Chương
Hai năm trước, bọn họ chỉ có hơn trăm người.
Vậy mà trong vòng hai năm đã phát triển lên đến mười ngàn người!
Tất cả chuyện này chắc chắn có liên quan đến trưởng ty của sở tác chiến – Tiêu Chiến.
Ngô Bân không tham gia vào các hoạt động của câu lạc bộ Hắc Long, thế nhưng những chuyện như thế này đương nhiên không giấu nổi một sĩ quan cấp cao như ông ta.
“Đúng là đáng đánh mà!”
Lôi Tuấn cười khẩy: “Không ngờ chỉ một câu lạc bộ Hắc Long mà cũng triệu tập không ít cao thủ, vậy cũng tốt, đã có cao thủ thì không thể nói tôi ỷ thế hiếp người được!”
“Sĩ quan Ngô, ông thấy sao?”, Lôi Tuấn đột nhiên hỏi.
“Báo cáo anh Tuấn, tôi là võ giả năm sao!”, Ngô Bân cung kính đáp.
“Võ giả năm sao, không tệ, không tệ…”
Lôi Tuấn lại quay sang Hồ Mị Nhi và hỏi: “Hồ Thiên Vương, hiện tại cô mấy sao?”
“Báo cáo anh Tuấn, tôi là hồn giả sáu sao!”, Hồ Mị Nhi nghiêm túc đáp.
Kim Bưu vốn là dân kinh doanh, thế nên căn bản nghe không hiểu những chuyện này.
Sau khi chuyển tiền cho Mặt Sẹo, hắn liền đi tìm xì gà.
Mặt Sẹo cũng không có kiến thức về cao thủ trên năm sao.
Về phần võ giả và hồn giả, càng khó có thể hiểu được!
Tuy nhiên, hắn có thể nhìn ra Ngô Bân và Hồ Mị Nhi rất mạnh.
Đặc biệt là Hồ Mị Nhi, cô ta vốn dĩ là một phụ nữ rất xinh đẹp, nếu cười một cách âm trầm e là còn đáng sợ hơn nữ ma đầu, hắn hoàn toàn có lý do để tin Hồ Mị Nhi vừa ra tay chắc chắn sẽ là ác mộng của đàn ông.
“Được rồi, tôi chỉ hỏi vậy thôi!”
Lôi Tuấn nhận lấy xì gà từ Kim Bưu, bảo hắn ngồi xuống rồi cười nói: “Mấy… cô bé kia và con gái tôi đành phải nhờ cậu chăm sóc vài ngày, có được không?”
“Anh Tuấn nói gì vậy chứ?”
Kim Bưu tỏ vẻ bất mãn, vỗ ngực nói: “Kim Bàn Tử này xin cam đoan với anh, nếu như mấy đứa trẻ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ tự bóp chết mình. Mặc kệ đám kia là câu lạc bộ khỉ gì, nhà họ Kim chắc chắn sẽ phòng thủ kiên cố!”
“Được!”
Lôi Tuấn vỗ vai Kim Bưu.
Sau đó, anh lại quay sang Mặt Sẹo và nói: “Cậu về trước đi, chuyện còn lại không cần cậu quan tâm”.
“Anh Tuấn!”
Mặt Sẹo hấp tấp nói: “Sau khi thu xếp cho các anh em ổn thỏa, tôi cũng muốn tham gia trận này!”
“Không!”
Lôi Tuấn căn dặn: “Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ con gái tôi!”
“Việc này… tuân lệnh!”
Mặt Sẹo không cúi chào, nhưng hắn đã học được cách đứng nghiêm.
Hắn hiểu được, bảo vệ con gái Lôi Tuấn cũng là một chuyện quan trọng.
Tuy Kim Bưu rất giàu có, nhưng mấy chuyện bảo vệ kiểu này, vẫn là Mặt Sẹo hắn có kinh nghiệm.
Xem ra anh Tuấn vẫn xem trọng mình.
Không bao lâu sau, Mặt Sẹo đã lui ra.
“Sĩ quan Ngô!”
Lôi Tuấn lại quay sang Ngô Bân và nói: “Ông có đánh giá như thế nào về trưởng ty sở tác chiến?”
“Xin lỗi anh Tuấn, tôi không thể đánh giá cấp trên của mình được!”
Trán Ngô Bân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, là một quân nhân, quả thật ông ta không thể trả lời câu hỏi này.
“Được, vậy tôi hỏi ông, ông có tham gia vào việc kinh doanh của câu lạc bộ Hắc Long không?”
“Thưa anh Tuấn, hoàn toàn không!”
“Tốt lắm!”
Lôi Tuấn cười nhạt: “Nếu tôi xuất binh đối phó với câu lạc bộ Hắc Long, ông có ý kiến gì không?”
“Thưa anh Tuấn, không có, tôi xin thay mặt người dân thành Hương Giang tạ ơn anh!”
“Thôi được rồi!”