Thiên Thần Dưỡng Thành Một Ác Quỷ

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi ngồi trên xe ngựa rời khỏi thành.

Bá tước và Cattlea đã báo với bên giáo hội về thần lực của tôi rồi, nên chúng tôi phải hướng đến điện thờ gần đây để kiểm tra thần lực của tôi một lần nữa.

Công tước không muốn tôi đi, nhưng chính Dubos đã chân thành thuyết phục ông ấy.

"Con bé giải phóng lượng sức mạnh mà thậm chí ngay cả lực lượng tinh nhuệ của Dubbled cũng không thể chống lại được. Có thể sẽ có di chứng kì lạ mà ngay cả bác sĩ cũng không biết. Tiểu thư cần phải được chẩn đoán chính xác ở điện thờ."

Tất nhiên, chắc chắn rằng đó không chỉ là nỗi lo của riêng tôi, mà là của cả gia tộc Dubbled.

Nếu ông ấy không để tôi đi, mối quan hệ giữa ông ấy và giáo hội cũng không thể cứu vãn được nữa mất.

Dù sao thì, khi Dubos nhấn mạnh nỗi lo đến sức khỏe của tôi, Công Tước không còn cách nào khác đành để tôi đi.

Tôi ủ rũ nhìn ra cửa sổ.

[Cưng à, chắc hẳn cưng đang có tâm trạng xấu lắm.]

'Ừ.'

[Vì sao vậy?]

'Như Cattlea đã nói đấy, thần lực của tôi đã lớn đến mức này rồi, nên có thể tôi sẽ bị lôi đến nhà thờ trung tâm.'

[Người có muốn tôi xóa sổ giáo hội không?]

'Anh còn làm được đến thế á?!'

[Nếu tôi dùng tất cả thần lực của người, có thể đấy.]

Thà chết còn hơn là phát điên. Vì nếu tôi chết, ít ra tôi còn hồi quy được, nhưng nếu tôi mà phát điên, tôi sẽ không thể chết và sẽ bị giao như một món công cụ cho giáo hội mất.

'Không, tích cực lên nào.'

Giọt Lệ của Nữ Thần hiện đang được cất giữ trong điện thờ mà chúng tôi đang hướng tới đây.

Tôi có thể lén trộm nó cho Boone. Rồi sau đó tôi sẽ không cần phải lo lắng sẽ mất đi toàn bộ sức mạnh của mình và phát điên nữa.

'Mình phải tìm bằng được Giọt Lệ của Nữ Thần càng sớm càng tốt.'

Đương lúc tôi đang nghĩ về việc ấy xe ngựa chợt dừng lại.

Tôi nhìn ra ngoài xem mình đã đến chưa, nhưng bên ngoài vẫn chỉ quanh quẩn là núi.

"Xin lỗi, tiểu thư. Chúng tôi đang gặp vấn đề với bánh xe ạ."

Rồi sau đó gương mặt của các cận vệ trong xe ngựa trở nên nhăn nhó đến khủng khiếp.

"Ngươi cứ thế khởi hành mà chưa tu sửa kĩ càng xe ngựa sao?"

"Nó--, vì hôm qua trời mưa và đường ngập bùn, nên bùn đã kẹt vào xe ngựa ạ."

Gương mặt người lái xe ngựa tái mét đến đáng thương.

"Hông chao."

Dù sao cũng mất nhiều thời gian để leo núi mà, nên tôi trấn an họ bằng cách lấy lý do là tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Khi tôi đi ra ngoài, hàng đống hiệp sĩ cùng lúc đứng thẳng dậy.

Một toán người đi theo từng bước tôi đi, và khi tôi dừng, họ cũng dừng theo.

Tôi nhìn họ.

"Em sẽ i âu ó gần ây thui. Mọi người nỉ i ạ." (Em sẽ đi đâu đó gần đây thôi. Mọi người nghỉ đi ạ.)

Phòng trường hợp tôi bị bắt khi trộm Giọt Lệ của Nữ Thần, tôi nên tìm một lối thoát thân cho mình.

"Tôi không nghĩ là được đâu, tiểu thư ơi."

Tôi quay lại và hét.

"Được mà!"

"À, vâng, tiểu thư."

"Nhưng tiểu thư à, người quan trọng lắm đó."

"Thì..."

Trước khi tôi kịp nói được điều gì, đội hộ tống đã đứng ngay bên cạnh tôi rồi.

"Sao một người phụ nữ có thể bảo vệ người chu toàn chứ?"

Tôi nghiêng đầu.

"Họ có ạnh mơn chị hông, Lea?" (Họ có mạnh hơn chị không, Lea?)

"Tất nhiên là rồi ạ...."

"Chị cũm trong *Irie mà."

*TL note: Lực lượng hiệp sĩ tinh nhuệ của Dubbled.

"Cái qué?!"

Đôi mắt họ mở lớn vì sốc như thể họ không hề biết rằng cô ấy cũng đến từ Irie.

“…..!”

Khi chúng tôi cuối cùng cũng đã đến, ngọn núi của giáo hội xanh mướt như vườn tược của Dubbled vậy, mặc dù trời vẫn đang độ đông.

'Hình như họ đang giữ nhiệt độ bằng Spinel. Nơi này chắc được nhiều tình nguyện ủng hộ lắm đây.'

Tôi liếc nhìn xung quanh mỗi bước tôi đi. Có hơi tối vì mặt trời bị mây che khuất, nhưng cũng không khó đến mức không nhìn được xung quanh.

Lea bước phía bên phải để không quấy rầy tôi đi.

Đó là lúc tôi thấy một chiếc cây với những chiếc lá đẹp một cách lạ thường. Mắt tôi mở lớn.

'Tuyệt cà là vời! Cây Elsa kìa!'

Đó là một loài cây vô cùng quý giá.

Vì nó là một loài cây được chăm sóc bằng cách dẫn thần lực vào nó, những chiếc lá của nó mang trong mình rất nhiều tiềm năng.

'Nếu mình phơi khô lá và bán chúng, mình có thể bán được 50 franc mỗi gam!"

Tôi thầm hú hét và chạy đến trước cây Else lung linh.

Khi tôi trèo lên thân cây và vươn tay ra hái những chiếc lá, tôi nghe thấy tiếng sột soạt của cỏ.

Đột nhiên, những áng mây biến mất và mặt trời ló rạng.

Khi khu vực xung quanh sáng bừng lên, một chàng trai ánh vàng với một diện mạo tuyệt đẹp xuất hiện.

"Em là..."

Mái tóc vàng rực sáng trong, và đôi mắt hồng ngọc đầy sức sống. Anh ấy thật sự trông rất quen.

Tôi biết chàng trai với diện mạo đầy thu hút này, anh ấy là người có thể đối đầu với Dubbled.

Anh sẽ là người có vai vế ngang hàng với ba người con của Dubbled. Diện mạo tuyệt trần, khả năng thể chất không còn gì để bàn cãi, lượng mana, và thậm chí cả huyết thống của gia tộc cũng đứng đầu đất nước.

‘Adrian Louerg.’

'Có bao nhiêu khả năng sẽ gặp được hoàng tử khi đi dạo nhỉ.....?'

Tôi thầm nuốt nước bọt.

Tim tôi đập nhanh đến nỗi như sắp bay ra khỏi cơ thể.

Tôi sẽ không ngạc nhiên đến mức này nếu gặp hoàng tử khác đâu. Nhưng đây lại là Adrian.

Và anh ấy không nên ở đây lúc này

'Anh ấy sẽ bị phế truất vào mùa đông năm nay và bị tống khử khỏi cung điện.'

Chắc chắn là chuyện đấy sẽ xảy ra vào thời điểm này năm nay.

Hầu Tước Chatele, ông ngoại của Adrian và là cha của cố nữ hoàng, đã khởi nghĩa để đưa cháu trai của ông ta lên ngai vàng.

Nhưng Marquis đã thất bại và chết, nên Adrian bị phế truất.

Và chỉ khi đến độ 15, anh ấy mới phục hồi trở lại làm giáo chủ hồng y.

'Tương lai đã thay đổi...'

Nhưng vì sao?

Chỉ có duy nhất một thứ có thể thay đổi tương lai.

'Khi mình làm điều gì đó khác...'

Nhưng tôi đã tác động gì mà thay đổi tương lai của Adrian?

Tại sao Hầu Tước Chatele không bắt đầu cuộc khởi nghĩa của ông ta?

Tại sao anh ấy lại ở đây?

Trong khi tôi bối rối đứng đực ra đó, thứ gì đó chọt vào mũi tôi.

Khi tôi nhìn lên, tôi thấy hai chú cá nhỏ được làm bằng nước lơ lửng trong không khí.

[Sức mạnh của chàng trai này thật kì diệu. Cậu ta đưa ý thức vào những chú cá được làm bằng thần lực.]

Tôi nghe thấy lời của Boone và cảm ơn anh ấy.

Anh ấy thật sự rất mạnh. Vì thế, ở độ 15, anh ấy mới có thể được bổ nhiệm làm giáo chủ hồng y mặc dù anh ấy là hoàng tử bị phế truất chứ.

"Amy, Amand. Quay lại đây."

Trước lời của Adrian, chú cá nhỏ quay lại, nhưng chú cá lớn hơn cứ quay lại nhìn tôi và quay về với cái đuôi rũ xuống. Trông như thể nó không muốn quay về vậy.

'Giống như một chú cún vậy...và không giống một chú cá tí nào.'

Khi tôi nghĩ vậy, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

"Ai đây nhỉ? Sao em vào được kết giới của tôi?"

"Hử?"

"Sao em nhìn thấy được cây Elsa?"

Anh ấy làm nó trở nên vô hình qua thông qua kết giới sao?

'Nhưng vì sao mình lại thấy được nó?'

[Tui đã làm hiện lên đó!]

Nhưng ngay cả vậy, không phải là không thể vào được khi có kết giới à?

[Tui tưởng cưng muốn đến chỗ cái cây, nên tui đã phá vỡ nó đó!]

Boone phấn khởi nói.

'Anh không thể cứ thích thì làm gì cũng được!'

Trừ khi đối phương muốn tấn công ai đó, nó cực kì, cực kì thô lỗ khi phá kết giới của ai đó.

Sở dĩ vì bên dùng kết giới không phải bên muốn tấn công.

Ý tôi là, nó như kiểu đánh ai đó trong khi họ vẫn đang đứng yên ở đó vậy.

Adrian thường thường tử tế với mọi người lắm, nhưng anh ấy không phải dạng người đơn giản đâu.

Có một vài khía cạnh của anh ấy lạnh lùng đến khác thường. Đặc biệt với những ai tấn công anh ấy.

Anh ấy kiểu người cẩn thận đến nỗi ngay cả một hạt bụi cũng không thoát được.

"Tôi hỏi em, em là ai?"

Vấn đề ở đây là.

Hành động của tôi như thể đang tát vào mặt chàng trai mà sẽ sớm trở thành giáo chủ hồng y ý. Nên giờ mình phải làm sao đây?

"Tên của em nà Isyac!" (Tên của em là Isaac!)

Tôi mỉm cười rạng rỡ.

“Isaac?”

"Vâng ạ!"

"Chỉ có những người được cho phép mới có thể vào trong ngọn núi này, làm sao mà em vào được đây?"

"Ư, ừm,....Em, em là người hầu của Dubbled."

Anh ấy nhìn chằm chặp vào tôi.

Chắc tôi trông còn quá nhỏ đến nỗi anh ấy không thể tin nổi.

[Chàng trai đó...Cậu ta đang kiểm tra mana của người. Ugh--!]

Anh ấy đang kiểm tra vì tôi vừa nói điều vô lý ấy mà.

Và cũng không đặc biệt thô lỗ mấy khi anh ấy chỉ kiểm tra mỗi lượng mana thôi.

Boone trở nên yên lặng.

Dù sao thì, Adrian có vẻ đã xác nhận lượng mana của tôi xong rồi và tin tôi.

Chắc là vì dạo gần đây thường có vụ việc này xảy ra, một đứa bé cướp được mana từ một người khác và dùng nó như công cụ để vào trong điện thờ.

Bên cạnh đó, càng đáng tin hơn vì quần áo của tôi thật sự đơn giản như người hầu vậy.

"Chắc là họ cho người hầu vào trong để phục vụ cho đứa con của số phận nhỉ?"

Adrian nhìn tôi và lẩm bẩm.

"Ừm, chắc chuyến đi này vất vả cho em lắm...Quay về đi."

"....Em cứ thế mà i ược sao?" (Em cứ thế mà đi được sao?)

Dù tôi đã phá kết giới?

Ngay cả người lớn vào tình cảnh này cũng sẽ nhăn mày bùng nổ cơn thịnh nộ đấy.

"Bởi vì chỉ là tai nạn thôi mà."

Adrian vẫn còn quá nhỏ để nói như vậy.

Anh ấy lớn hơn tôi bốn tuổi, nên anh ấy chắc hẳn mới tám tuổi thôi. Tất nhiên, chỉ khoảng 15 ngày nữa là vào năm mới rồi, nên người ta tính là chín tuổi rồi cũng được.

'Đi ra khỏi đây thôi.'

"Nhóc con."

Tôi định quay về, nhưng kết giới đập vào tôi!

“Ugh….”

'Boone! Nếu anh cho tôi vào được, anh cũng phải cho tôi ra được chứ!'

[Cưng à...tui không thể lúc nào cũng hành động như ý mình được đâu.]

Boone chẳng tinh tế tí nào dịu dàng nói vậy.

Rồi.

Một chùm ánh sáng nhỏ lơ lửng trong tay Adrian khẽ rung động.

Và nhanh chóng xuất hiện một cánh cửa nhỏ trong kết giới.

Tôi quay lại nhìn và nói, "Cái này nữa, cảm ưn anh."

“Bye!”

Tôi vẫy tay như thể không có tội tình gì cả và rời khỏi kết giới.

Từ xa xa, tôi nghe thấy giọng của Lea.

"Người ở đâu vậy, tiểu thư ơi?"

Cô ấy tìm tôi. Tôi đã không nhận thức được đã có sự thay đổi xảy ra vào thời điểm ấy vì tôi chỉ biết chăm chăm chạy đến trước cô ấy.

Truyện Chữ Hay