Thiếu Niên Cửu Hoang

chương 29: tu sĩ chân chính.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vương Hâm thành thật dẫn Lâm Thanh đến tất cả những cứ điểm Câu Hồn Tông tại Kiến Hoa thành mà hắn biết, liên tục giết chết người, cuối cùng cũng tìm ra vị trí của đệ tử nửa bước Trúc Cơ kia, hắn ở trong phường thị tán tu.

Gọi là là phường thị tán tu, đó là vì người qua lại ở đây đa số là tán tu, rất ít người là tu sĩ của các môn phái, một phần do Kiến Hoa thành nằm sâu trong lãnh địa Vô Ngân quốc, ai khi không lại đi vào nhà người khác làm gì? Phần nữa là do quanh đây có khá nhiều tán tu tập hợp, vì vậy qua lại nhiều, liền lập thành phường thị nhỏ.

Vương Hâm có chút không tình nguyện bắt quyết mở ra cửa phường thị, nếu Lâm Thanh thắng còn tốt, hắn vẫn có cơ hội chạy thoát, còn thua thì coi như xong luôn, Từ sư huynh chắc chắn không tha cho hắn.

"Ài… chỉ có thể xem mệnh trời thôi!" Vương Hâm thì thào nói nhỏ, tu sĩ vốn là đoạt thiên địa tạo hóa, nghịch thiên mà đi, nay lại trông cậy vào mệnh trời, đúng là buồn cười, hắn tự diễu trong lòng.

"Thật, thật sự phải đi vào sao? Không phải ngươi muốn đả thông huyệt gì đó rồi mới đi sao? Hiện tại có phải quá nguy hiểm?" Du Ngự Yên ở một bên có chút bồn chồn hỏi, nàng thật sự mong thoát khỏi tên này nhanh một chút, cả ngày lúc nào cũng treo nụ cười trên mặt, từ lâu nàng đã từ bỏ ý muốn phỏng đoán suy nghĩ của y rồi.

"Cô muốn đi thì có thể đi, ta đâu có cấm?" Lâm Thanh cười nhẹ giọng nói, bộ mặt biểu hiện như thật, chỉ thiếu viết lên mặt: cô muốn đi thì đi, ta đâu có ép cô ở lại!

Du Ngự Yên phồng má tức đỏ mặt quay sang một bên, lúc nào cũng là bộ mặt này, ban đầu còn cảm thấy hắn rất đẹp, hiện tại vừa nhìn liền muốn đánh, đúng là đồ hút đòn!

Vương Hâm ở một bên giật giật khóe miệng, nghe giọng điệu của thanh niên kia là muốn giải quyết luôn Từ sư huynh, vậy mà y chẳng có chút lo lắng nào cả, còn có tâm tư đi chim chuột với nhau.

Vương Hâm bắt quyết một lúc, phía trước bắt đầu dâng lên gợn sóng, sau đó ngõ nhỏ giống như màn nước bị lung lay, tản ra xung quanh.

"Hiện tại có thể đi vào, ta phải nói trước, ngươi giết chết người khác, có lẽ Từ sư huynh đã biết được rồi, vì vậy nên cẩn thận." Vương Hâm cố gắng biểu hiện hợp tác, nhìn Lâm Thanh dáng vẻ đường đường chính chính, có lẽ sẽ không vứt mặt mũi đi giết hắn, dù sao đã hợp tác như vậy, ít nhiều cũng nên chừa chút đường sống.

"Dẫn đường." Lâm Thanh ngắn gọn nói.

Vương Hâm gật đầu bước vào trước, Lâm Thanh đợi một chút, xác nhận Vương Hâm không có vấn đề gì, y mới theo sau.

Bước qua màn nước, cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt Lâm Thanh, bên trong là một không gian bị thu nhỏ lại, những tiểu thương trong cửa hàng buôn bán đa số là người thường, điều này cũng không khó lý giải, tu sĩ chỉ phụ trách chế tạo, người thường sẽ bán thành phẩm, mỗi bên chăm chú vào một công đoạn.

Vương Hâm dẫn hai người Lâm Thanh xuyên qua hai dãy phố ngắn, đến một cửa hàng nhỏ xập xệ, nơi này vắng người thưa khách, bảng hiệu cũ nát không nhìn ra chữ.

Vương Hâm đi đến trước quầy hàng dùng ngón trỏ gõ có tiết tấu, lão bản già nua gác chân lên quầy hé nửa con mắt thoáng nghiêng đầu sang cửa ngách, sau đó phả ra một miệng khói thuốc.

Vương Hâm im lặng dẫn đường, Lâm Thanh nắm tay Du Ngự Yên đi theo sau, đi qua cửa ngách là một tiểu viện tử cũ nát, bên trong không có người nào.

"Ta chỉ có thể dẫn đường đến đây, hiện tại ta cũng không biết nên làm sao tìm đến Từ sư huynh." hắn thành thật nói, ý là ta cố hết sức rỗi ngươi cũng nệ thả ta đi chứ?

Lâm Thanh cười nói:

"Ngươi có thể đi."

Vương Hâm lùi lại không đưa lưng về phía y, đến khi ra khỏi cửa hàng hắn mới thở phào một nơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi tên kia.

"Phụt!" một tiếng vang lên, Vương Hâm vẫn còn treo biểu cảm sống sót sau đại nạn đầu thân một nơi, phía sau hắn là lão bàn già nua cầm tẩu thuốc gỗ hà ra một hơi khói trắng.

Lão giả chầm chậm đóng lại cửa hàng, bảng hiệu lúc đầu cũ kỹ không chịu nổi lúc này lại sáng rõ như mới, bên trên viết chữ: đóng cửa.

Lâm Thanh đứng giữa sân nhỏ, y không bước vào căn phòng nào, trong mắt y, cả khoảng tiểu viện này đều chỉ là một ảo cảnh, hình dạng thật chính là một động phủ treo đầy xác chết bị lột da.

Du Ngự Yên ở một bên mặc dù không nhìn ra gì khác thường, nhưng nhìn thấy Lâm Thanh cười thế kia, nàng không hiểu cảm thấy hơi không đúng.

"Sao ngươi chỉ đứng yên vậy? Chẳng phải muốn tìm Từ sư huynh gì đó sao?"

"Không cần tìm, người đã đến rồi." Lâm Thanh mặt không mấy biểu cảm cười nhẹ.

Du Ngự Yên không hiểu nhìn quanh, tiểu viện này có căn phòng, cửa phòng đều đóng chặt, lại xem bầu trời trong xanh không mây, nàng không hiểu người đâu mà đến!?

"Người trẻ tuổi đúng là lớn gan, đến động phủ của ta mà làm như không." một giọng nói không chút dấu hiệu vạng lên phía sau, Du Ngự Yên giật bắn mình quay đầu lại, nàng bất ngờ phát hiện, người lên tiếng chính là lão bản già nua kia, lão không biết từ bao giờ đã ở sau lưng hai người, trong tay cầm một chiếc tẩu thuốc bằng gỗ, miệng nhả hơi khói.

"Ta không phải người thích vòng vo, Lục Quý ở đâu?" Lâm Thanh chầm chậm xoay người lại nói.

"A, thì ra là đến vì Lục sư huynh, câu hỏi của ngươi, thứ cho lão không thể trả lời." lão giả lắc lắc đầu đáp.

Du Ngự Yên không chút do dự nấp sau lưng Lâm Thanh, nói đùa gì chứ, nàng hiện tại một chút linh lực cũng không điều động được, có ngu mới lên trước.

Lâm Thanh không quan tâm rút kiếm ra từ tốn cười nói:

"Xem ra cần một chút vận động mới có thể mói chuyện đàng hoàng."

"Lão phu mặc dù già cả, nhưng không ngại cùng người trẻ tuổi giao lưu một chút đâu." Lão giả hút một hơi khói thuốc đáp, vừa dứt lời, không gian chung quanh đã biến đổi nghiêng trời lệch đất!

Mặt sân hóa thành màu đen, căn phòng khóa trái biến thành lò nung xác người, bầu trời vốn xanh trong tối sầm lại, từ trên rủ xuống hành trăm người bị chặt đứt tay chân, lột da treo ngược, tường viện, lu nước,... Đều hóa thành vại máu, rào xương.

Du Ngự Yên hai tay che miệng lại muốn nôn, tràng cảnh này thật sự quá kinh khủng, nàng vốn dĩ tưởng rằng Lâm Thanh giết những bán thi nhân kia đã là ghê rợn, hiện tại thấy được cảnh tượng nhue tu la địa ngục này, tâm thần Du Ngự Yên chịu sự trùng kích rất lớn.

Nàng vốn không được dạy bảo chính thức, tính cánh vẫn chỉ là một thiếu nữ , trong nội tâm nàng hoàn toàn không nghĩ tới, những tu sĩ khác sẽ coi rẻ mạng người như vậy.

Nước mắt Du Ngự Yên trực tuôn ra, đến nơi.

Lâm Thanh đã nhìn thấy từ trước, tâm lý hắn mặc dù cứng rắn, nhưng không phải sắt thép, nhìn thấy tràng cảnh này, Lâm Thanh quyết định phải giết bằng được lão giả kia.

Lão giả nhìn thấy biểu cảm Lâm Thanh không thay đổi nhiều, trong lòng có chút thất vọng, hiệu quả trấn nhiếp không được như ý muốn.

Lâm Thanh lấy từ trong tay áo ra một kiếm bàn hình tròn, đây là kiếm bàn do mấy ngày qua y chế tạo ra, Bạch Lâm kiếm phái sở dĩ lấy tên là Bạch Lâm, chính là vì khi thi triển kiếm thức sẽ tạo ra vô số kiếm ảnh, khiến tràng cảnh giống như rừng kiếm công kích.

Nhưng hiệu quả này chỉ đạt được khi có cảnh giới nhất định, đệ tử dưới cảnh giới Đạo Đài chỉ có thể sử dụng kiếm hoàn, mà muốn dùng được kiếm hoàn, trước tiên cần biết kiếm hoàn chế tạo ra sao, còn kiếm bàn, chính là một biến thể đơn giản nhất của kiếm hoàn.

"Đừng rời tay, lui ra phía sau." Lâm Thanh không chậm không nhanh nói với Du Ngự Yên, kiếm bàn có thể chống cự được kích của Dẫn Mạch đỉnh phong.

Du Ngự Yên nhận lấy kiếm bàn, nàng gật mạnh đầu lùi lại phía sau, hiện tại nàng chỉ có thể chọn nơi nào sạch sẽ một chút núp lại, cửa vào đã bị lão giả Từ sư huynh chặn mất.

Từ sư huynh không thèm để ý đến Du Ngự Yên, theo lão, chỉ cần giải quyết được Lâm Thanh, nữ nhân kia không phải là vấn đề.

Lâm Thanh tay trái cầm hội kiếm, tay phải nắm một viên kiếm hoàn, hai mắt y sáng lên màu lam, đáng lẽ cần đả thông huyệt Tri Tâm mới có thể miễn cưỡng sử dụng kiếm hoàn, thế nhưng Lâm Thanh có Thấu Hồn Nhãn, lưu lại ấn ký tinh thần bên trong kiếm hoàn không khó.

Bên cạnh lão giả đột nhiên hiện ra một cây chỉ phiên lơ lửng, tua rua bằng giấy bạc không gió mà bay, thân phiên bằng ngọc thạch màu đen khắc lên khuôn mặt đau đớn gào thét.

Lão giả há mồm nhả ra một hơi khói thuốc, khói thuốc màu xám trắng dần dần biến đổi thành một khuôn mặt đau khổ vô thanh hét lên, nó càng lúc càng lớn, cuối cùng lao thẳng đến Lâm Thanh.

Lâm Thanh nâng kiếm, kiếm ý như nước tuôn ra bao lấy thân hội kiếm, chân khí màu xanh lam sâu thẳm mà sắc bén vây quanh thân y, kiếm vừa vung lên, quỷ hồn bằng khói đã bị chém tan tành!

Lão giả đột nhiên mờ đi, sau đó biến mất không chút dấu vết, không gian trong động phủ bị vô số quỷ hồn phiêu đãng lấp đầy, Du Ngự Yên ôm lấy kiếm bàn, một màn kiếm khí hư ảo màu xanh lam tỏa ra bảo vệ nàng khỏi những hồn thể.

Hai mắt Lâm Thanh càng sáng hơn, Thấu Hồn Nhãn như tinh tú trên trời quét ngang không góc chết,Từ sư huynh ẩn mình trong đám hồn thể ngay lập tức bị bắt được.

Lâm Thanh xoay kiếm lao đi, mặt đất dưới chân y nứt ra một mạng nhện, một đạo sáng xanh cắt ngang qua lũ hồn thể phiêu phiêu không lệch chút nào đâm đến Từ sư huynh!

Lão giả Từ sư huynh mặt không đổi sắc bắt quyết, Chỉ Hồn Phiên rung lên, vài hồn thể bị kéo ra hóa thành mũi tên đen nhánh vẽ ra dải lụa đen trong không trung, muốn chặn lại Lâm Thanh.

Kiếm quang như hồng kéo đến chém tan mũi tên, kiếm thế không giảm mà tiến, Lão giả đột nhiên chắm hai tay vào nhau, mũi kiếm chém tới, cơ thể lão nhanh chóng hư ảo đĩ cuối củng biến mất không thấy, vị trí cũ để lại một hồn thể sắc mặt dữ tợn gào thét!

Lâm Thanh một kiếm phá tan hồn thể, ánh mắt di chuyển cao tốc, lập tức bắt được vị trí của lão giả, y tăng tốc chạy quanh nửa vòng tròn muốn tiếp cận, lão giả không phải người ngu đợi chết, hắn vừa di chuyển vừa bắn ra Định Hồn tiễn, Lâm Thanh vận dụng bộ pháp tránh né.

Tốc độ của y càng lúc càng nhanh, kiếm trong tay bị một mảnh bạch quang bao trùm vô hình kiếm khí và kiếm ý bị áp xúc, lưỡi kiếm vẽ một vòng cung chém ra một đạo kiếm khí!

Thanh Minh Ý Tiết hóa thành kiếm khí!

Kiếm khí vô hình, nhưng khí tức sắc bén chạm đến xương tủy không thể xóa bỏ, Từ sư huynh bắt quyết, trước người y hiện lên một tấm màn nửa trong suốt do hồn thể tạo thành va chạm với đạo kiếm khí!

Kiếm khí sắc bén lạ thường chỉ ngừng lại chút ít đã cắt phá hồn thể chi thuẫn, Từ sư huynh nheo mắt chắp hai tay vào nhau, cơ thể lão mờ đi, kiếm khi vừa đến, nhưng chỉ chém đôi một hồn thể.

Lâm Thanh chỉ chờ có thế, Thấu Hồn Nhãn vận hết công suất sớm đã bao quát hết không gian chung quanh, bội kiếm tỏa ra bạch quang càng nồng hơn, y lập tức bắt được thân ảnh của Từ sư huynh, kiếm ảnh như hồng chém đến.

Từ sư huynh vừa thoát đi đã bị nhắm đến, lão không kịp tránh né, trong lúc nguy cấp, suy nghĩ chuyển đổi thật nhanh, lấy công làm thủ!

Mặt đất dưới chân Lâm Thanh bỗng nhiên xuất hiện vô số bạch cốt nhô lên, bọn chúng tụ lại thành một chiếc lồng xương muốn ép chết y.

Lâm Thanh buộc phải thu kiếm, cả người y xoay một vòng, chân khí màu xanh sắc bén hóa thành một cơn lốc chém nát lồng xương chia nắm xẻ bảy.

Từ sư huynh được một khoảng giãn ra, lão không chậm trễ đổi chỗ với một hồn thể khác, hai tay lão đồng thời bắt hai loại pháp quyết rồi hợp lại, quanh người Lâm Thanh không có chút dấu hiệu nào xuất hiện hàng chục mũi kim vô hình lấy tốc độ cực nhanh đâm vào chân khí hộ thể của y.

Chân khí hộ thể khó mà phân bổ tinh chuẩn, trên vai, bắp chân phải, tay phải Lâm Thanh bị đâm trúng, máu tươi tràn ra, da thịt bị bạch cốt đâm thủng từ bên trong, ba nơi bị đánh trúng có bạch cố kỳ dị sinh trưởng trong thể nội!

Y cắn răng cố giữ lại tỉnh táo cho bản thân, Thần Vi khởi động, tư duy và khống chế được tăng cường cực nhiều, cơn đau lập tức bị ngăn chặn, đầu óc y một sát na đã trở nên thanh minh!

Lâm Thanh thả kiếm hoàn vẫn nắm trong tay phải ra, kiếm hoàn tựa ngọc như kim khỏi biết làm bằng chất liệu gì sáng lên, dần dần dài ra thành một chuôi tiểu kiếm bằng ánh sáng, tiểu kiếm tách ra lần, thanh tiểu kiếm vẽ ra dải bạch tuyến tấn công Từ sư huynh.

Tất cả chỉ diễn ra trong chưa đến giây, lão giả Từ sư huynh không kịp chạy trốn, hai tay hắn bắt pháp quyết, một tấm linh thể chi thuẫn được dựng lên, nhưng tiểu kiếm linh xảo tránh né đi.

Lão không nghĩ tiểu kiếm linh hoạt như vậy, phản ứng chậm một nhịp bị chuôi đâm trúng, chuôi khác theo sau tiến lên, Từ Hạnh vung tay ra trước, làn sóng chấn động rơi mất thanh tiểu kiếm, còn một thang thế đi có chút chậm lại tiến đến.

Hai tay hắn làm thành hình trải, giữa khoảng trống ngưng tụ ra một vòng tròn màu đen xoay tròn cực tốc, tiểu kiếm tỏa ra quang mang trắng toát giống như bị hút vào giữa vòng tròn, tốc độ càng lúc càng thong thả, khó mà tiến thêm!

Nhưng bỗng nhiên một thanh trường kiếm không có chút dấu hiệu nào đâm đến, vòng tròn màu đen vây khốn tiểu kiếm chỉ có thể cản lại không đến giây, Từ Hanh không suy nghĩ được nhiều, hắn chỉ kịp nghiêng người sang trái, mũi kiếm chớp nhoáng cắt đứt tay phải hắn!

Tay trái Từ sư huynh nắm lấy Chỉ Hồn Phiên, chỉ phiên bộc phát ra tốc độ kéo lão ra xa Lâm Thanh, tay trái Lão bắt pháo quyết nào đó!

Lâm Thanh đang muốn xoay người truy kích, nhưng trên cánh tay phải vốn đã đứt rời đột nhiên nhô ra căn xương trắng đâm đến, Lâm Thanh chỉ kịp tránh đi điểm yếu hại, trên người y lập tức nhiều ra lỗ máu.

Chân khí nhanh chóng cắt đứt gai xương, Lâm Thanh không trì hoãn lại xoay người xuất kiếm!

Tâm Dịch Kiếm Kinh - Thanh Ly U Đàm!

Bội kiếm giống như sợi tơ lẫn trong đầm nước thanh u, vẽ ra một đường tuyến mỏng manh trong không trung im ắng đâm tới!

Từ sư huynh muốn bắt ấn đổi chỗ với hồn thể khác, nhưng thanh tiểu kiếm cắm trên người lóe lên, gắt gao giữ lại lão!

Lâm Thanh nhìn nhau nhẹ nhàng, thực chất cực nhanh, Từ Hạnh không nghĩ nhiều nữa, trong đầu lão chỉ còn lại hai từ: Liều Mạng!

Tay trái lão bắt pháp quyết, tất cả linh hồn trong Chỉ Hồn Phiên tuôn ra như nước, hóa thành đạo hắc tiễn bắn nhanh ra!

chuôi tiểu kiếm rung lên một cái bay lượn quần quanh, làm chệch hướng đạo hắc tiễn, còn một chi hắc tiễn thế đi không giảm phá không nhắm vào tim Lâm Thanh, y đang muốn nghiêng người né tránh, đột nhiên trong đùi phải, một cây gai xương phá thịt mà ra khiến bộ pháp của y ngưng lại trong chốc lát!

Lâm Thanh cắn răng, đang muốn cường ngạnh đối kháng đạo hắc tiễn này, nhưng một vật hình tròn bay đến, từ bên trong tỏa ra một làn kiếm khí xanh lam triệt tiêu đi hắc tiễn.

Lâm Thanh phản ứng cực nhanh, kiếm thế vừa có dấu hiệu dừng lại đã tiến lên, mũi kiếm vẽ ra một sợi tơ trong không gian đâm xuyên qua trái tim Từ Hạnh, kiếm ý bén nhọn tràn vào cắt cơ thể lão thành mảnh!

Lâm Thanh vô lực gục xuống, y khó khăn dùng trường kiếm chặt đứt gai xương ở bắp chân, sau đó xếp bằng vận khí chữa thương.

Truyện Chữ Hay