Chương
Kim Bưu lập tức lệnh cho quản gia và đầu bếp theo sau, sẵn sàng làm theo chỉ định của bác sĩ.
“Anh Tuấn, xin hãy ra chỉ thị!”
Tiểu Niệm đã rời khỏi, Hồ Mị Nhi gấp gáp hỏi.
“Đừng nóng vội!”
Lôi Tuấn quay sang Kim Bưu và nói: “Bàn Tử, chuyện khẩn cấp, cần mượn một ít tiền của cậu!”
“Bao nhiêu? Một trăm triệu đủ không?”, Kim Bưu vô thức nói.
“Nhiều quá, không cần thiết, mười triệu là đủ!”
“Đây chỉ là một khoản tiền nhỏ mà thôi, đưa tôi tài khoản!”
“Mặt Sẹo!”, Lôi Tuấn khẽ gọi.
“Đến ngay đây!”
Mặt Sẹo lập tức bước lên, nghe Lôi Tuấn và Kim Bưu nói chuyện, suýt nữa cằm hắn đã rơi xuống đất.
“Cậu đưa tài khoản cho Kim Bưu, cậu ta sẽ chuyển tiền cho cậu, tranh thủ mang đi thu xếp cho các anh em!”
Nói xong, Lôi Tuấn đốt một điếu thuốc. Hiện tại Tiểu Niệm đã an toàn, rốt cuộc anh cũng có thể thả lỏng.
“À, vâng!”
Mặt Sẹo lúng túng nói: “Thế nhưng không cần nhiều vậy đâu!”
“Số dư coi như tôi thưởng cho cậu!”
“Anh Tuấn!”
Mặt Sẹo quỳ sụp xuống đất, dập đầu hô: “Cám ơn anh Tuấn đã cất nhắc, tôi có chết muôn lần cũng quyết không từ nan!”
“Đứng lên đi!”
Lôi Tuấn nghiêm giọng.
“Vâng!”
Mặt Sẹo run run đứng lên.
Kẻ có tiền là như thế nào?
Là như Kim Bưu và Lôi Tuấn vậy đấy, bọn họ chính là kẻ có tiền.
Mười triệu, nói tặng là tặng.
Cùng lắm chỉ là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ bỏ mạng, vậy mà được bù đắp nhiều như thế.
Kể từ giây phút này, Mặt Sẹo quyết tâm phải đi theo Lôi Tuấn.
“Đưa tài khoản cho tôi!”, Kim Bưu mỉm cười nói với Mặt Sẹo.
“Được được được…”
Mặt Sẹo lập tức làm theo.
“Híz-khà-”
…”
Lôi Tuấn hít một hơi thuốc, rồi nói với Hồ Mị Nhi: “Đã điều tra ra chưa?”
“Báo cáo anh Tuấn!”
Tuy miệng thì gọi “anh Tuấn” nhưng Hồ Mị Nhi vẫn đứng nghiêm kiểu quân đội, nói rõ ràng: “Câu lạc bộ Hắc Long có tổng cộng hơn mười ngàn người, cao thủ ba sao đại khái một ngàn, cao thủ bốn sao có khoảng , hội trưởng là Long Lân, đã từng tham gia chiến trường, có chút thủ đoạn nhưng không đáng nhắc đến!”
Những lời này khiến Mặt Sẹo và Ngô Bân giật mình kinh ngạc.
Tuy Mặt Sẹo chỉ khống chế một thế lực nhỏ, nhưng vẫn biết đến cấp bậc phân chia cao thủ của Hoa Hạ.
Với thực lực của hắn, cùng lắm chỉ là hai sao mà thôi.
Vậy mà câu lạc bộ Hắc Long lại có đến một ngàn cao thủ ba sao, bốn sao có tên… Thực lực của mỗi một sao khác biệt như trời với đất.
Nói cách khác, một cao thủ ba sao có thể dễ dàng tiêu diệt mười tên hai sao.
Hơn nữa, số sao càng cao thì chênh lệch càng lớn.
Ví dụ như cao thủ năm sao muốn giết chết tên hai sao là chuyện rất đơn giản.
Không ngờ câu lạc bộ Hắc Long lại có nhiều cao thủ như vậy!
May mắn Lôi Tuấn lý trí, bằng không thì người của Mặt Sẹo xông vào đó chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Ngô Bân thì kinh ngạc với tốc độ phát triển của câu lạc bộ Hắc Long.