Hãy thả tôi ra đi mà.
Miệng tôi đã cố nói vậy.
Dù vậy…
Dù vậy phần nào đó trong tôi đã ngăn cản bản thân nói ra.
Một phần rất nhỏ, tưởng chừng như sắp tan biến.
Thế nhưng, nó vẫn còn đó.
Tôi phải nắm giữ lấy nó.
Aira.
Palmira.
Tôi sẽ không quên lời hứa của mình đâu.
Leon.
Lần tới khi gặp lại, tôi chắc chắn sẽ tống cho anh một tờ đơn khiếu nại đầy đủ và chi tiết.
Ý chí của tôi đã trở lại.
Bùng cháy, dữ dội và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Ngay lúc này!
“Hư-aaaaa!”
Uốn người lên, tôi tóm lấy tay của một Guibenague đang bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Cái-!?”
Khi tôi còn chưa kịp đoạt lấy chiếc roi của lão thì Guibenague đã kéo nó lại.
Nhưng đó không phải là điều tôi nhắm đến. Tôi nắm lấy ngón tay của Guibenague và kéo nó ra với một thao tác khéo léo.
“Zi”
Nắm chặt chiếc nhẫn vừa đoạt được trong tay, tôi liền đọc chú ngữ.
Ngay sau đó, thứ ánh sáng đỏ bắt đầu chiếu rọi trong lòng bàn tay tôi.
“Ma thuật!?”
Cảnh tượng ấy đã khiến Guibenague bị sốc. Thấy vậy, tôi cười toe toét đầy đắc ý.
Tất nhiên tôi không thể sử dụng ma thuật được.
Tôi chỉ muốn dọa lão ta mà thôi. Tôi muốn nhìn thấy cái ánh mắt biết lỗi đó của lão.
Đó là tất cả.
Trong tay tôi, viên đá trên chiếc nhẫn lại bị hấp thụ giống như lần trước.
Và khi ánh sáng đỏ trong lòng bàn tay tôi biến mất, tôi biết việc hấp thụ đã hoàn tất.
“...Hả… không, ta đã rất ngạc nhiên đấy...”
Guibenague, trông như đang chuẩn bị cho điều gì đó, dần thả lỏng người ra khi thấy ánh sáng đỏ trong tay tôi biến mất.
Thế nhưng, vẫn chưa xong đâu.
Mọi chuyện đâu chỉ có thế.
“!?”
Lát sau, ánh sáng xanh bắt đầu phát ra trên mu bàn tay trái của tôi. Những hoa văn giống hệt với thứ tôi đã thấy đêm qua.
Nhìn thấy nó, Guibenague lại một lần nữa bị sốc. Lão ngay lập tức đề cao cảnh giác còn hơn cả trước đó.
Lão sợ. Rất sợ là đằng khác.
Tôi biết là chẳng có gì xảy ra sau đó cả, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến lão sợ tụt quần rồi.
Ánh sáng dần lan rộng ra từ hoa văn trên mu bàn tay tôi. Giống như lần trước, nó chạy lên cánh tay tôi, đến vai tôi, rồi đến lưng tôi.
Sau đó, nó xuất hiện trước mắt tôi.
Một hoa văn hình mê cung lớn. Xoay tròn và xoay tròn.
Vậy…
Giờ thì sao đây? Nó có ý nghĩa gì nhỉ?
Tâm trí tôi bắt đầu chạy đua với hoa văn đang xoay tròn trước mắt.
Liệu đó có phải là một loại sức mạnh nào đó?
Nếu vậy, tôi nên làm gì với nó?
Sức mạnh… phải rồi, chính là sức mạnh.
Sức mạnh để thoát khỏi chỗ này. Sức mạnh dùng để bảo vệ. Nó là —
“Ư–Ư–aaaaaaa!!!”
Một hình ảnh chợt hình thành trong tâm trí và tôi đã hét lên.
Hoa văn trước mắt tôi dần dừng xoay tròn từ tâm ra ngoài.
Và rồi, vòng ngoài cùng dừng lại…
“Aaaaa–!”
Crắc!
“Á-hự—!?”
Tôi cảm giác rằng thứ gì đó vừa được giải phóng khỏi cơ thể mình.
Ngay lúc ấy, một âm thanh lớn chợt bật lên cùng với tiếng hét của Guibenague.
Mọi thứ diễn ra cùng lúc khi tôi bất ngờ rơi xuống sàn.
.
.
.
“Ui cha–!”
Mặc dù đã ngay lập tức ôm lấy đầu mình, nhưng cú rơi lại khiến lưng tôi đập xuống sàn làm tôi ngất đi trong cơn đau thấu xương.
Tôi chắc chắn mình chính là nguyên nhân, nhưng lại không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Rên rỉ một lúc, tôi lấy ôm đầu khi nửa tỉnh nửa mê, rồi từ từ đứng dậy và quan sát xung quanh.
Căn phòng trông thật khủng khiếp.
Bằng ngọn nến duy nhất còn sót lại, tôi quét mắt nhìn quanh.
Những dụng cụ và thiết bị tra tấn bị phá hủy nằm lăn lóc dọc các bức tường. Chẳng có gì là ngoại lệ.
Kể cả Guibenague cũng chẳng khá khẩm hơn đám dụng cụ kia là bao. Lão nằm sõng soài trên sàn, có máu chảy. Tôi chẳng rõ lão còn sống hay đã chết nữa.
Ở xa hơn, những thanh sắt tuy không bị lôi ra khỏi bức tường nhưng những gì bên trong buồng giam thì gần như đã bị nghiền nát.
“Chẳng lẽ —”
Chẳng lẽ — là do mình ư?
Dù choáng váng nhưng tôi vẫn có thể thấy được sự tàn phá khủng khiếp đến mức nào.
Ánh sáng trên cơ thể tôi đã biến mất. Kể cả hoa văn trước mắt cũng vậy.
Nhưng những dấu vết của sự phá hủy, lan tỏa từ trung tâm là nơi tôi đứng thì vẫn còn đó. Rõ ràng đó là bằng chứng không thể chối cãi rằng tôi chính là người gây ra chuyện này.
Sức mạnh này, hoặc có lẽ là cơ thể này. Nó là thứ gì vậy?
Cơ thể hiện tại của tôi là kết quả của việc uống cùng lúc
năm thứ chất lỏng bí ẩn với đủ loại màu sắc ấy.
Kết quả: Tôi biến thành nữ.
Đó chắc chắn là những chất lỏng đã thấm nhuần ma thuật cổ đại.
Nhưng liệu sự thật chỉ có vậy thôi sao?
Như vậy đã đủ để giải thích mọi thứ chưa?
Rằng tôi đã biến thành một người phụ nữ.
Nếu tất cả chỉ có vậy, tôi có lẽ đã có thể đồng ý. Bởi tôi cũng đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, thực tế lại cho thấy có quá nhiều vấn đề.
Cơ thể tôi.
Nó không biết mệt.
Nó mạnh mẽ hơn so với bình thường.
Nó hấp thụ được ma thạch.
Nó có những hoa văn tròn đó.
Và nó đã bộc phát một sức mạnh bí ẩn.
Chẳng phải những điều này quá vô lý khi được lý giải bằng một vài bình ma dược sao?
… Ngay lúc này, tôi vẫn chưa thể hiểu được.
Nhưng có vẻ như tôi cần phải ngồi xuống và suy nghĩ thêm về nó.
- Chris, Chris!? Cô nghe thấy tui chứ?
Trong khi tôi còn chưa biết phải làm gì thì giọng nói của Irene chợt vang lên bên tai tôi.
Tại sao nó lại bị ngắt? Tại sao nó lại được kết nối lại? Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước hết, ngay lúc này giọng nói của Irene đã nhắc nhở tôi về tình hình hiện tại. Tôi vội vàng trả lời.
- Irene, là cô à?
- Tạ ơn Nữ thần, tự dưng mất liên lạc với cô, tui thực sự chẳng biết phải làm sao luôn… Mà cô ổn chứ?
- Tôi ổn. Nhưng Aira và Palmira —
Phải rồi, vị trí hiện tại của họ sau khi bị hút vào cánh cửa kia mới là quan trọng.
Và, cánh cửa đó cũng đã bị mình nghiền nát như bao thứ bên trong căn phòng mất rồi.
- Họ ổn. Chỉ có cô là người duy nhất tui không kết nối được thôi, trong khi đó tui vẫn có thể theo dõi họ được… Nói chung là bọn tui vẫn đang bảo vệ hai người đó.
- Ra là vậy…
Đó là một tin tốt. Tôi chẳng hề có một chút thông tin nào về vị trí của họ, nhưng ít nhất thì hai người đó vẫn an toàn.
- Hiện tại, tui đã có vị trí chính xác của cô rồi. Hãy ngồi yên ở đó một lát nhé, tui sẽ tới đó sớm thui.
- Tôi hiểu rồi.
Vừa ngắt kết nối, tôi có thể nghe thấy những âm thanh vang vọng từ phía bên ngoài cửa.
Có lẽ họ đã đến để đón tôi.
Mặc dù đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng hiện tại tôi thực sự rất vui mừng vì mọi người đều an toàn.
Những chuyện khác, hãy để sau khi được giải cứu đã rồi hẵng nghĩ đến vậy.
Mà ngoài ra...
“Trời ơi, sao đau quá vậy nè.”
Có lẽ bởi chính cái thứ sức mạnh ấy mà giờ tôi lại chẳng một mảnh vải che thân, kể cả quần lót cũng chẳng còn.
Tôi có cảm giác là càng lúc mình lại càng dễ lõa thể hơn thì phải.
Bị người khác nhìn thấy trong bộ dạng như trẻ sơ sinh như thế này thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng ở trong căn phòng hiện tại, tôi sẽ chẳng lấy làm lạ khi người ta nhìn mình với ánh mắt kỳ dị đâu.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành miễn cưỡng cởi bỏ quần áo của Guibenague ra.
***
Ghi chú của Tác Giả:
Sau chương này, tôi đã quyết định chọn nhãn R-15 cho phần nội dung.
Tôi đã nghĩ nên cố gắng hoàn thiện chương này hơn nhưng có vẻ nó vẫn chưa được tốt cho lắm.