Thiên Y Tiêu Dao

chương 56: nghe vậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ý nghĩ này khiến Trần Ngao bắt đầu tập trung tu luyện hơn, nhưng anh cũng có một phát hiện rất rõ ràng sau khi đột phá, dường như tốc độ tu luyện của anh trở nên chậm chạp hơn, hai ngày nay anh không đi ra ngoài, nhưng tu vi vẫn không có chút tiến bộ nào.

“Dựa theo cái tốc độ này, muốn tu luyện lên đến tầng thứ ba không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào”

Trân Ngao không nhịn được cười khổ, anh có thể bước vào tầng thứ nhất, hoàn toàn là bởi vì truyền thừa của Dương Thanh tiền bối, khoảng cách cách tầng thứ hai cũng chỉ còn cách một bước.

Lại có thêm khối linh ngọc của Tô Khuynh Thành, lúc này mới có thể dễ dàng đột phá lên tầng thứ hai, nhưng nếu như thiếu sự trợ giúp của thiên tài địa bảo thì muốn bước vào tầng thứ cao hơn, thật sự tốc độ quá chậm.

“Nếu có thêm linh ngọc thì tốt biết mấy.”

Nghĩ đến chuyện này, tâm tư của Trần Ngao không nhịn được phấn chấn lên.

Sau khi liên tiếp tu luyện hai ngày liền, Trần Ngao duõi thẳng eo, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, liền dứt khoát đi ra ngoài.

“Cũng không biết tình hình của anh Hạo bây giờ như thế nào.Nghĩ nghĩ, Trần Ngao liền lái xe ra khỏi Hoa Viên Tĩnh Hải, đi thẳng theo hướng công trường trước kia anh làm việc.

Vào lúc mẹ phải nằm viện, đoạn thời gian anh làm việc tại công trường có thể nói là khoảng thời gian khổ cực nhất của anh, nhưng cũng có quen biết thêm được mấy người bạn, Trương Hạo chính là một trong số đó.

Lúc đó Trần Ngao bởi vì ban ngày khiêng gạch, ban đêm lại phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ, có đôi khi cảm thấy bản thân sẽ không thể vượt qua, cơm cũng không kịp ăn, anh Hạo liền lấy thức ăn của mình chia cho anh một nửa, trong công việc cũng hết lòng giúp đỡ anh, đối với việc này anh vô cùng cảm kích.

Hiện tại anh đã có tiền, đương nhiên cũng muốn gặp lại bạn cũ, báo đáp phần ân tình này.

“Ông chủ Vương, không phải lúc trước ông đã đáp ứng hôm nay sẽ trả tôi hai tháng tiền công sao, sao bây giờ có thể nói mà không giữ lời như vậy.”

Ở trước cửa bộ phận dự án, vẻ mặt Trương Hạo cay đắng nhìn Vương Cường, anh ta đã làm việc ở công trường xây dựng của Vương Cường hơn nửa năm, đến bây giờ cũng không nhận được một xu tiền nào khác ngoại trừ chi phí sinh hoạt một ngàn tệ mỗi tháng. Chuyện này hoàn toàn khác với khoản thanh toán hàng quý mà ông ta đã nói trước khi anh đến đây làm việc, cũng đồng nghĩa với việc anh ta đã bị nợ hai quý.

“Ha ha, trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi đã thay đổi ý định” Vương Cường ngang ngược nói, “Cút nhanh lên, còn ở đây nói nhảm, đến cả tiền sinh hoạt anh cũng không có luôn bây giờ.”

“Ông...” Nhìn dáng vẻ vô lại của Vương Cường, lập tức Trương Hạo trở nên gấp gáp, “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng cầu khẩn, “Ông chủ Vương, tôi van xin ông, con gái tôi đang bị bệnh nằm bệnh viện còn đang chờ tiền để cứu mạng, xin ông rủ lòng từ bi trả tiền cho tôi, tôi van xin ông.”

Sức khỏe của con gái anh ta luôn không tốt, phải năm viện trong một thời gian dài, tiền tích góp ở trong nhà cũng đã dùng hết, nếu thật sự không có tiền để cầm đến trả tiền công thì bệnh viện sẽ không cho con gái anh ta năm viện nữa, nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy đau lòng không thể nào chịu được.

Nhìn dáng vẻ đau khổ cầu khẩn của Trương Hạo, Vương Cường chẳng những không đồng tình, ngược lại còn cười lạnh liên tục, “Hiện tại biết đến cầu xin tôi, ha ha, nghe nói trước đó anh cùng với thằng ranh con Trần Ngao có quan hệ cũng không tệ, sao anh không đến cầu xin cậu ta đi”

“Hôm nay cho dù Thiên Vương đến thì một phân tiền cũng không có, có bản lĩnh thì anh đi thưa ông đây đi, nhưng mà đừng có trách tôi không nhắc nhở anh, cho dù ông đây có phải bỏ tiền ra để mời luật sư thì một phần tiền cũng sẽ Trần Đôngkhông cho anh.”

“Vương Cường, ông... Tôi liều mạng với ông.”

Nghe vậy, Trương Hạo nhịn không được nữa, đứng dậy lao đến đánh về phía Vương Cường, nhưng còn chưa đến gần ông ta, đã bị người ở bên cạnh Vương Cường đạp cho một cước ngã lăn trên mặt đất, vô cùng đau đớn khiến cả người anh ta run rẩy, muốn đứng lên cũng đứng không nổi.

“Thứ súc sinh mà còn muốn đánh tôi, cũng không nhìn lại xem mình có thân phận gì, tử tế giáo huấn tên súc sinh này cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi chịu.” Vương Cường cậy mạnh nói, đáy mắt đầy vẻ dữ tợn.

Ông ta vừa dứt lời, mấy tên tay chân lập tức lao về phía Trương Hạo, xoa xoa tay, cười dữ tợn.

“Ai dám động đến anh ấy, tôi sẽ phế người đó.”

Lên google tìm kiếm từ khóa để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Truyện Chữ Hay