“Ôi trời, cứ tưởng lần này phải bèo lắm chứ, không ngờ lại tốt đến vậy.”
Lão béo trước mặt tôi dang tay ra, trông lão có vẻ như đang sướng run người vậy.
Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tôi chắc rằng lão chính là lãnh chúa của Telaberan, Guibenague.
Thực sự mà nói thì tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy vẻ ngoài của lão hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của mình.
Cái thân ục ịch cùng quả đầu hói của lão kỳ lạ thay lại hợp với từ “nhớp nhúa” đến mức khó hiểu.
Khoác lên mình bộ trang phục lòe loẹt, từ cổ, cánh tay, cho đến từng ngón tay lão đều phủ đầy những thứ trang sức xa xỉ. Lão quả là một ví dụ điển hình về đám nhà giàu mới nổi, những con nô lệ hoàn toàn bị khuất phục trước mãnh lực của đồng tiền.
Nhưng tôi chắc là lão cũng chẳng mảy may gì đến chuyện đó đâu.
“Hoo hoo hoo.”
Hú lên như một con cú, Guibenague thở phì phò khi đến gần chúng tôi. Lão đỡ lấy cằm tôi bằng những ngón tay nhớp nhúa đó, và buộc tôi phải đối mặt với lão.
Tôi muốn kháng cự, nhưng trước khi đôi tay có thể làm được gì đó thì đã bị sợi xích ngăn cản.
Thế rồi, lão áp cái đôi mắt long la lóng lánh ấy sát vào tôi.
Tôi suýt chút nữa đã vung chân đá vào háng lão nhưng may thay vẫn đủ tỉnh táo để không làm vậy. Thật khó để mà kiềm chế. Nhưng nhờ vậy mà chúng tôi có thể hoàn thành công việc thì cũng ổn thôi.
Dù vậy, tôi thề sẽ đập cho lão chết tiệt này một trận thừa sống thiếu chết.
- Chị Đại, chị phải chịu khổ rồi~~~!
Có vẻ như những suy nghĩ trong tôi vô tình đã vang đến Aira trong phút khó khăn ấy. Cạnh bên tôi, nhỏ trông xanh xao quá.
- Ổn mà.
Chết tiệt!
Trong khi tôi cố gắng kiềm chế để giữ cho vẻ mặt mình trông thật tự nhiên, tôi đã buông lỏng cơ thể một chút. Guibenague xoay mặt tôi sang trái rồi phải và kết thúc với một ánh nhìn hài lòng. Mặt lão gần quá đi mất. Đã thế lão lại cứ thở hổn hà hổn hển nữa chứ.
“Ừm… Đã lâu rồi ta mới thấy một người phụ nữ tuyệt mỹ như vậy, không, phải nói là từ trước đến nay mới đúng. Quả là một phép màu! Một cơ thể vẫn còn non tơ như thế, nhưng như vậy là quá đủ.”
“Vô cùng cảm ơn ngài.”
Tôi có thể nghe thấy giọng chủ nô Vyde vang đến từ phía sau lão.
Dù chẳng có bất kỳ tác động nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi biết đồng minh của mình đang ở gần.
Cùng lúc ấy, bàn tay của Guibenague lần lượt chạm vào vai, ngực, mông và đùi của tôi.
“----!!!”
Cứ mỗi lần như thế, cơn phẫn nộ trong tôi lại càng bùng lên đến cực hạn.
Đó là lần đầu tiên cơ thể tôi bị đụng chạm như thế. Và kẻ đầu tiên lại là một lão già. Tất cả những gì tôi cảm nhận được là một cảm giác ghê tởm đến cùng cực.
Tôi muốn bẻ gãy tay lão ngay lập tức, ngay bây giờ, ngay lúc này!!! Nhưng, tôi buộc phải cắn răng để đè nén cái suy nghĩ ấy xuống.
- Mình sẽ giết lão! Giết lão ta! Giết cho đến chết!!!
- Chị Đại! Đừng!
- Kiên nhẫn.
“Tốt. Hai đứa còn lại ổn rồi, vậy một trăm năm mươi cho lần này ổn chứ?”
Có lẽ lão đã hài lòng sau màn kiểm tra chất lượng khiến ruột gan tôi như xoắn lại, Guibenague chuyển ánh mắt sang Aira và Palmira, rồi nói như thế trước khi quay lưng lại với chúng tôi.
Một trăm năm mươi. Đúng là thừa tiền. Đó là cái giá của chúng tôi trong cuộc giao dịch này. Nói cách khác thì số tiền khiến tôi phát sốt trước đó hoàn toàn hợp lý để cả ba phải mạo hiểm như thế này. Định nghĩa về đồng tiền của giới thượng lưu thực khác với đám dân đen mà.
“Vô cùng cảm ơn ngài.”
Giọng nói của Vyde lại vang lên một lần nữa.
Đừng nói là anh ta đảm nhận vai trò này là vì cái khả năng giao tiếp tuyệt vời ấy nhé?
Tôi chắc đó hẳn là lý do rồi.
.
.
.
Chúng tôi bước lên một chiếc xe ngựa và gần như ngay lập tức nó đã vượt qua cổng thành rồi nhanh chóng đưa cả ba băng qua thành phố và đến thẳng dinh thự lãnh chúa.
Ha, ai sẽ gọi đây là xe ngựa khi mà ngay cả một cái cửa sổ cũng chẳng có!? Bỗng dưng tôi lại cảm thấy tự hào về khả năng cảm nhận bằng âm thanh của mình quá đi mất.
Thế rồi cánh cửa lại mở ra, và chúng tôi được đưa ra ngoài. Chẳng cần mất quá nhiều thời gian để chúng tôi có thể biết rằng mình đang ở trong dinh thự lãnh chúa.
Trước mắt chúng tôi là một căn phòng âm u, và có chút lộn xộn đã xảy ra sau đó, nhưng lúc ấy tôi lại nghe thấy giọng Irene rất to và rõ ràng.
Có vẻ như cô ấy đã chọn một trong ba đứa chúng tôi để xác định vị trí. Đó thực sự là một biện pháp cứu cánh tuyệt vời.
Các cung đường dùng để vận chuyển nô lệ dường như đều nằm trong dinh thự. Vyde và hai kẻ khác, có lẽ là lính riêng của lãnh chúa, đã dẫn chúng tôi qua một lối đi ẩn ở bên ngoài.
Sau đó, chúng tôi xuất hiện ở đầu bên kia. Một căn phòng, nơi mà ai đó trông như Guibenague đang ngồi chờ một cách thiếu kiên nhẫn.
Chậc, đúng là lão thật.
“Đây rồi, đây rồi. He hehehe! Quả là hàng tốt! Lần này vận may đến với ta thật rồi!”
Thế rồi Vyde rời đi, chỉ còn lại ba đứa chúng tôi cùng Guibenague và hai tên lính ở trong căn phòng để bắt đầu cho cuộc kiểm hàng sau đó.
Nói đúng hơn thì việc này thực sự quá sức đối với tôi.
Nếu là Aira hay Palmira thì việc này dường như sẽ ổn thôi, nhưng đối với tôi, nó thực sự là rất phức tạp theo nhiều cách khác nhau.
- ...Em hơi bực rồi đó.
- Tôi cũng vậy.
Khó chịu vì điều gì đó, cả hai người họ cứ hết nhìn tôi rồi lại lườm Guibenague đang hớn hở một cách khó hiểu.
Mà chẳng phải là tôi không hiểu được cảm giác của họ, nhưng đây có phải là thứ tôi mong muốn đâu, nếu có thể thì tha cho tôi đi.
Liệu có ai muốn đổi chỗ cho tôi không, thật lòng luôn đấy.
“Lần này, chắc chắn khách hàng sẽ hài lòng thôi. Giờ thì đưa chúng nó sang phòng thường đi… ngươi không cần phải động tay động chân với chúng đâu, hiểu chứ?”
“Vâng, thưa ngài.”
Khách hàng!?
Sau khi đưa ra chỉ thị của mình, Guibenague nhìn theo khi chúng tôi rời đi với một vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Hai con khỉ đột của lão bước đến trước mặt chúng tôi rồi buông một câu “Đi” như hai pho tượng biết nói và cất bước đi thẳng. Lưỡng lự một chút, chúng tôi cuối cùng cũng đi theo hai tên tượng người ấy.
Có lẽ chúng tôi sẽ được gặp những nô lệ khác nhỉ? Nếu có thể làm được điều đó thì công việc của chúng tôi xem như đã hoàn thành rồi.
- Irene, Irene, cô nghe thấy tôi chứ?
Khi chúng tôi rời khỏi căn phòng và bước xuống hành lang âm u một lần nữa, tôi gọi cho Irene.
- ...Chrissy. Mọi chuyện ổn chứ?
Và tôi nhận được hồi âm ngay lập tức, có vẻ cô ấy đã luôn chờ sẵn như thế.
Lạy Chúa vì nó đã hoạt động suôn sẻ.
- Không vấn đề gì. Mà ngưng gọi tôi là Chrissy đi. Giờ chúng tôi đang di chuyển. Cô có thể xác định được vị trí của chúng tôi không?
- Ừ hử, ừ hử, được rồi. Tui có thể chắc rằng mọi người vẫn còn bên trong dinh thự á.
Tôi không hiểu cô ấy làm việc đó bằng cách nào, nhưng có vẻ như cô ấy có thể làm tốt việc theo dõi chúng tôi.
Nhưng về độ chính xác thì sao? Liệu cô ấy có thể biết được chúng tôi đang ở vị trí cụ thể nào bên trong dinh thự không?
Thôi thì, nghĩ ngợi nhiều cũng chả giải quyết được vấn đề gì, cứ tin vào cô ấy vậy.
- Được rồi, nếu chúng tôi có gặp những nô lệ khác thì sẽ liên lạc lại sau.
- Hiểu rùi nà.
Tôi kết thúc cuộc gọi. Hiện tại thì chúng tôi đã làm rất tốt rồi.
Ngay lúc ấy, chúng tôi đã đến trước một thang bộ. Tên lính đi trước dần dần lặn xuống bên dưới.
Là tầng hầm sao? Khi tôi còn đang đắn đo thì tên lính phía sau đã thúc giục, “Đi đi. Nhanh lên.”
Không còn lựa chọn nào khác, tôi buộc phải bước từng bước xuống cầu thang đá ấy.
Không giống như những lối đi trước đó, cầu thang này được đẽo gọt một cách thủ công, càng xuống sâu lại càng thấy sơ sài.
Mặc dù có vài que nến ở đây nhưng chút ánh sáng từ chúng thực sự là không đủ. Chúng tôi bước đi mà chẳng dám bước thẳng.
Nên gọi đây là gì nhỉ, cứ như bước đi trên không trung vậy.
- Sợ thật…
Suy nghĩ của Aira vọng đến. Và nhỏ hoàn toàn đúng. Ngay đến cả tôi còn thấy rờn rợn nữa mà.
Có lẽ trong khoảng thời gian đủ để lảm nhảm dăm ba câu chuyện thì một cánh cửa xuất hiện trước chúng tôi.
Đó là một cánh cửa gỗ chứ chẳng phải kim loại, nhưng thực sự thì trông nó khá đáng sợ với những vết ố ở khắp nơi.
Một tên lính lấy chìa khóa ra, tra vào ổ và mở nó với một tiếng động lớn. Cánh cửa mở ra với những âm thanh nặng nề.
“Bước vào.”
Tên lính đứng đó, trỏ tay vào bên trong. Đến đây là hết đường rồi á? Bước vào trong rồi thì thoát kiểu gì hả trời?
Sau giây phút đặt ra hàng vạn thứ nghi vấn trong đầu, cuối cùng tôi đành miễn cưỡng bước vào bên trong căn phòng ấy.
- ...!!!
Đây là… phòng tra tấn.
Một căn phòng rộng, chứa đầy dụng cụ và thiết bị dùng để tra tấn.
Rõ ràng những ngọn nến đã cảnh báo về sự ghê rợn của nơi này.
Một giá đỡ hình chữ X dùng để đóng đinh.
Một chiếc ghế đinh với đai thép.
Một chiếc giường cùng với một con lăn mà chỉ có Chúa mới biết nó dùng để làm gì.
Vài bộ còng tay, dây xích treo lủng lẳng trên trần. Một bể nước và con ngựa gỗ hình tam giác ở ngay góc.
Tất cả những dụng cụ ấy đều phủ đầy những vết ố tối màu. Thật dễ dàng để tưởng tượng ra thứ gì đã tạo nên chúng.
Những sợi dây thừng, và cùng với nhiều thứ bị khuất trên bức tường cũng đã từng được sử dụng.
Tôi thực sự đã chết lặng trước sự khủng khiếp của căn phòng ấy.
“Hiii!”
- …!
Aira bước vào ngay sau tôi và kêu ré lên. Trong khi đó thì Palmira không thể ngăn việc những suy nghĩ của mình vọng đến tôi.
“Bước vào, nhanh lên!”
Cùng với câu nói đó là một cú thúc vào lưng tôi. Theo phản xạ, tôi quay lại và thấy một trong hai tên lính đang nhìn chúng tôi mà chẳng thể ngưng cười.
Không cần phải suy nghĩ thêm nhiều nữa, rõ ràng chúng đã mang rất, rất nhiều những nô lệ như chúng tôi đến đây, để rồi đứng nhìn họ run rẩy hoặc đóng băng trong sợ hãi.
Tôi cá là chúng đang cảm thấy bản thân thật thượng đẳng.
- …Lũ súc vật.
Khoảnh khắc đó, tôi đã lườm hai tên lính ấy. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ không bị nhìn thấy với ánh sáng mờ, nhưng một tên đã không hề bỏ lỡ nó.
“Gì đây, dám làm mặt dễ thương như vậy với tao à? Mày gan đó.”
Hắn tiến gần về phía tôi cùng với nụ cười khốn nạn trên môi.
Chết tiệt thật…
Mọi chuyện dần tuột khỏi tầm tay mất rồi.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn tiếp tục lườm hắn với tất cả sự căm thù đang có.
“Chỉ cần nhìn thấy chỗ này, hầu hết đám đàn bà chúng mày đều khóc lóc hoặc ngất xỉu.”
Hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay bị còng của tôi và kéo ngược nó lên.
“Buông— ...ra—!”
Tôi đã cố để kháng lại. Nhưng thể lực của tôi hoàn toàn không thể sánh với hắn.
Thật đáng thất vọng làm sao, nhưng đó là sự thật. Nhưng dù vậy, tôi nghiến răng và tiếp tục lườm hắn, đến mức tưởng chừng muốn đục lỗ trên đầu thằng khốn ấy được rồi. Ít nhất thì đó là việc tốt nhất tôi có thể làm vào lúc này.
- Chị Đại!
“Ê, đừng mạnh tay với nó quá. Mày không nhớ ông chủ nói gì à, hả?”
Cùng với tiếng hét của Aira, gã còn lại cũng bước vào để kiềm chế tên kia. Mặc dù vậy, thằng trước mặt tôi vẫn không hề buông tay ra khi cả hai vẫn tiếp tục lườm nhau.
“Ê!”
“Chậc!”
Phải đến lần thứ hai hắn mới chịu buông tay và đẩy tôi ra.
Thật đáng nhục.
Để cho thứ rác rưởi ấy tùy ý muốn làm gì mình thì làm, dù chỉ một giây thôi á?
Đó là điều không bao giờ sẽ xảy ra, tuyệt đối!
- Chris, làm ơn, xin hãy nhịn đi mà.
Với một lời khẩn cầu bất ngờ từ Palmira, máu điên trong tôi cuối cùng cũng nguội lại.
Phải rồi, mình sẽ làm gì nếu như họ gặp chuyện chỉ vì mình?
Mình phải nghĩ đến điều đó, vì an toàn của họ…!
“Cứ chờ đi. Chuyện vui rồi sẽ đến sớm thôi.”
Rời đi với những lời đó, hai tên lính đóng cửa lại, khóa nó và bước lên trên. Sau tất cả, lửa giận trong lòng tôi vẫn chưa thể nguôi được. Tôi đã khắc ghi khuôn mặt tên khốn đó vào sổ sinh tử của mình, ngay sau Guibenague.
“Chị Đại, chị ổn chứ?”
Khi tiếng bước chân của hai tên lính xa dần, Aira tiến đến chỗ tôi. Đôi mắt nhỏ ầng ậng nước. Hành động của mình đúng là sai quá mà.
“... Xin lỗi, tôi không sao. Xin lỗi vì đã khiến cô phải lo lắng, Palmira.”
“Nếu như cô ổn rồi thì không sao.”
Nói xong, Palmira đột ngột quay mặt đi… Tôi thực lòng xin lỗi rồi mà.
Tôi dùng cả hai tay đang bị còng để xoa đầu cô ấy. Trông thì có vẻ còn dỗi lắm, nhưng vì tâm trạng của cô ấy dường như ổn, nên tôi cứ tiếp tục vuốt ve như vậy thêm một lúc.
Và rồi, tôi bắt đầu nhìn quanh căn phòng.
“...Cái gì đây?”
Trước đó tôi đã không hề nhận ra hai thứ trong căn phòng đã khiến mình phải chú ý vào lúc này.
Đầu tiên là những thanh sắt nằm sâu ở phía trong. Vì khá thiếu sáng nên tôi cũng không dám chắc, nhưng có lẽ bên trong kia là một buồng giam.
Nếu vậy thì, tôi nghĩ vậy và căng mắt nhìn vào trong. Nhưng không hề có ai ở đó. Chỉ có những hộp sọ nằm chỏng chơ bên trong ấy.
— Lẽ nào lại như vậy?
Và tình huống xấu nhất chợt ập đến và bủa vây tâm trí tôi.
Guibenague, không thể phủ nhận hắn là một kẻ đồi bại với việc mua nô lệ - nhưng không phải để bán, mà để thỏa mãn sự ám ảnh về việc tra tấn người khác.
Điều đó lý giải vì sao nô lệ chỉ có vào dinh thự mà chẳng thấy ra. Rõ ràng đám tàu của Đế Quốc chỉ là mồi câu.
Ít nhiều thì đó cũng chính là lời giải thích hợp nhất.
Dù rằng tất cả chỉ còn là xương trắng, nhưng trước đó chúng cũng từng là xác chết, là con người.
Và vì đây là điểm cuối của tầng hầm nên việc không hề có nô lệ nào thoát ra khỏi dinh thự rõ ràng là điều hiển nhiên.
...Không, điều đó không đúng.
Sau khi nghĩ đến vậy, tôi liền xóa bỏ kịch bản trong đầu mình.
Nhìn đi nhìn lại thì rõ ràng những dụng cụ và thiết bị tra tấn trong căn phòng này không thường xuyên được sử dụng.
Ít nhất thì chúng không được sử dụng trong khoảng thời gian gần đây. Vì chúng phủ đầy bụi.
Những hộp sọ cũng là vấn đề. Nghĩ lại thì xác người phân hủy cần rất rất nhiều thời gian để có thể chỉ còn trơ lại xương như thế. Nhưng nếu đúng với kịch bản trước đó của tôi, thì thứ nằm đó phải là những cái xác, chứ không thể là vài cái sọ được.
Ngoài ra, Guibenague cũng đã nói, “Khách hàng chắc chắn sẽ hài lòng”.
...Nói cách khác, vẫn còn nhiều thứ khác sắp xảy ra.
Khi đi đến kết luận đó thì cũng là lúc tôi phát hiện ra điều thứ hai.
Đó là một cánh cửa.
Cánh cửa không được gắn vào tường, mà đứng song song với nó. Điều đó thật kỳ cục. Nhất là khi xếp chung hàng với đám dụng cụ tra tấn, trông nó thật đáng sợ.
Trước hết, tôi không biết tại sao nó lại ở đó.
Thứ hai, tôi thực sự không hiểu nó ở đó vì mục đích gì.
- C-Chị Đại!
Khi đang xem xét cánh cửa kia một cách kỹ lưỡng thì tôi nhận được cơn hoảng loạn đến từ Aira.
Tôi quay lại và thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà cả ba đã bước qua trước đó với ánh mắt kinh hoàng.
Trước khi tôi kịp hỏi, “Cô ấy đang nhìn gì vậy?” thì tiếng bước chân của ai đó đang lao xuống cầu thang chợt vọng tới.
Ngay lập tức, tôi kéo hai người kia ra xa khỏi cánh cửa và đứng che chắn trước họ.
Cộp… Cộp…
Tiếng bước chân ngày càng lớn dần, rồi dừng lại trước cánh cửa.
Âm thanh khóa mở bật ra rất lớn và theo sau đó là tiếng cửa mở.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào qua khe cửa mở.
Nó đến từ chiếc đèn lồng trên tay kẻ đó.
Thế rồi, ánh đèn dần soi rõ khuôn mặt của kẻ đó.
“Hô hô! Ta làm các cô ngạc nhiên hửm?”
Kẻ đó không ai khác ngoài Guibenague.