“Thôi bỏ đi, cười xấu chết đi được”.
Kim Ngọc Đa thở dài, chậm rãi bước xuống xe.
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc, anh đứng trong gió như một người khổng lồ.
Kim Ngọc Đa nhìn bóng lưng anh, nhất thời có chút mê mẩn.
Người đàn ông này có thể khiến anh trai mình cung kính như vậy, rốt cuộc là ai?
Lôi Tuấn đang tìm gì vậy?
Một cô bé?
Anh hơi hung dữ một chút, nhưng lại rất đàn ông.
Làm bạn trai có lẽ cũng không tệ.
“Ôi, mình đang nghĩ gì vậy”, Kim Ngọc Đa thốt lên.
“Sao vậy?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Không có gì”.
Kim Ngọc Đa bước lên trước vài bước, hỏi: “Không phải anh…có con gái riêng đấy chứ?”
“Gì cơ?”, Lôi Tuấn đột nhiên trừng mắt.
“Tôi đùa thôi mà, gì mà hung dữ quá vậy?”, Kim Ngọc Đa lùi lại một bước.
“Con gái riêng?”
Lôi Tuấn đột nhiên rơi vào trầm tư.
Nhưng rất nhanh ngay sau đó, anh đã bị tiếng hét cắt ngang.
“Anh Tuấn, anh Tuấn…”
Mặt sẹo thở hồng hộc chạy đến, nói: “Bé gái mà anh nói, tìm được rồi”.
“Người đâu, sao không đưa đến đây?”, Lôi Tuấn lạnh lùng hỏi.
“Anh Tuấn, vẫn là phiền anh đến đó xem một chút!”
“Rốt cuộc là như thế nào?”
“Không chỉ có mình bé gái đó, chúng tôi còn tìm được một chiếc xe”.
Mặt sẹo nói xong, vô cùng căng thẳng nhìn Lôi Tuấn, sợ lời hắn nói sẽ đắc tội vị điện chủ này.
“Dẫn đường”.
Lôi Tuấn không hỏi nhiều, anh nóng lòng muốn gặp cô bé ấy.
Để đảm bảo an toàn, Kim Ngọc Đa cũng đi theo.
Mặt sẹo dẫn Lôi Tuấn đi vòng quanh, qua rất nhiều ngã rẽ, băng qua vô số chiếc xe phế liệu, dưới sự dẫn đường của đám đàn em, cuối cùng cũng đến được điểm cuối cùng.
Đây là một con sông nhỏ phía sau bãi phế liệu, cỏ dại mọc um tùm, chỉ có một con đường duy nhất.
Một chiếc xe buýt bị hỏng, trên cửa sổ xe có một hàng rào bảo vệ vừa được hàn lên.
Rất nhiều thuộc hạ của mặt sẹo đang bao vây quanh chiếc xe này.
Một người đàn ông tóc húi cua bị đám đàn em đạp dưới chân.
“Chuyện gì vậy?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Anh Tuấn, tên này canh gác ở đây”.
“Cô bé đâu?”
“Thưa anh Tuấn, trên xe ạ…”
Mặt sẹo thấy Lôi Tuấn định bước lên, vội nói: “Anh nên chuẩn bị tâm lý trước”.
Lôi Tuấn cau mày, tiếp tục bước lên.
“Anh Tuấn!”
Đám đàn em lớn tiếng gọi.
Lôi Tuấn tùy tiện phất tay, qua sự chỉ dẫn của một đứa đàn em, nhảy lên xe.
Trong chiếc xe khách này, trống rỗng không có gì cả.
Nói là một chiếc xe, nhưng chẳng khác nào một cái cũi.
Lôi Tuấn vừa bước lên, anh lập tức ngây người!
“A…”
Sau đó, là tiếng kêu vang dội của Kim Ngọc Đa.
“Đưa cô ta xuống đi”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
Mặt sẹo lập tức ra lệnh cho mấy đứa đàn em kéo Kim Ngọc Đa xuống xe.