“Ra là như vậy, mọi người đã phải chịu khổ rồi… Xin lỗi vì tui đã thiếu tế nhị như vậy.”
Không quá đáng lắm đâu! Nhưng “Xin lỗi” thì có tác dụng gì? Dù vậy, tôi lại nghĩ rằng, thật tốt khi được nghe về quá khứ của họ.
Sự thấu hiểu.
Đó là một gánh nặng.
Sự thấu hiểu sẽ sinh ra xiềng xích, nó sẽ trói buộc tất cả và thật khó để phá bỏ.
Đối với những mạo hiểm giả như tôi, điều đó thật đáng sợ.
Vì người ta có thể gặp nhau hôm nay, nhưng ngày mai đã chẳng còn thấy nhau nữa rồi.
Khi ai đó trong chúng tôi chết đi, đó sẽ là một lời từ biệt nghiệt ngã.
Trong thế giới này, những mối quan hệ chỉ khiến cho người ta thêm đau khổ mà thôi. Đó là điều mà ai cũng biết.
Thế nên tôi đã cố gắng dùng mọi cách để ngăn bản thân mình thấu hiểu họ.
Nhưng, họ muốn tôi lắng nghe.
Họ muốn tôi có thể thấu hiểu họ.
Tôi đoán đây là cảm xúc của họ.
Vì làm gì có ai biết được ngày mai sẽ ra sao cơ chứ. Thế nên, họ muốn ai đó có thể lắng nghe mình, ít nhất là lúc này.
Né tránh những điều như thế này là một tật xấu của tôi.
“Giờ thì, tuy là cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, nào Chrissy!”
“Ngưng gọi tôi là Chrissy đi!”
Vừa mới mở miệng xin lỗi trước đó mà giờ lại muốn hỏi tiếp? Tôi thực sự không hiểu nhỏ này đang nghĩ gì nữa.
Mà, cuộc nói chuyện này hình như hơi đi quá giới hạn rồi đó.
“Ể, không được sao? Nghe dễ thương vậy mừ?”
“Dễ thương gì mà dễ thương? Chris! Chỉ Chris thôi!”
Trong khi chặn đứng nhỏ Irene đang than thở, tôi cho một miếng bánh vào miệng. Trời má, ngon vãi!
“Vậy thì... Chris. Nói đi nào. Thực sự thì tui tò mò nhất về chuyện của cô đó. Nên nói sao ta — có gì đó khá là đặc biệt, tôi có thể cảm thấy điều đó.”
Cô ấy thật sắc sảo.
Liệu tôi có nên nghĩ vậy không?
Ngay lúc này, tôi đang có một bí mật mà không thể nói với bất kỳ ai.
Sự thật, tôi từng là một thằng đực rựa… bla bla. Rồi đứa khỉ gió nào sẽ tin vào câu chuyện hoang đường này?
Nhưng có lẽ tôi nên lo lắng khi có ai đó tin mình thì đúng hơn. Điều đó khiến tôi ngần ngại nói ra mọi chuyện.
Ngoại trừ Irene, nếu là Aira, Palmira hoặc có thể là Leon.
Nếu tôi nói điều này với họ thì mọi chuyện sẽ ra sao? Họ sẽ tha thứ cho tôi sau tất cả chứ?
“Em thực sự vô cùng tò mò về chuyện của chị đó.”
“Tôi cũng vậy.”
Ngay cả hai người họ cũng đang háo hức về chuyện đó.
Tôi đoán — Có lẽ mình nên nói về nó?
Dù sao, tôi cũng đã nghe chuyện của họ. Vậy nên…
“... Chà, muốn biết về chuyện của tôi cũng được thôi. Nếu ngày mai mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi sẽ kể cho mọi người nghe.”
Cuối cùng, tôi cũng né tránh được việc này.
“Ể… Nhưng lỡ như có chuyện gì xảy ra vào ngày mai… thì em sẽ mãi mãi không thể biết về chuyện của chị.”
Aira tỏ ra không hài lòng và đang cố thúc ép tôi. Nhưng cô ấy nói đúng, vậy có lẽ tôi nên nói.
“Không, sẽ không như vậy đâu. Tôi muốn chúng ta có thể bình an trở về, sau đó tôi sẽ nói với mọi người tất cả.”
Nói xong, tôi nở một nụ cười toe toét và nháy mắt với cô ấy, nhưng thực sự là cực kỳ gượng gạo.
...Dù vậy, tôi lại nghĩ rằng, tốt hơn hết là mình nên nói ra.
Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao trái tim tôi khi ấy bỗng dưng thắt lại. Tôi biết mình cần phải nói về chuyện đó. Nhưng tôi lại chưa sẵn sàng, tôi muốn một thời điểm khác thích hợp hơn.
“Chúng tôi hiểu rồi. Nhưng hãy hứa đi.”
Palmira tỏ ra là một người hiểu chuyện. Khi tôi nhìn họ, cả hai đều cùng gật đầu.
“Tất nhiên. Chúng ta chắc chắn sẽ an toàn trở về.”
Lúc này, tôi không thể nói ra điều mà mình thực sự muốn nói nhất: “Đừng chết!”
“Xem ra, không còn cách nào khác rồi. Vậy tui sẽ đợi để nghe chuyện của Chrissy vào ngày mai vậy.”
Đó là vì tôi không nói cho cô nghe đó! Để một đứa lắm chuyện như cô biết được rồi hậu quả sẽ ra sao hả?
Quyết định rồi! Nếu mai mà bị ép nói thì tôi sẽ bịa ra một câu chuyện khác chỉ dành riêng cho nhỏ này.
“Được rồi! Giờ chúng ta sẽ nói về phép thuật chứ?”
Biểu cảm của Irene đột ngột trùng xuống khi tôi chuyển chủ đề.
Chuyện này có ổn không vậy trời?
Giờ thì cái nhìn của tôi về cô ấy đã rơi xuống cùng mức độ với gã ba trợn kia luôn rồi. Cảm giác bất ổn quá đi mất.
“Dù sao thì, trước tiên tui sẽ giải thích một cách đơn giản về phép thuật trước khi chúng ta ứng dụng nó.”
Ơn trời…
Mặc dù nhỏ Irene này có phần tưng tửng thật, nhưng cơ hội để nghe về một thứ gì đó bí ẩn như ma thuật thực sự là vô cùng hiếm có. Vì dù sao thì đó cũng là một bí mật của thế giới này.
Thậm chí, tôi còn có chút lo lắng khi mà nói về nó giữa cái bầu không khí quá đỗi thân thiện này nữa.
Đối với những mạo hiểm gia bình thường, họ nhận thức một cách mạnh mẽ rằng ma thuật là nghệ thuật bí ẩn, thứ kiến thức phức tạp hoàn toàn tách biệt với cuộc sống thực tại.
Họ thật sự tin rằng người ta sẽ chết ngay khi nhìn vào bí mật đó, và các pháp sư bỗng nhiên trở nên đáng sợ một cách kỳ lạ.
Giống như các nhà hiền triết thông tri với vũ trụ vậy.
… Hoặc đó chỉ là tưởng tượng. Mà, nếu nói về nó một cách quá tự tiện thì bảo nguy hiểm cũng chẳng ngoa đâu.
Tôi nghĩ vậy khi nhìn chằm chằm vào Irene, người đang rót trà vào cốc của tôi.
“E hèm, về ma thuật. Trước thì mọi người sao về nó?”
Hắng giọng để cố tạo nên một biểu cảm phù hợp, Irene bất ngờ bắt đầu bài giảng của mình bằng một câu hỏi đậm chất triết học.
Bằng lý do nào đó, tôi có cảm giác rằng câu trả lời sẽ là: Ma thuật là sức mạnh tối cường. Vậy thì đáng thất vọng lắm.
Nhưng, rốt cuộc ma thuật là gì?
… Được rồi, khi nghĩ về nó, tôi thực sự không biết ma thuật là gì. Nhưng chắc không phải ma thuật là thứ sức mạnh phi thường, đâu nhỉ?
“Là sức mạnh phi thường!”
“Là sức mạnh phi thường nhỉ?”
“Sức mạnh phi thường.”
“Mấy người làm tui thất vọng quá!”
Irene vỗ trán cái bép khi nghe ba đứa chúng tôi cùng đáp lại một câu như nhau.
Có lẽ tôi đã mong chờ một phản ứng khác từ cô ấy.
“Tụi này chịu rồi. Thực sự mà nói thì tôi còn chưa thấy ma thuật bao giờ. Vậy nên, khi cô hỏi về “ma thuật” thì đó là thứ đầu tiên chúng tôi liên tưởng đến.”
“... Ra là vậy. Thôi thì, để tui giúp mọi người...”
Sự phấn khích trong giọng nói của Irene đã vơi đi ít nhiều. Kèm một chút căng thẳng, Irene lấy ra từ ngực áo một thứ gì đó và đặt nó lên bàn.
Đó là một viên đá đỏ, hình cầu láng mịn. Nó có kích thước gần bằng một vòng tròn ngón cái với ngón trỏ. Trông có vẻ như không phải là thứ vô giá trị nhưng chẳng phải là nó hơi thiếu thiếu cái gì đó để trở thành một viên ngọc quý sao???
Mà sao tự nhiên tôi có cảm giác nhìn nó quen quen vậy ta?
“Cái gì vậy?”
“Nó được gọi là Giáng Ma Thạch. Ngắn gọn thì đây chính là nguồn gốc của ma thuật.”
Irene một lần nữa cầm lấy hòn đá. Nhỏ mở tay ra và đọc một từ ngắn gọn.
“...Zi!”
“Oa! Trời!!”
Khoảnh khắc ấy, viên đá chợt bay lên không trung và phát ra ánh sáng mờ ảo khi nó bắt đầu xoay tròn.
Đột nhiên chứng kiến thứ sức mạnh phi lý này, đôi mắt Aira mở to trong ngỡ ngàng. Dĩ nhiên, tôi cũng thực sự ngạc nhiên trước điều đó. Nhưng đáng bất ngờ hơn chính là vẻ mặt của Palmira thực sự đang căng ra với nỗi kinh ngạc rõ ràng nhất.
“Giờ thì tui đã có thể sử dụng được phép thuật. Vậy nên...”
Phức tạp theo một cách nào đó, Irene bắt đầu di chuyển ngón tay như thể đang vẽ cái gì đó giữa không trung. Một ánh sáng nhỏ ở đầu ngón tay nhỏ để lại những vệt sáng. Những vệt sáng lơ lửng giữa không trung ấy nhìn giống như những ký tự vậy.
Như thể vẫn chưa đủ bất ngờ, Irene hoàn thành ký tự thứ hai trong chuỗi sau khi phát ra một tiếng “Ei” và bất ngờ nhét ngón tay vào miệng Aira đang đứng sững sờ.
Đôi mắt Aira mở to đầy bất ngờ mà chẳng biết phải phản ứng ra sao.
Ngay khi ấy, Irene cười toe toét và lấy ngón tay ra khỏi miệng Aira.
“Xong, phép thuật hoàn tất!”
Ngay khi nghe thấy giọng của Irene, Aira đang đứng sững sờ đột nhiên đưa tay lên bịt lấy hai tai với vẻ mặt khá hoảng hốt.
“N-Này, cô ổn không đó, Aira?”
“Tiếng nói...”
Khi tôi gọi Aira, người bỗng dưng trở nên kỳ lạ thì đó là tất cả những gì cô ấy nói. Mặt Aira hoàn toàn tái nhợt.
“Giọng nói? … Rốt cuộc thì cô đã làm gì cô ấy?”
Tôi tiến về phía Irene như thể sắp ăn tươi nuốt sống nhỏ. Vội vã, Irene cầm lấy hòn đá đang lơ lửng và dơ hai tay lên xin lỗi.
“A, đ-đợi đã. B-bình tĩnh đi nà, tui sẽ giải thích ngày bây giờ, được chứ?”
Ngay cả Irene cũng hoảng trước sự đe dọa của tôi và bắt đầu giải thích những gì vừa xảy ra.
“Lúc này, ma thuật mà tui đã dùng lên Aira… Có phải, cô nghe thấy giọng nói của tui rất lớn không? Vậy thì...”
Thế rồi, Irene đặt ngón tay lên môi mình và nhìn Aira mà chẳng nói một lời nào. Đáp lại, Aira vẫn đang ôm tai với vẻ mặt tái nhợt mà gật đầu thừa nhận.
“Ư-ừm, tôi hiểu rồi.”
Ngay sau đó, Irene cũng lấy tay bịt luôn miệng của Aira lại. Trông Aira như sắp khóc đến nơi khi gật đầu vài cái và nhắm nghiền mắt lại.
Gì dị trời?
Tôi đứng nhìn họ như vậy một lúc, khi việc đó có vẻ sắp kết thúc, Aira mở mắt ra. Cô ấy nở một nụ cười bối rối khi cả người vẫn còn đang run rẩy.
“Tôi và Aira vừa sử dụng phép thuật để giao tiếp một cách thần giao cách cảm mà không cần nói.”
Hể–?
Tôi ngạc nhiên nhìn Aira. Vẫn nụ cười bối rối trên môi, cô ấy quay sang nhìn tôi và gật đầu một cách quyết đoán.
“Chị Đại, có vẻ như, ừm, có vẻ như em vừa trở thành pháp sư...”
“Nhân tiện, chủ đề tụi này vừa trao đổi với nhau là “Hôm nay Chris mặc quần lót màu xanh” đó nha.”
“Bộ hai người hết chuyện để nói với nhau rồi hả?”
Làm ơn đừng có hạ thấp ma thuật bằng mấy việc đáng xấu hổ đó!
Mà hôm nay mình mặc màu xanh à? Khoan đã, quan trọng hơn là làm sao Aira biết được điều đó? Không, không phải, ý tôi là...
Aira là pháp sư? Bây giờ ư?
“Hừm, chính xác hơn thì cô có thể nói rằng tui đã dùng phép thuật để khiến việc này trở nên khả thi với cô ấy. Về cơ bản...”
Dựa vào những gì Irene đang nói, mặc dù gọi là ma thuật nhưng định hình về nó ở mỗi người sẽ lại mỗi khác, mỗi pháp sư đều có lĩnh vực riêng của mình.
Đơn cử như Irene, cô ấy là một phù lục ma sĩ, pháp sư chuyên về bùa chú.
Nói một cách đơn giản thì phù lục ma sĩ sử dụng bùa chú để chuyền ma thuật của mình vào đối tượng khác. Trong trường hợp này, cô ấy đã cho Aira khả năng thần giao cách cảm.
Và rất có thể nó chỉ hoạt động dựa vào đối tượng cụ thể. Việc Irene cho tay vào miệng Aira có vẻ như là để yểm bùa lên răng hàm của cô ấy.
“Giả thuyết được chấp nhận là loại phép thuật này tự neo trên răng hàm của người được yểm.”
Khi cô ấy nói như vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là đồng ý rằng “Vậy đó là cách mà nó hoạt động.”
Trong khi ấy, Palmira đang an ủi Aira một cách tinh tế khi nhỏ đang cảm thấy thất vọng vì nhận ra mình không trở thành pháp sư. Ừ thì, nếu dễ vậy thì thế giờ này ngập tràn pháp sư từ lâu rồi.
“Giờ thì mọi người hiểu rồi chứ? Với cách này, chúng ta có thể giao tiếp với nhau ở khoảng cách xa mà không cần phải cất tiếng.”
A, chính nó, trọng điểm của cuộc nói chuyện này. Tôi nhớ ra rồi. Cơ bản thì nếu nhận được bùa chú này thì dù có trở thành nô lệ vào ngày mai, chúng tôi vẫn có thể trao đổi thông tin với nhau được.
Thêm nữa, tôi khá yên tâm với nó. Với bùa chú này, chúng tôi có thể gia tiếp thường xuyên, từ đó khả năng hỗ trợ sẽ được nâng cao, kể cả trong tình huống bất trắc nhất.
Tôi thực sự ấn tượng với ma thuật một lần nữa.
Và tôi có cảm giác phép thuật này dường như vẫn còn nhiều ưu điểm hơn chứ không hẳn chỉ dùng để giao tiếp thông thường.
“Nhân tiện, nó chỉ có tác dụng tối đa là một ngày. Vậy nên tôi sẽ thực hiện lại phép này khi chúng ta bắt đầu vào ngày mai.”
Nghe những lời ấy, Aira rơi xuống tận đáy của sự thất vọng.
Dường như cô ấy đã từ bỏ việc trở thành pháp sư nhưng lại nghĩ rằng khả năng thần giao cách cảm này sẽ được duy trì vĩnh viễn thì phải.
Nếu mà thật vậy thì lại chẳng tốt quá rồi còn gì.
.
.
.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng Irene vẫn chưa giải thích bất cứ điều gì về ma thuật. Sau khi kết thúc bữa tối của mình, tôi hiện tại đang nằm suy nghĩ vẩn vơ trên giường.
Nếu mỗi pháp sư có riêng cho mình một lĩnh vực ma thuật. Vậy thì hẳn là phải có thứ gì khác ngoài bùa chú, đúng chứ?
Mà nếu có thì đó là gì?
Làm sao để biết được bản thân có thích hợp với ma thuật hay không?
Và cuối cùng, Giáng Ma Thạch là gì?
Ngay lúc ấy, tôi chợt nhớ ra một điều.
Ngồi dậy và rời khỏi giường, tôi tìm chiếc túi rách của mình và lấy viên đá đỏ bí ẩn kia ra.
Đây là một Giáng Ma Thạch.
Thực sự thì tôi đã cảm thấy ngờ ngợ khi thấy viên đá của Irene rồi. Đây chắc là lý do tôi thấy nó quen quen? Đúng là lúc đó tôi không nhớ ra vì hình dạng của chúng khác nhau quá. Một bên thì là quả cầu láng mịn, còn đây thì lại là cục đá lởm chởm, lồi lõm.
Nhưng cái màu đỏ thẫm này thì không lẫn đi đâu được.
“Hừm...”
Chỉ với ánh trăng chiếu vào trong căn phòng, tôi ngồi kiểm tra viên đá một cách tỉ mỉ. Nghĩ lại thì làm sao tên buôn đó có được viên đá này? Và nguồn gốc của nó là như thế nào?
Irene gọi nó là “nguồn gốc của ma thuật”, nhưng khi tôi suy nghĩ về điều này thì rốt cuộc cũng chẳng đi sâu thêm được chút nào. Tôi chỉ biết nó có liên quan đến việc sử dụng ma thuật.
Chỉ làm cho vui, tôi đặt nó vào trong lòng bàn tay như cách mà Irene đã từng.
… Hừm… Chả có khỉ gì xảy ra cả.
Khoan khoan, dường như Irene đã nói gì đó thì phải. Có vẻ như là,
“Zi!”
Tôi cố gắng hô sao cho giống với Irene.
… Nhưng chẳng có gì xảy ra hết.
Chẹp, cuộc sống mà… tự dưng thấy xấu hổ thế không biết. Nghĩ vậy, tôi toan cất viên vào túi, nhưng ngay khi ấy tôi lại siết chặt nó trong tay.
Khoảnh khắc ấy, tầm nhìn của tôi chợt lóa lên một cái.
“Hể..?”
Ngạc nhiên, tôi mở bàn tay mình ra.
Viên đá đỏ đang tỏa sáng, giống như của Irene vậy.
Không thể theo kịp những gì đang diễn ra, tôi nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay mình.
“Ưm–!!”
Lại nữa, mắt tôi bị lóa thêm lần nữa.
Trước khi tôi kịp thắc mắc “Cái gì?” thì viên đá đỏ đã không bay lên không trung và xoay vòng, mà nó chìm vào lòng bàn tay tôi.
“Hơ...Hả!??”
Cuống cuồng, tôi vung tay cố ném viên đá đi, nhưng càng lúc nó lại càng chìm sâu vào lòng bàn tay tôi hơn.
Nó không đau. Nhưng như vậy lại càng đáng sợ hơn.
“Ư-aaaaa!!!”
Trong cơn hoảng loạn, tôi tuyệt vọng trước việc viên đá chìm dần rồi biến mất vào lòng bàn tay tôi.
Nó không để lại bất cứ dấu vết nào. Cả ánh sáng cũng biến mất luôn.
“Haa–, haa–”
Chưa đầy một khắc sau trải nghiệm rợn tóc gáy đó, tôi đột nhiên toát mồ hôi lạnh và hơi thở chợt trở nên khó khăn hơn hẳn.
Chuyện quái gì thế này? Thấy ghê quá.
Tôi thử kiểm tra lòng bàn tay đã hấp thụ viên Giáng Ma Thạch. Ít ra thì cũng không cảm thấy nó đang ở đó.
“...Hở?”
Nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó sai sai. Có gì đó không đúng thì phải?
“Gaha––!!!”
Khoảnh khắc tôi xoay bàn tay lại, tầm nhìn của tôi một lần nữa bị lóa.
Phản xạ đưa tay lên che mắt, nhưng thông qua kẽ hở giữa các ngón tay, tôi đã thấy nó.
Ở trên mu bàn tay của tôi, có một hoa văn sáng, màu xanh lơ lửng ở đó. Nó trông giống như một mê cung hình tròn, phức tạp.
Cái gì đây?
Cơ thể tôi bắt đầu run lên với những thay đổi đang diễn ra trong cơ thể mình, từng cơn, từng cơn.
“Ư––!”
Càng lúc, mắt tôi lại càng bị lóa nhiều hơn.
Những cơn rùng mình cũng trở nên dồn dập hơn.
Trước khi kịp ý thức được điều gì đang xảy ra, thì hoa văn trên mu bàn tay tôi đột nhiên lan rộng, cuộn quanh cánh tay, khuỷu tay rồi đến tận vai.
“A––aaaa!”
Không thể giữ cho đầu óc tập trung được, nhưng mắt tôi vẫn dõi theo cái hoa văn chết tiệt đó. Ngay khi lan rộng đến vai, nó tạo ra một hoa văn giống như trên mu bàn tay tôi rồi dần tan biến về phía sau lưng.
“Hả!??”
Tầm nhìn của tôi mờ đi nhưng tệ hơn nhiều so với ban nãy.
Lần này, cái họa tiết trên mu bàn tay và trên vai tôi đang sáng rực một màu xanh lạ lẫm và xoay tròn trong mắt tôi. Như thể đôi mắt tôi đang bị che phủ bởi một trò chơi ghép hình đáng sợ.
“!!!”
Hét lên trong kinh hoàng, tôi đưa hai tay lên che mắt nhưng chúng không biến mất. Và nỗi kinh hoàng tột độ bao trùm lên tâm trí tôi.
“AAAAAAA!!!”
Ý thức của tôi vụn vỡ, cả cơ thể đổ ập xuống ngay nơi mình đang đứng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, tôi mơ hồ thấy cánh cửa phòng mình bật ra một cách mạnh bạo và bóng Leon hốt hoảng lao đến.
***
Ghi chú của Tác Giả:
Chương này có vẻ dài và khá khó tiêu.
Lần trước, tôi có nói sương sương về vụ rating, và sau đó thì rating tăng lên được chút.
Không thể nói là tôi đã hoàn toàn hài lòng với điểm số này.
Nhưng tôi vẫn vô cùng biết ơn đến mọi người.
Bởi vì đây cũng là lần đầu tôi tạo ra được đột phá gì đó nên trong lòng thực sự khá là phấn khích.