Trans: Maheba
Edit: Mị
***
"Ha, em sợ muốn chết luôn— "
Khi chúng tôi rời khỏi phòng họp, Aira cuối cùng cũng trở lại bình thường mà vuốt ngực thở phào.
Còn Palmira thì đang theo sau tôi với một cái nhìn đăm chiêu trên khuôn mặt.
Nếu buộc phải nói thì, tôi sẽ nói phản ứng của Palmira khá là bình thường. Cuối cùng thì mọi thứ vẫn chưa bắt đầu. Mà Aira có thực sự hiểu nội dung của cuộc họp không nhỉ?
Tôi phải xác nhận lại chuyện này sau đó vậy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, ba đứa chúng tôi vẫn ở trong doanh trại và còn có thêm cả Irene đang đi cùng nữa. Giờ thì chúng tôi đang bước ra từ phòng họp.
Trong khi mấy anh lính trên sân tập lại đắm đuối nhìn theo ba đứa một lần nữa, chúng tôi đã băng qua tiền sảnh và đi vào một lối đi khác.
"Đi nào, lối này."
Chúng tôi đến trước căn phòng ở cuối hành lang.
Ba người, ba dáng hình, cùng nhau bước vào.
Căn phòng lớn không thua kém gì phòng họp trước đó, nhưng không có cái bàn lớn nào ở giữa, thay vào đó là một cái bàn tròn nhỏ xếp đầy sách, cùng với ba chiếc ghế.
Trên bức tường ở hai bên là những tủ sách lớn chứa đầy những quyển sách đủ loại, đủ kích cỡ. Ngoài ra còn có một cái cửa sổ, nhưng nó đã bị khuất sau cái bàn với một núi sách chất đống bên trên.
Có một chiếc rương ở trên sàn, ngay trước chiếc bàn. Chiếc rương ấy đã đầy ứ ra và nắp của nó thì đang hé quá nửa.
Bức tường trước mặt chúng tôi, dĩ nhiên rồi, và nó đã bị che lấp bởi cánh cửa, nhưng tôi vẫn có thể thấy một tấm bảng đen nhỏ bị phủ kín bởi những sơ đồ phức tạp ở ngay đó.
"...Hơ."
Vô thức, tôi khẽ phát ra một tiếng chán nản.
Mặc dù họ không nói gì, nhưng Aira và Palmira đều đang nhăn mặt khi nhìn vào trong căn phòng.
"A, xin hãy chờ một chút."
Có lẽ cô ấy đã nghe thấy tiếng than của tôi, hoặc có thể là không, nhưng Irene đã hành động ngay khi thấy chúng tôi đứng đơ ở cửa.
Vội vàng thu dọn đống sách trên chiếc bàn tròn, cô ấy thả uỵch chúng lên chiếc bàn phía trong. Mà đó có phải kệ sách đâu? Là bàn làm việc mà?
Ôi trời… ít ra thì cũng nên dọn cho gọn vào đi chứ.
Tôi muốn nhảy vào dọn cái đống này quá đi mất, nhưng lỡ đâu pháp sư là kiểu vậy thì sao? Thôi đành kệ vậy.
"Thông cảm nha. Đừng đứng đó nữa mà, vào đi chứ!"
"À, ừ..."
Với sự thúc giục của cô ấy, chúng tôi lần lượt bước vào.
Đằng sau tôi, Aira vừa ngó nghiêng vừa lẩm bẩm “Liệu mình có thể dọn hết đống này trong một lần không nhỉ?”
Trông có vẻ như không có hàm ý gì khác, nhưng tôi đã khẽ cảnh báo cô ấy nên dừng lại.
"Đây đây! Mời ngồi. Ngồi đi mà."
Irene nhiệt tình mời chúng tôi ngồi xuống ghế
Dường như có một sự thay đổi vô cùng lớn ở trong căn phòng này. Khi ở trong phòng họp, cô ấy trông khá giống kiểu người nghiêm túc, nhưng có vẻ như tôi đã lầm rồi thì phải.
Ít nhất thì lúc này cô ấy khá là tăng động, thậm chí là còn đang tỏ ra hào hứng nữa.
Mặc dù không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng cô ấy hẳn là có lý do nào đó.
"Hừm... được rồi. Mọi người đợi tui một chút nhé. Tui sẽ quay lại ngay."
Sau khi lượn một vòng, cô ấy rời đi. Nói đúng hơn là lướt thẳng mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến tụi này. Nhỏ này lạ ghê ta.
"...Phiền phức!"
Palmira vẫn luôn im lặng nhưng giờ lại cau mày và nói một câu chua chát như vậy khi thở dài.
Mà, cô ấy nói đúng thật.
.
.
.
"Để mọi người phải đợi rồi."
Khoảng ba phút sau, Irene trở lại với một khay ấm trà cùng vài chiếc cốc trên tay, và một cái bánh lớn ở tay còn lại.
Với hai tay đang bận, cô ấy đóng cửa lại bằng chân của mình, rồi đặt mấy thứ kia lên bàn cùng với một nụ cười.
Tôi chợt cảm thấy hơi lo. Đây chắc không phải là một phần của cuộc họp đâu nhỉ?
Chẳng hay biết gì về sự bất an của tôi, Irene đi khắp phòng rót trà vào từng chiếc cốc. Mùi hương dễ chịu của hồng trà phả vào không khí. Có vẻ như là loại cao cấp.
Sau đó, cô ấy đi bên đến từng người một và gắp bánh lên đĩa.
Vèo cái đã thành tiệc trà luôn rồi.
Cuối cùng, cô ấy kéo ra một chiếc ghế nhỏ từ chiếc bàn phía sau và đặt vào gần bàn tiệc. Sau khi an tọa, và có lẽ cuối cùng cũng bớt tăng động hơn, Irene khẽ thở ra một tiếng.
"Giờ thì, ăn thôi nhỉ?"
"Khoan, từ từ đã."
Mặc dù tôi đã lên tiếng ngay lập tức nhưng nhỏ này còn nhanh hơn thế nữa, cầm sẵn cốc luôn rồi.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Bị nhìn như vậy, tôi chợt cảm thấy hình như mình vừa làm gì đó kỳ quặc lắm thì phải.
Tôi cố xốc lại tinh thần trước khi tiếp tục.
"...Vậy còn, phép thuật?"
Tôi đã cố để nói một cách không quá hấp tấp. Dĩ nhiên là bởi vì một khi đã phải nhờ vả ai đó thì cần phải thể hiện sự tôn trọng và trân thành.
"A, được rồi. Nhưng chẳng phải mọi người vẫn còn mệt sau cuộc họp lúc nãy sao? Tui đã nghĩ rằng chúng ta có thể thư giãn một chút trước khi bàn về chuyện đó. Vậy nên, tui mới lấy cái bánh này từ nhà bếp trong tòa chính sự lên đó. Chẳng phải là nhìn rất ngon sao? Ăn đi, ăn đi mà."
Thành thật mà nói, tôi đã khá ngạc nhiên bởi sự chu đáo của Irene.
Chính xác hơn, cô ấy còn chẳng tỏ ra chút khoảng cách nào, và giọng điệu cũng cực kỳ thân thiện nữa. Tôi chợt nghĩ "Hình như mình là đứa duy nhất tỏ ra khác người thì phải?”
"...ứm, ngon quá."
Ngay khi tôi chỉ vừa mới nghĩ như vậy, Aira đã thử một ngụm hồng trà, thậm chí còn chia sẻ nhận định của mình về nó.
Nhưng không, ngon cái gì mà ngon. Cơ mà, sao cả Palmira ngồi cạnh tôi cũng đang nhồi ổ bánh vào miệng một cách rất chi là tập trung thế này?
"Cảm ơn! Thế nào? Bánh ngon hem?
"...Cô thật tốt bụng."
Đó là những gì Palmira nói khi trả lời Irene. Và hơn một nửa chiếc bánh trong dĩa của cô ấy đã bốc hơi.
...Hồi nãy đứa nào mới bảo cô ta là đồ phiền phức ấy nhỉ?
Như cảm nhận được ánh mắt của tôi đang nhìn về phía mình, Palmira lập tức ngoảnh mặt đi. Ơ con nhỏ này…
"Ồ, ừm, cô cũng vậy mà. Ưm, tui vui lắm. Mọi người biết đó, ở đây toàn đàn ông mà. Dù vẫn có mấy cô hầu nữ nhưng khó có thể để họ được tự nhiên như thế này. Thực sự tui đã rất mong chờ điều này đó!”
Irene khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
Ahh. Phải rồi. Con gái.
Đó là cảm giác xa lạ không thể diễn tả được, hoặc có thể là cảm giác rằng tôi là người duy nhất khác biệt với những người còn lại. Cái hồi tôi còn là một mạo hiểm giả, người ta sẽ thấy thật kỳ quặc khi trong một quán rượu nào đó chỉ toàn các mạo hiểm giả nữ. Cảm giác lúc này của tôi cũng tương tự vậy.
Nói cách khác, ngay lúc này tôi cảm thấy thật bế tắc khi lờ mờ nhận ra tình hình hiện tại.
Và rồi tôi dừng hẳn việc đào sâu vào vấn đề này. Sự thật là càng nghĩ nhiều về nó tôi chỉ tổ khiến mình đau đầu hơn mà thôi.
Với sự mâu thuẫn trong lòng, tôi từ tốn với lấy tách trà và nếm thử.
Trời má! Đúng là ngon thật.
Chút ngạc nhiên của tôi, dù là nhỏ nhất cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Irene. Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười vui vẻ. Và điều này khiến tôi cảm thấy bực bội.
Dù bực bội là vậy, nhưng phần nào đó trong tôi cũng cảm thấy cũng không tệ với chuyện này.
"Ừ, ngon vãi."
"Phải hơm đó!? Mà, sao tất cả các cô đều trở thành nô lệ vậy?"
Nghe những lời đó, tôi suýt phun ra phần trà mình vừa uống vào. May mà còn kiềm được.
Mà cô ta vừa hỏi nó sao? Không có một chút do dự? Tôi nhìn Irene trong sự hoài nghi.
"C-Cái quái...? Đừng có hỏi mấy chuyện tồi tệ đó như thể nó chẳng là gì cả."
"Nhưng tui… chỉ tò mò..."
Irene trả lời ngay lập tức với vẻ lúng túng.
...Không, nhưng... ý tôi là...
"Nghĩ lại thì, tui còn chưa biết tên của các cô."
"Tui là Aira. Tui không có họ."
"Còn tôi là Palmira Wilback."
Trong khi tôi còn đang bối rồi, bằng cách nào đó cuộc trò chuyện đã chuyển sang màn giới thiệu. Hơn nữa, cùng với trà và bánh trên tay, cả Aira cùng Palmira đều trả lời như thể chẳng có gì xảy ra hết.
Tất nhiên, đây là lần đầu tiên tôi nghe họ của Palmira. Đó là một cái họ đầy bất ngờ.
"Và cô là?"
...Phải rồi, nhắc mới nhớ, hình như chỉ có đám người của Leon là được tự giới thiệu.
Có vô lý không kia chứ? Tôi sẽ phải hỏi khi gặp lại anh ta vào lần sau vậy.
"Chris. Không có họ."
Với sự thúc giục của cô ấy, tôi đành nói tên mình.
Thường thì, tôi tránh dùng tên thật của mình. Nếu mà nói ra tên cúng cơm của mình thì tôi sẽ chỉ càng khiến mọi thứ thêm phức tạp hơn. Họ chắc chắn sẽ luôn làm phiền tôi, và điều đó sẽ vô cùng khó chịu.
"Được rồi, tui hiểu rồi! Airi, Polly và Chrissy, vậy nha! Rất hân hạnh! Và tui là— "
Dẹp ngay cái từ "Chrissy" ấy đi!
"Chúng tôi biết rồi! Irene Barnest."
"Ừ nhỉ! Polly giỏi ghê ta!"
Có vẻ như Palmira lại bị đối xử như một đứa trẻ nữa rồi.
"Đừng có xem tôi như con nít. Tôi đã 20 rồi đấy!”
"Ếếế — đùa nhau à? Cô còn lớn tuổi hơn tui sao?"
Irene phản ứng lại một cách quyết liệt.
Dần dần, tôi bắt đầu nghĩ rằng đây là cách khá tốt để phá vỡ cục băng Palmira.
Nhân tiện, Irene cũng mười chín tuổi rồi. Vậy nên cũng chẳng hơn nhau là mấy.
"A, tui cũng 19."
Aria nhận ra "Tụi mình cùng tuổi nè!" và điều đó khiến Irene giờ thậm chí còn sốt sắng hơn.
Tôi thật sự không quan tâm lắm.
Vì tôi cũng được hỏi tương tự nên đành nói rằng mình chỉ mới mười tám.
"Vậy, sao các cô thành nô lệ thế?"
Không một lời báo trước, cuộc trò chuyện trở lại với điểm bắt đầu.
Tôi cứ tưởng chủ đề đó bị lãng quên rồi nên trong phút chốc đã mất cảnh giác với nó.
"Trong làng, tui chỉ là một đứa con nuôi, vì vậy... tui đã giống một đứa nô lệ ngay từ đầu, cô hiểu chứ? Và rồi, năm ngoái mất mùa và một tên buôn xuất hiện. Đó là lý do tui bị bán..."
Aira nói về quá khứ u ám của mình một cách khá là thoải mái, dù rằng lúc còn trên cỗ xe đó thì lại...
Chuyện như vậy vẫn thường xảy ra và Aira là một trong số đó. Nhưng nếu như tôi cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự thì khó có thể vượt qua như vậy.
"Vậy thì... những gì đã xảy ra thật khủng khiếp."
"Không sao, giờ có Chị Đại ở đây rồi nên tui không cần phải lo lắng gì cả, chắc vậy?"
Không biết tại sao nhưng trông Aira có vẻ hào hứng hơn hẳn. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ thôi nhỉ?
Cô ấy thật mạnh mẽ. Đó là những gì tôi đã nghĩ. Chỉ cần người được hỏi ở trong một nơi thoải mái thì cũng đủ để xoa dịu rồi ha?
...Nhưng cô có quên gì không? Ngày mai, cô sẽ lại làm nô lệ một lần nữa đó. Với lại cái kiểu nói chuyện...
"Whoa, gì cơ, “Chị Đại”? Cô làm tui tò mò quá đi mất. "
"Bật mí về chuyện này — "
"Khoan, dừng ở đây được rồi. Nghiêm túc đó."
Tôi vội vã ngăn Aira lại. Tôi nghĩ, đó thật sự không phải chuyện tốt để kể. Ừm, chắc chắn rồi.
"Tôi— "
Irene cằn nhằn, “Ểểể —”, “Tại sao chứ” hay “Nói đi mà” hoặc “Đừng như vậy mà”, liên tục, liên tục và liên tục. Trong khi tôi cũng đang cố hết sức để từ chối cô ta, thì Palmira sau khi đã xử lý xong cái bánh của mình và chợt lên tiếng.
"Hửm?"
"Ban đầu, tôi là lính Caidorussean."
Khi chúng tôi im lặng lắng nghe, cô ấy đột ngột đưa ra một lời thú nhận đáng ngạc nhiên.
Caidorusse. Một quốc gia nhỏ bé đã không còn tồn tại.
Nó nằm ở phía Bắc và đã từng xảy ra chiến tranh với Đế quốc vì một lý do nào đó mà tôi không thực sự rõ cho lắm. Tôi chắc rằng nó đã bị hủy diệt khoảng ba năm trước.
Đế quốc gọi cuộc chiến đó là Chiến dịch Caidorussean. Một cuộc chiến tốn kém quá nhiều thời gian, nếu tôi nhớ chính xác là vậy.
Caidorusse, vương quốc ngự trị trên những ngọn núi cao, trong chiến tranh họ đã tận dụng địa hình hiểm trở đó để phòng thủ. Tuy sức mạnh của họ chưa bằng một phần mười so với Đế quốc, nhưng họ đã có thể chống đỡ kẻ thù khủng khiếp ấy đến tận vài năm. Tuy nhiên, kết quả thì đó vẫn là cuộc chiến một chiều, kéo theo nó là vương đô của họ đã sụp đổ.
Rốt cuộc, tôi đã không tham gia vào chiến dịch đó, nhưng cái ngày mà thủ đô sụp đổ — nói cách khác, cái ngày mà Đế quốc giành lấy chiến thắng — tôi lại tình cờ ở Đế quốc, vì vậy, những gì tôi nhớ là lễ hội lớn mừng sự thắng trận vẻ vang của Đế quốc.
"Là những người còn lại của một quốc gia bại trận, họ đã bắt giam gần như toàn bộ chúng tôi với danh nghĩa tù binh chiến tranh, nhưng họ chỉ giữ chúng tôi tầm một năm. Sau đó thì chúng tôi được thả ra. Họ bảo chúng tôi hãy sống như những gì chúng tôi muốn."
Cách đây rất lâu, việc buôn bán những nô lệ chiến tranh khá phổ biến.
Nhưng hiện tại, vì hiệp ước được ký kết bởi ba siêu cường quốc, chế độ nô lệ đã bị bãi bỏ.
Đó là một phần trong kế hoạch ngăn chặn sự leo thang của xung đột quân sự: trong mọi cuộc chiến, dù thắng hay thua thì tất cả các bên cũng đều bị ảnh hưởng. Đó là những gì người ta thường nói.
Tất nhiên, tôi biết hiện tại điều đó không thực sự được đảm bảo.
Thực tế thì, hiện tại chiến tranh ở nhiều nước vẫn đang xảy ra đó thôi.
"Tuy nhiên, tôi đã không thể hiểu được “sống theo ý mình” là gì. Tôi nên làm gì? Tôi nên sống như thế nào? Ý nghĩa, mục đích — Tôi đều không có."
Câu chuyện mà cô ấy chia sẻ thật nặng nề; cứ như thể bao bọc lấy nó là âm thanh của thứ gì đó đang rạn nứt.
Ở nhà hay trong quán rượu thì sao cũng được. Nhưng trong một buổi tiệc trà ấm cúng như thế này, dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì những câu chuyện như thế này đều thật nặng nề.
Palmira kể về quá khứ của mình bằng giọng thờ ơ, nhưng ngay cả khi đó vẫn là ánh mắt khó chịu thường thấy của cô ấy thì có vẻ như nó chỉ càng khiến cho câu chuyện thêm đớn đau hơn.
“À… ừm, Palmira. Cô không muốn nhắc lại chuyện cũ cũng không sao đâu."
Không kiềm được, tôi đành ngắt lời Palmira.
Lúc đó, ánh mắt Palmira hướng về phía tôi, và cô ấy đặt tay lên tay tôi.
"Không đâu, thật ra thì, tôi muốn cô nghe nó."
Sự đau khổ hiện lên trong mắt cô ấy, giọng Palmira đầy khẩn khoản. So với mọi khi, tôi có cảm giác đây là điều tốt nhất cô ấy có thể làm để thể hiện cảm xúc của mình. Và rồi tôi đành để bản thân bị cuốn vào bầu không khí ấy khi khẽ thở ra một tiếng.
"Được rồi. Chúng tôi sẽ lắng nghe, vậy nên hãy nói hết những gì mà cô muốn."
Có lẽ Palmira đã muốn tôi nghe nó.
Nhưng ngược lại, thực sự thì tôi lại người muốn tìm lý do để tránh né.
Nhưng lúc này, chúng tôi đã là những người bạn gắn bó, cùng nhau vượt qua mọi hoàn cảnh. Điều đó hoàn toàn đúng. Tôi không biết khi nào mối quan hệ của chúng tôi sẽ thay đổi, nhưng lúc này, nếu buộc phải nói, tôi sẽ nói rằng mình có trách nhiệm phải lắng nghe câu chuyện này.
"Đó là lý do vì sao tôi trở thành nô lệ."
...Oi, hình như là hơi bị ngắn rồi đó.
Tôi cảm giác như cô ấy bỏ qua phần nội dung chính luôn rồi thì phải.
"Hể~, vậy, ý cô là cô tự nguyện làm nô lệ sao?"
"Sai! Tôi trở thành nô lệ chỉ là do sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Nhưng tôi nghĩ rằng làm nô lệ như vậy cũng tốt."
Giờ thì phần nội dung bị lược mất trong câu chuyện của của Palmira đang được bổ sung nhờ vào Irene.
...Chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng với Palmira, người trải qua chiến tranh với tư cách là một chiến binh được đào tạo từ khi còn bé, hẳn đó là cách sống duy nhất của cô ấy. Là quân nhân và sống theo quân lệnh.
Nhận lệnh, và thực thi nhiệm vụ. Đó là cách mà cô ấy sống. Một thế giới bị méo mó, nơi chủ nghĩa cá nhân bị dẫm nát và thành tích được tôn vinh.
Chiến tranh từng là thực tại của Palmira. Và dù tốt hay xấu, nó cũng đã đột ngột biến mất khỏi cuộc đời cô ấy.
Sau khi cuộc chiến chuyển biến một nửa đoạn đường mà nó đáng lẽ phải diễn ra thì đột nhiên lại kết thúc. Cô ấy không thể nào sống được với cái tự do ấy của mình.
"Bây giờ điều đó khác biệt gì?"
"Cô dạy tôi cách sống, làm sao để sống vì bản thân, suy nghĩ cho bản thân."
Sau đó, Palmira nhìn tôi khi cô ấy nói.
"Những kẻ không cố gắng để sống, thì đừng sống nữa."
...Chẳng phải là tổ lái hơi xa rồi sao, nhỏ ngốc này?
Tôi không thể tin rằng mình đã từng nói bất cứ điều gì như tham vọng hay cách sống.
Hãy suy nghĩ về những việc cần làm và làm sao để thực hiện nó. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Chẳng có gì to tát cả.
Chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra.
Nhưng, dù vậy… khi mà lời nói của mình mở ra ánh sáng cho cuộc đời một người nào đó...
Tôi nghĩ, có lẽ chẳng có gì đáng để tự hào hơn thế này cả.
Và rồi, tôi đặt tay lên đầu Palmira, và vuốt ve mái tóc của cô nàng.
"...Đừng có đối xử với tui như trẻ con, tui hai mươi tuổi rồi đó."
Cả Palmira nữa sao?
Nhưng dù hơi cau có một chút, cô ấy lại chẳng gạt tay tôi ra.
***
Ghi chú của Tác Giả:
Chỉ là một lời biện hộ thôi, nhưng sô-zi nghen.
Khi được viết, cảm giác khá là vui mà cũng áp lực thật.
Ở chương trước, nhiều nhân vật quá nên khá là khoai, cơ mà giờ thì ổn rồi.
Ờ quên, chương sau chắc chắn sẽ như thông báo.[note17426]
Ngoài ra, rating thành 1 rồi. Tuyệt cmn vời!
Thôi kệ mấy con số đi, được đánh giá là vui rồi.