Mặt Lôi Tuấn lạnh băng, anh cúi người, nhất thời không dám tin vào những gì vừa thấy!
Chiến trường.
Xác chết chất chồng khắp nơi.
Những chuyện này đối với Lôi Tuấn mà nói, là chuyện thường ngày.
Nhưng lúc này, cảnh tượng trong chiếc xe phế liệu lại khiến anh trợn tròn mắt, không thể tin được!
Trong xe, vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Dưới nền bừa bãi lầy lội, bốc mùi hôi thối, những thứ đó có lẽ là phân và nước tiểu.
Mười mấy bé gái quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, có cao có thấp, nhưng bé nào cũng gầy trơ xương, đám nhỏ hoảng loạn chen chúc nhau, ánh mắt đầy sợ hãi, tựa như một bầy chim trụi lông đang run rẩy!
“Mặt sẹo”.
Lôi Tuấn đột nhiên cảm thấy tim mình nhói lên, thuận tay đưa lên ôm ngực.
“Anh Tuấn, anh sao vậy?”, mặt sẹo căng thẳng hỏi.
“Đây là nhân gian…hay là địa ngục?”
“Đây…”
Mặt sẹo là đại ca thường xuyên nhuốm máu, cũng được xem là quen với những cảnh khốc liệt.
Nhưng lúc này, hắn cũng rất đau lòng.
Người bình thường đều khó có thể chấp nhận được cảnh này.
Còn những bé gái này lại bị kẻ nào nhốt ở đây?
“Từng người, từng người một, dẫn xuống xe”.
Lôi Tuấn không đành lòng nhìn nữa, ngoay người bước xuống phòng giam.
“Đã đến đủ rồi”.
Mặt sẹo hất mặt về phía chiếc xe kêu lên: “Có bao nhiêu người, báo cáo lên”.
“Mặt sẹo”, Lôi Tuấn gọi.
“Dạ, sao anh Tuấn?”, mặt sẹo vô cùng ngạc nhiên.
“Nhẹ nhàng một chút, đừng làm họ bị thương”.
“Tôi biết rồi ạ”.
Mặt sẹo của hiện tại là một người bề ngoài gai góc, bên trong lại dễ mềm lòng.
Trên xe vang lên tiếng hét chói tai không dứt… Lôi Tuấn biết, mấy đứa trẻ này đang rất sợ!
Rõ ràng các cô bị nhốt ở đây lâu như vậy, nội tâm vốn non nớt yếu đuối làm sao chịu đựng nổi.
Lôi Tuấn đứng bên ngoài xe.
Mấy bé gái nhỏ bị bế xuống xe ngang qua chỗ anh đứng.
Lôi Tuấn quan sát thật kỹ ánh mắt từng cô bé một.
Đôi mắt ai nấy đều hoảng sợ tột độ.
Mười ba… Mười bốn… Tổng cộng có mười lăm bé gái nhỏ, tất cả đều được bế xuống khỏi xe.
Song tiếc là, trong tất cả những bé gái nhỏ này, không có người Lôi Tuấn cần tìm.
Anh không nhầm.
Đôi mắt của cô bé kia rất có thần, hoàn toàn khác với những cô bé này.
Mười lăm cô bé đều được sắp xếp yên ổn trên bãi cỏ.
Họ đã không còn la hét khàn giọng, cũng không chạy trốn.
Bởi vì đã không còn sức đứng lên nữa.
“Anh Tuấn”.
Kim Ngọc Đa thận trọng bước tới sau lưng Lôi Tuấn.
“Sao rồi?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Việc này rốt cuộc là ai làm, thật không có tính người mà!”
Kim Ngọc Đa có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có lúc tận mắt chứng kiến tình cảnh này, vừa sợ hãi vừa giận dữ, không nhịn nổi khóc nấc lên.
“Không cần biết là ai, chúng cũng chết chắc”.
Lôi Tuấn vỗ vỗ đầu Kim Ngọc Đa.
Anh xoay người, nói với mặt sẹo: “Sai mấy anh em được việc một chút đưa cô Kim và những bé gái này đi”.
“Đưa đi đâu ạ?”, Mặt sẹo hỏi.