Không gian tràn đầy mùi máu tanh, xác chết la liệt khắp nơi, Lâm Thanh thở ra một hơi, y mở mắt ra nhìn sang bên cạnh, một kiếm bàn hình tròn nằm trên mặt đất.
Lâm Thanh nhặt kiếm bàn lên, y đi đến một góc động phủ, Du Ngự Yên mất đi kiếm bàn bao bọc, nàng sắc mặt tái nhắm chặt hai mắt nằm trên đất.
Nhìn Du Ngự Yên không rõ sống chết, y rốt cục cảm nhận được bản thân tự ngạo đến mức nào, may là lần này còn có nàng, nếu không, có lẽ Lâm Thanh ngay cả cơ hội sử dụng đại truyền tống phù cũng không có.
Y lấy ra một viên đan dược đút vào miệng nàng, chân khí lam sắc truyền vào thể nội Du Ngự Yên, âm khí tạm thời bình ổn lại.
Cảm thấy nàng đã an toàn, Lâm Thanh bế ngang nàng lên, thu lại bội kiếm rời khỏi động phủ, trước khi đi khỏi, y ném lại một mồi lửa, cả động phủ đầy xác chết cháy lên rừng rực.
…
Người ta nói Kiến Hoa thành có đặc sản, thứ nhất là trà U Am, hai là Vạn Hoa đài, thứ ba chính là mưa!
Từng giọt nước trong suốt nhỏ xuống mái hiên kêu lên tí tách, hoa cỏ xanh mướt căng đầy, Lâm Thanh ngồi trước cửa sổ, trên người y có vài nơi quần băng trắng, bên trong còn ẩn hiện sắc đỏ.
Hai ngón tay y kẹp lấy một chén trà bốc lên hơi trắng, trong đầu hồi tưởng lại trận chiến lúc trước.
Lâm Thanh biết, mình quá kiêu ngạo, hắn cũng tìm ra nhược điểm chí mạng của bản thân.
Trước đó trải qua trận chiến khác, bản thân y đã gần cạn kiệt kinh hồn lực, vì vậy khi đấu với Từ Hạnh mới rơi vào thế yếu, thứ hai là y quá tự tin vào bản thân, do đó coi nhẹ đối thủ, y cứ đinh ning rằng chỉ cần không phải người đạt đến Thông Huyệt đều không phải đối thủ của mình, thế nhưng hiện thực đã nói lên điều ngược lại.
Nếu không phải Du Ngự Yên bỏ qua ban thân ném ra kiếm bàn, Lâm Thanh tự nhận dù có tiếp được một tiễn kia cũng mất nửa cái mạng là ít, sau đó muốn giết Từ Hạnh là chuyện khó như lên trời!
Còn một điều nữa, đó là nhược điểm của Thấu Hồn Nhãn, chỉ có thể nhìn vào mắt người khác mới có thể phát động công kích, hơn nữa chỉ có tác dụng trong một phạm vi nhất định!
Từ trước đến nay, ngay cả bản thân Lâm Thanh cũng không nhận ra, Đồng Thuật do chính hắn thôi diễn lại có một điểm yếu chí mạng như vậy!
Lâm Thanh thở ra một hơi, may mắn gặp phải những tu sĩ cấp thấp này, chỉ cần cận thân áp sát là có phần thắng rất lớn, nếu là tu sĩ khác, sử dụng là thuật pháp nguyên tố, lại còn cưỡi pháp khí phi hành, Lâm Thanh thật sự là không có nhiều cách đối phó!
Y cười nhẹ nhấp một ngụm trà, bản thân quá thiếu chuẩn bị, chung quy là kinh nghiệm không đủ, nghĩ đến đây, y càng cảm thấy lần này xuất sơn là đúng đắn.
Lâm Thanh đặt trà trong tay xuống bàn trúc, y cởi bỏ y phục trên người, những nơi quấn băng trắng cũng bỏ ra hết, vết thương những nơi đó bị âm khí xâm nhập tận xương, cần phải ngâm dược thủy đặc chế mới có thể loại bỏ.
Lâm Thanh bế theo Du Ngự Yên đã bị lột xạch từ đầu đến chân vào một bồn nước thuốc bốc khỏi nghi ngút, nước bên trong không nóng như trong tưởng tượng, chỉ vừa ấm áp.
Lâm Thanh ngồi xếp bằng xuống, Du Ngự Yên được y đặt trên đùi mình, côn thịt ngóc đầu dậy giữa hai chân nàng, liên tục ngọ nguậy đụng chạm vào tiểu huyệt nhỏ hồng hào.
Lâm Thanh mặc kệ dược thủy tràn vào vết thương, âm khí trong vết thương dần dần bị trục xuất khỏi cơ thể, y ngửa ra sau tựa vào thành bồn gỗ.
…
Du Ngự Yên mơ mơ màng màng, nàng vốn cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, không biết qua bao lâu, một luồng ấm áp bao trùm cơ thể nàng, lạnh lẽo dần bị xua tan, Du Ngự Yên lờ mờ mở mắt ra.
Nàng giật mình phát hiện bản thân đang nằm gọn trong lồng ngực một nam nhân, Du Ngự Yên theo bản năng giật bắn người đẩy nam nhân này ra.
Nhưng nàng vừa động mạnh, dưới thân đã truyền đến từng đợt nóng rát cùng khoái cảm, động tác đẩy ra của Du Ngự Yên cũng thả chậm, cuối cùng trở thành vuốt ve khuôn ngực kia.
Nàng đỏ mặt như trái táo nâng mạnh đầu lên, ánh vào cặp mắt nàng chính là khuôn mặt "tươi cười nhẹ nhàng," nhưng đối với Du Ngự Yên lại cực kỳ hút đòn của Lâm Thanh!
Nàng thật sự không biết phải nói gì, quanh thân ấm nóng và mùi thảo dược rất nồng nói lên nàng đang ngâm thuốc, có lẽ là lý do lạnh lẽo trong thân thể lui đi, nhưng dưới thân bị thứ nóng bỏng to lớn kia tiến vào không biết từ lúc nào… Du Ngự Yên thật sự không biết nói gì!
Tên này đúng là đại dâm tặc, ban đêm làm, ban ngày làm, hiện tại chữa bệnh cũng có thể làm!?
"Huynh lúc nào cũng như vậy sao!? Có thể dừng… a… ưm… lại… an! Đừng… đừng… dừng… ahh!" Du Ngự Yên nói còn chưa hết câu, âm hộ bó chặt bên dưới đã bị thứ trong đó rục rịch kích thích.
Nàng một mặt tức giận nhìn Lâm Thanh, không thể đợi người ta nói hết câu sao!? Lúc nào cũng như vậy, sau này huynh còn lâu mới có người yêu!
"Đừng gì cơ?" Lâm Thanh chống tay nghiêng đầu thú vị nhìn nàng, chẳng hiểu sao gần đây y càng lúc càng thích trêu chọc cô nàng này tức giận.
"Huynh! Huynh được lắm!" Du Ngự Yên chống tay lên ngực y gắt nhẹ, nàng dần dần cảm nhận được bên dưới của mình càng lúc càng ướt, thứ to lớn kia ngày một thông thuận hơn.
Lâm Thanh nâng cằm nàng lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, đột nhiên cả hai đều im lặng, không gian như lắng lại, cả hai nhìn nhau như vậy một hồi, hơi thở u lan của nàng nhè nhẹ cọ lên ngực y, hơi nhột nhột.
Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh chủ động đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ, chấm dứt quãng lặng này, tay y không thành thật bắt lấy cặp đồi mơn mởn dưới làn nước.
(Tui biết các ông đang nghĩ gì mà, nhưng đâu có đơn giản như vậy?"
...
Đêm khuya thanh vắng, xung quanh tiểu viện im ắng không một tiếng động, Lâm Thanh đã bố trí sẵn một trận pháp đơn giản ngăn cách bên ngoài.
Lâm Thanh và Kỳ Tuyết Anh ngồi trong phòng nhỏ, hai phong Truyền Thư đặt ngay ngắn trên bàn, ánh đèn lấp lóa vừa đủ chiếu sáng.
Du Ngự Yên ở một bên không yên thân cứ thỉnh thoảng lại nhô đầu lên, nàng đã tò mò từ lâu, cứ cách một tuần hai người này lại trốn vào phòng thần thần bí bí làm gì? Lâm Thanh tiện tay cho nàng một bàn tay vào gáy, Du Ngự Yên lúc này mới thành thật ngồi xuống một bên.
Khiến kẻ duy nhất ồn ào im lặng xuống, hai người Lâm Thanh nhìn nhau, y lên tiếng trước:
"Lần này đệ bị thương không nhẹ, nhưng thông tin có được cũng rất đáng giá, đây chính là chân dung Lục Quý."
Lâm Thanh lấy ra một mặt giấy, bên trên chính là hình ảnh Lục Quý được vẽ lại, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt thâm trầm, vành mắt thâm màu đen, mặc dù có chút khác biệt so với người thật, nhưng chỉ cần so sánh qua là thấy được đật chính là người.
"Lần cuối cùng hắn xuất hiện là tháng trước tại phía nam Vô Ngân quốc, có lẽ đại chiến với ai đó, cảnh giới rơi từ Trúc Cơ xuống thành Luyện Khí, có lẽ tương đương với võ giả Dẫn Mạch đỉnh phong chúng ta.
Lại thêm thủ đoạn kỳ dị cùng kinh nghiệm phong phú, muốn giết được rất khó." y nói tiếp.
Kỳ Tuyết Anh trầm ngâm, nàng khoác lên người một bộ sa y mỏng tang, bên trong chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ, dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, cực kỳ gợi cảm, Du Ngự Yên thi thoảng lại liếc nhìn ngực nàng, sau đó lại nhìn lên ngực mình, trong lòng chỉ biết thở dài.
"Việc này để sau thảo luận, hiện tại cần thông báo cho người Uyển Tâm muội trước đã, sau đó chờ bọn họ có thêm thông tin lại bàn bạc kỹ hơn." Kỳ Tuyết Anh xe xe lọn tóc nói.
"Đệ cũng cho là như vậy." Lâm Thanh gật đầu, sau đó quay sang nhìn Du Ngự Yên nói:
"Cô vẽ lại người này vào đây."
Y chỉ vào hai phong Truyền Thư, cả Lâm Thanh và Kỳ Tuyết Anh đều mù tị khoản vẽ vời, Lâm Thanh thì chỉ giỏi đọc viết, chứ tranh ảnh gì đó thì thôi đi, Kỳ Tuyết Anh cũng không khá hơn vào đâu, vì vậy chỉ có thể trông cậy vào Du Ngự Yên thôi, nàng là tiểu thư đại hộ, cầm kỳ thư họa đều là môn học phải tinh thông.
Du Ngự Yên phồng má chống cằm muốn ra điều kiện, đột nhiên nàng cảm nhận được bên hông có một bàn tay đang sờ mó mình, nàng theo bản năng muốn gạt ra, đột nhiên phát hiện ra, đó là tay của Lâm Thanh, y nhìn nàng híp mắt lại cười, Du Ngự Yên giật giật khóe miệng giơ tay chịu thua.
Nàng nhấc bút lên, rất nhanh đã vẽ ra chân dung Lục Quý, Lâm Thanh hài lòng thu tay lại, sau đó viết xuống dưới bức hình: đây là Lục Quý.
Đợi một chút, Truyền Thư của hai người Lý Uyển Tâm chỉ hiện lên một dấu "." biểu thị bọn họ không có tiến triển gì mới, Truyền Thư của hai người Hàn Nguyệt Sinh lâu hơn mới hiện lên từng dòng chữ.
Du Ngự Yên tò mò muốn đọc xem, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, Lâm Thanh đỡ lấy nàng đặt lên giường, sau đó quay lại vừa đọc vừa chép một phần thư của hai người Hàn Nguyệt Sinh sang Truyền Thư của Lý Uyển Tâm và Lam Tích.
Y càng đọc càng nhíu mày, Lục Quý quá khó giải quyết, theo miêu tả của hai người Hàn Nguyệt Sinh, Lục Quý thật sự là khó mà khắc chế, nhất là chiêu biến mất trong tích tắc của gã, không giống như Từ Hạnh cần phải bắt quyết, Lục Quý chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.
Lại còn đám người tiếp ứng kia nữa, người đều có cảnh giới Luyện Khí tầng thứ trở lên, muốn giải quyết người không khó, nhưng người lại là một chuyện khác, Lâm Thanh đau đầu suy nghĩ.
Lục Quý đã rời khỏi Thanh Thảo thành khoảng ngày, hai người Hàn Nguyệt Sinh vừa đi vừa nghe ngóng từ Kiến Hoa thành đến Thanh Thảo thành mất gần tháng, nếu chạy hết tốc lực bất kể ngày đêm, có lẽ có thể quay lại trong không đến nửa tháng.
Tu sĩ mặc dù có pháp khí phi hành, thế nhưng một khi hết linh lực cần ngừng nghỉ, mà võ giả liên tục không ngừng di chuyển, nghỉ ngơi ít hơn, có lẽ có thể nhanh hơn khoảng ngày đường.
Tính toán thời gian một chút, Lâm Thanh cảm thấy có lẽ Lục Quý đã sắp đến Kiến Hoa thành, mấy ngày nay nếu cố gắng, hẳn là có thể khôi phục thương thế trong vòng - ngày, thời gian thừa lại sẽ không nhiều, muốn trong thời gian ngắn như vậy bố trí vây đánh Lục Quý không phải chuyện dễ dàng.
Trên Truyền Thư của Hàn Nguyệt Sinh tiếp tục hiện lên chữ viết:
Lục Quý đuổi theo hai tu sĩ, nếu có thể hợp sức với bọn họ, có lẽ phần thắng lớn hơn một chút.
Sau đó là hình vẽ hai người Quân Vũ Nghi và Trần Đăng, nhìn bức tranh như thật kia, Lâm Thanh lại xem Lục Quý Du Ngự Yên vẽ, trong lòng không hiểu có chút xấu hổ.
Kỳ Tuyết Anh nghĩ ngợi một chút nói:
"Nếu Lục Quý kia thật sự mạnh như vậy, chúng ta cần toàn lực ứng phó may ra mới có cơ hội đánh giết, hắc y nhân nên giải quyết ra sao đây?"
Lâm Thanh cũng cảm thấy đau đầu vấn đề này, y tin tưởng Hàn Nguyệt Sinh sẽ không nhìn nhầm, vì thế chỉ riêng Lục Quý đã khó đối phó, chứ đừng nói đến hắc y nhân tiếp ứng hắn.
Lý Uyển Tâm đưa ra một lựa chọn khả dĩ trên Truyền Thư:
Nếu người chúng ta sử dụng đại truyền tống phù, có lẽ có thể quay lại ngay lập tức.
Đây chính là cách tốt nhất, người bàn bạc thêm hồi liền quyết định cách này.
Đã có kết luận, người Lý Uyển Tâm lập tức hành động, Lam Tích chỉ có cảnh giới Uẩn Khí nên ở lại, người Lý Uyển Tâm, Hàn Nguyệt Sinh, Huyền Định sử dụng đại truyền tống phù ngay tại chỗ.
Ánh sáng lóe lên, trong phòng đã có thêm thân ảnh xuất hiện!
…
Sáng hôm sau, Du Ngự Yên ngáp một cái duỗi người tỉnh dậy, nàng nhớ rằng tối qua đang muốn đọc trộm bức thư kia thì đột nhiên trời đất tối sầm… hồi tưởng đến đây, trong đầu bảng ngay lập tức biết thủ phạm, chắc chắn là tên họ Lâm kia!
Du Ngự Yên đang muốn đứng lên mặc lại đồ, nhưng nàng phát hiện y phục vẫn còn nguyên như tối qua, nàng có chút bất ngờ, tên biến thái kia không làm gì sao? Thật sự là bất thường!
Nàng nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang ôm lấy ngực mình ra, sau đó là bàn tay ôm eo, cả người nàng thật nhẹ nhàng lách khỏi Lâm Thanh.
Đúng lúc này, vừa phòng mở ra, Lý Uyển Tâm từ bên ngoài đi vào, nàng vốn muốn gọi Lâm Thanh dậy, không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Du Ngự Yên y phục xộc xệch đang đè lên người Lâm Thanh, Lâm Thanh ở phía dưới để trần thân trên, phần dưới bị một lớp chăn che lại, tình cảnh cực kỳ mờ ám.
Lý Uyển Tâm che miệng cười nhẹ, vốn tối qua còn không biết thiếu nữ này tại sao lại ngủ trong phòng Lâm Thanh, hiện tại nàng cho rằng mình đoán được - phần rồi!
"Khụ khụ, xin lỗi, ta làm phiền rồi, muội cứ tiếp tục đi." Lý Uyển Tâm giả vờ ho hai tiếng nhìn Du Ngự Yên cười hiểu ý, còn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Du Ngự Yên đứng hình mất giây, nàng biết mình bị hiểu nhầm, hiểu nhầm rất lớn là đằng khác! Nàng đang, muốn chạy ra giải thích một hồi, vòng eo đã bị giữ lấy.
"Cô muốn đi đâu? "Đè" ta rồi định chạy mất hả?" Lâm Thanh không biết đã tỉnh dậy từ bào giờ một tay ôm eo nàng, một tay bắt lấy kiều đồn cong cong cười nhẹ hỏi.
"Vừa rồi có một vị cô nương mở cửa vào, nàng hiểu nhầm ta đang…" Du Ngự Yên mặt vẫn mỏng như vậy, nói không hết câu.
Lâm Thanh thổi nhẹ một hơi vào vành nàng thì thầm:
"Hiểu nhầm? Hiểu nhầm gì?"
Tay y không thành thật luồn qua lớp y phục sờ lên da thịt nàng, Du Ngự Yên nóng mặt lên, hai má nàng hồng hồng như phấn, mắt rưng rưng nhìn Lâm Thanh.
Lâm Thanh bị nàng nhìn có chút chột dạ, y ngừng tay, chỉnh y phục lại hẳn hoi cho nàng nói:
"Hiện tại ta cần làm chính sự trước, buổi tối lại tiếp tục."
Đột nhiên sâu trong lòng Du Ngự Yên nổi lên một tia hụt hẫng, có lẽ, ngay cả bản thân nàng cũng không cảm nhận được.