"Người không thể một mình đi đâu cũng được đâu ạ. Người không biết tôi đã lo lắng đến nhường nào đâu."
Lea mặt nhợt nhạt, lo lắng, nắm chặt vai tôi và căn dặn đi căn dặn lại tôi nhiều lần.
Tôi cũng không cố ý mà, có chút bất công, nhưng tôi vẫn gật đầu và ngoan ngoãn đáp lại.
"Em xin nhũi."
"Tuyệt đối, tuyệt đối, không được ở một mình ở điện thờ, rõ chưa ạ?"
"Dạ!"
"Vâng, vậy thì vào thôi."
Lea mở cửa xe ngựa.
Những người mặc áo choàng với mũ trùm đầu xếp thành hàng trước điện thờ để chào đón chúng tôi. Một cậu trai trẻ cũng khoác cùng chiếc áo choàng như thế tiến đến trước tôi.
"Hân hạnh được gặp người, tiểu thư. Tên tôi là Urso, tôi chịu trách nhiệm cho điện thờ thứ ba ở phía Tây Bắc ạ."
"Xin chào."
"Người chắc hẳn đã có khoảng thời gian khó khăn lắm, người ngồi trên xe ngựa tới tận xế chiều cơ mà. Hôm nay người cứ nghỉ ngơi đi ạ, và ngày mai khi người từ nhà thờ trung tâm tới, chúng tôi hẵng kiểm tra lượng thần lực của người sau."
"Được."
May mắn thay, hôm nay tôi cũng không có ý định kiểm tra thần lực.
'Trước khi ấy, mình phải chuẩn bị để trong quá trình kiểm tra xảy ra sơ suất mới được.'
Qua chuyện đã xảy ra ở thành mới đây thôi, thần lực của tôi ít nhất cũng gần bằng linh mục dưới quyền kiểm soát trực tiếp của Giáo hoàng.
'Nếu họ biết điều này, họ sẽ cố lôi tôi đi mất.'
Nhưng vì vụ việc đấy đã khiến quá nhiều người biết đến rồi, và tôi không thể giả vờ như ăn xin như lúc trước được nữa.
Nên mình phải trông bình thường nhất có thể. Có chuyện vui là thần lực của mình đã tăng thêm rồi.
'Câu hỏi đặt ra ở đây là làm thế nào để tạo lỗ hổng trong quá trình kiểm tra đây?'
Đột nhiên, Urso nói.
"Đi thôi. Chúng tôi chuẩn bị bữa ăn rồi ạ."
Urso đi đằng trước và dẫn đường cho tôi.
Những người còn lại thuộc Dubbled, mang trách nhiệm hộ tống tôi, nhìn quanh bên trong điện thờ với chút cảm thán. Đối với những người mới đến đây lần đầu, quả thực trông nó kì công thật.
Thường dân có thể vào nhà nguyện ở bên ngoài nhưng những người có quyền được vào và thấy bên trong điện thờ thì bị giới hạn nghiêm ngặt. Bởi vì những người không có chút thần lực trong người không được phép tiến vào trong.
'Ồ, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối mình đến điện thờ này rồi nhỉ.'
Cảm giác rất thân thuộc ùa về vì tôi đã gần như sống ở đây vào kiếp thứ hai.
Những người thuộc Dubbled phấn khích và ríu rít với nhau.
"Cậu ăn gì ở điện thờ đấy?"
"Tôi cũng không biết nữa, nhưng chắc sẽ được ăn ngon đấy."
"Chúng tôi cũng có thể ăn những món đấy, đúng không?"
"Chắc chắn rồi vì châm ngôn của giáo hội là không được phân biệt địa vị xã hội mà."
Tôi khinh bỉ nhìn họ.
'Có cái qué mới tin...'
Quả nhiên, vẻ hớn hở của họ nhanh chóng vỡ tan ngay khi họ bước vào nhà ăn.
Thịt và cá đầy mùi ôi thiu.
'Biết ngay mà.'
Giáo hội tránh sát sinh mà.
'Không được ăn những gì mà bị giết, chỉ được ăn những gì mà chết tự nhiên' đó là cách mà họ ăn.
Vì vậy, không nên trông đợi sẽ có đồ ăn ngon vì chất lượng nguyên liệu đều thuộc hàng kém nhất.
"Đến đây, ngồi ở đây ạ."
Urso ngồi trên ghế trong khi tôi ngồi bên cạnh anh ấy.
"Trước khi chúng ta bắt đầu ăn, tất cả chúng ta hãy gửi lời tạ ơn đến Chúa vì đã cho phép cho chúng ta ăn nhé."
Chẳng mấy chốc, tất cả chúng tôi cũng phải bắt đầu dùng bữa.
“Urgh…”
Gương mặt của những người hầu thuộc Dubbled khi nếm thử đồ ăn, tái mét cả lên.
'Hiểu mà, nó chẳng ngon gì cả.'
Lý do mà vì sao những người hầu cảm thấy cực kì chán ghét đồ ăn mà giáo hội chu cấp cho là do Công Tước cực kì giàu có và hào phóng với những bữa ăn của người hầu.
Tôi đã trở nên quá thoải mái với mấy bữa ăn được phục vụ ở đấy đến nỗi tôi không biết mình có thể ăn mấy món ở đây sau khoảng thời gian dài như thế không.
Tôi mặt căng thẳng, lấy thìa múc đĩa súp cá và cho vào miệng.
‘Hửm?’
Ngạc nhiên thay thấy cũng được phết.
Tôi đang đói và đồ ăn cũng khá được, nên tôi đã ăn hết cả một bát súp.
"Người trông có vẻ hài lòng với nó. Tôi mừng lắm."
Urso nhe răng cười.
***
Vào một buổi đêm đặc biệt tối.
Lea, thấy tôi đã ngủ say, rời phòng với chiếc cốc rỗng trên tay.
Ngay khi tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi lập tức mở mắt.
[Cưng định ra ngoài đấy à? Không phải cưng đã hứa là không được một mình rồi à?]
'Chỉ có duy nhất lúc này tôi mới có thể lấy Giọt Lệ của Nữ Thần cho anh thôi.'
Nếu Boone không ban điều ước cho tôi, vậy thì anh ấy sẽ không biến mất. Anh ấy sẽ tiếp tục bòn rút thần lực của tôi, và thậm chí có thể tôi sẽ thành người điên mất.
[Cưng à...]
Boone buồn bã gọi tôi.
'Chắc hẳn ngoài kia có nhiều người muốn năng lực của anh lắm ha!'
[Đúng rồi! Những người mà nhớ nhung cha mẹ, người yêu, bạn bè, và đứa con đã khuất của họ đã cực kì cố gắng để đánh thức được tôi đấy!]
'Nhưng, tôi không có nhớ nhung bất cứ ai ở thế giới bên kia cả.'
Đúng hơn là không có bất cứ ai mà tôi có thể nhớ nhung ở thế giới này cả.
[Nếu tôi hiện lên, tôi có thể bảo vệ cho người á.]
'Thật sao? Nếu anh hiện lên anh sẽ giống con người chứ?'
[Có chứ, và năng lực của tôi vẫn giữ nguyên, nhưng lúc tôi mang hình dạng thật của mình, có thể tôi sẽ phóng được năng lực của mình mạnh hơn.]
'Vậy sao anh lại không dùng dạng người?'
[Hầu hết con người quá yếu đuối đến nỗi họ lập tức phát điên lên chỉ bởi việc nhìn thấy hình dạng thật của quỷ. Thường thì cơ thể của những con quỷ khác quá khủng khiếp đối với mắt người. Nhưng tôi trông đẹp lắm ngay cả trong mắt nhân loại.]
Anh ấy gắt gỏng nói.
Những lời đó đã khơi gợi tính tò mò của tôi.
'Vậy cho tôi xem đi.'
[Được thôi, nhưng tôi sẽ cần phải rút tầm 9% thần lực của người đó...]
Tôi lập tức rút lại lời nói.
'Nghĩ lại thì, tôi nghĩ mình không cần phải nhìn thấy nó làm gì.'
9%.
Để duy trì hình dạng hiện tại của anh ấy đã phần lớn cần đến lượng thần lực của tôi rồi, nếu giờ nó thành chín phần trăm, chưa đến nửa ngày nó sẽ dồn tôi đến phát điên.
Tôi cẩn thận rời khỏi vườn tược của điện thờ, hướng tới nhà nguyện.
Vào bữa ăn trước đó, tôi nghe ngóng thấy mọi người bảo Giọt Lệ của Nữ Thần, đang được trưng bày ở nhà nguyện. Nhưng hiện nó đang được canh gác bởi rất nhiều kị sĩ.
'Boone, làm ơn đảm bảo rằng họ sẽ không thấy tôi đấy.'
Chỉ trong tích tắc, tôi đã dựng được kết giới.
Tôi tưởng tượng, nếu tôi mà bị bắt, tôi nên giả vờ là mình bị mộng du. Nhưng có vẻ họ không để ý đến tôi.
'Được rồi, đã thành công.'
Tôi thấy một cái ống kính trên bục và chạy. Nó cao hơn tôi nhiều, nên tôi nắm vào góc kính và nhấc đầu mình lên.
Khi tôi ưỡn đầu mình lên, tôi thoáng thấy một viên ngọc bích tuyệt đẹp dưới ánh trăng.
'Đây đúng không?'
[Đúng rồi! Là nó đó!]
Boone cực kì mừng rỡ kêu lên.
Tôi lục cái túi của mình và lấy ra sợi dây đã chuẩn bị từ trước. Khi tôi còn làm ăn xin, không nơi nào mà tôi không thể vượt qua nếu có thứ này.
'Trước tiên mình phải mở khóa đã, và gỡ bỏ lớp kết giới nữa.'
Đúng lúc đấy.
Tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Tôi giật mình tới nỗi ngay lập tức cố gắng cúi mình xuống để giấu bản thân đi. Tôi có thể thấy một đôi giày lười màu đỏ rượu vang, thường được các linh mục bậc cao mang.
'Mình gặp rắc rối lớn rồi.'
Chỉ bởi vì mình dựng kết giới không có nghĩa là không một ai có thể thấy được mình. Những người có thần lực mạnh có thể cảm nhận được sự tồn tại trong kết giới. Nói cách khác, nếu họ là những người chức cao trong giáo hội, họ có thể bắt quả tang được tôi.
‘Boone!’
[Ừ, cưng sao đấy.]
'Hiện lên thành người đi.'
[Hử?]
'Làm ơn thu hút sự chú ý của anh ta đi, để anh ta không để ý đến tôi!'
Một cơn gió mạnh thổi qua khung cửa sổ. Tôi cảm nhận được cơn lạnh lướt qua bên vai khi rèm cửa tung bay dữ dội. Boone hiện lên với hình dạng người.
'Ngay lúc này chạy ra ngoài đi!'
Nếu tôi mà bị bắt khi vào nhà nguyện vào cái giờ này, tôi sẽ bị bắt giam vào tù mất.
Nhưng nếu Boone mà bị bắt, tôi vẫn có thể đưa anh ấy về. Khi tôi đứng dậy, chân của người đó khựng lại.
Nhưng...
"Em đến từ Trang Trại Dorie à?"
Anh ta không hề ngạc nhiên chút nào, nói những thứ kì lạ.
'Không phải đó là giọng của Urso sao?'
Anh ấy sải bước và dừng lại trước Boone.
"Quả như tin đồn em đúng là ưa nhìn thật đấy."
Hình như là Boone bị hiểu nhầm thành một người phụ nữ mong manh dễ vỡ và ưa nhìn hay sao rồi ý.
Sự hiểu lầm càng hợp lý hơn trong một môi trường tối tăm như này.
Tôi cũng đã có thể nhầm anh ấy thành con gái nếu tôi không nhìn thấy cái cột lửa đó vào hôm ấy.
"Ta đã đưa tiền rồi đấy. Nên nếu lần này em lại làm ta cụt hứng, ngay trong hôm nay thôi trang trại của cha em sẽ bị ngưng ngay."
Cái gì cơ?
'Anh moi tiền từ cư dân, rồi hưởng thụ cuộc sống xa hoa sao.'
Nếu là vậy, có thể hiểu vì sao đồ ăn của giáo hội lại ngon một cách bất thường như vậy rồi. Mặc dù họ đã chuẩn bị nó sao cho hình thức giống đồ ăn của những bên điện thờ khác để cho những người thuộc Dubbled thấy, nhưng có thể đồ ăn của tôi đã được trộn với đồ ăn của Urso vì đồ ăn của anh ta thường được dùng bằng nguyên liệu tốt. Tôi ngẩng mặt lên và nhìn trộm Urso khi anh ta tiến lại gần Boone và siết chặt tay. Và rồi.
'Híc!'
Đột nhiên, anh ta sờ mông của Boone và nắn bóp[note49612].
"Cha của em chắc hẳn đang gặp khủng hoảng lắm, cần tiền đến nỗi ông ta hối hả đưa em tới mặc dù ông ta đã nói là không thể làm giống trước đây được."
Một nụ cười nhăn nhở hiện lên trên gương mặt anh ta.
Boone nhìn chằm chằm vào Urso, người đang bóp mông của quỷ.
Không biết nên nói Urso đen hay đỏ khi có thể chạm vào mông của quỷ đây?
Tôi câm nín.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, gã điên đó là một tên biến thái. Ánh nhìn của Boone hạ xuống bàn tay đang bóp mông anh ý của Urso, và rồi một nụ cười nở trên gương mặt anh ấy.
"Sao thế? Em hứng lên rồi à?"