Phong Thiên Tuyết chụp X quang để kiểm tra ở bệnh viện, được chẩn đoán mặc dù không bị thương đến
xương cốt nhưng vẫn phải hết sức chú ý vết thương ở eo.
Lôi Vũ làm các trị liệu có liên quan cho cô rồi đưa cô về biệt thự nhà họ Dạ.
Hai y tá đỡ cô nằm sấp trên giường, Phong Thiên Tuyết vốn định tắm rửa, nhưng Lôi Vũ nói tối nay không được chạm vào nước, chỉ bảo nữ giúp việc lau người cho cô rồi dặn dò cô nghỉ ngơi.
Sau đó đám người liền rời đi.
Phong Thiên Tuyết cảm giác toàn thân khó chịu giống như sắp rã rời, miếng dán sau lưng thoang thoảng mùi thuốc đông y.
Cả người đau nhức, cô nghiến răng nghiến lợi mắng chửi Dạ Chấn Đình…
Từ khi ở bên anh ta, gần như không ngày nào cô không bị thương, không biết tên cuồng bạo lực này tuổi thơ đã chịu bóng ma gì mà lại hình thành tính cách tàn bạo như vậy.
Thật hy vọng có thể thoát khỏi anh ta sớm một chút…
Đêm dần khuya, Phong Thiên Tuyết ôm gối đầu, dần dần thiếp đi trong suy nghĩ miên man.
Khi đang ngủ mơ màng, một bàn tay chậm rãi đưa ra, nhẹ nhàng vuốt ve eo cô…
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như có cảm giác có
người sau lưng, nhưng mùi hương quen thuộc đó khiến cô buông lỏng cảnh giác.
Cô ngủ tiếp, mặc cho bàn tay kia chậm rãi thăm dò ở trên người cô, tiếp theo người đó vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô…
Dạ Chấn Đình cẩn thận xích lại gần Phong Thiên Tuyết, một tay duỗi ra đặt dưới cổ cô, kéo cô vào trong lòng, tay còn lại khẽ vuốt ve người cô.
Lôi Vũ báo cáo rằng cô không bị thương đến xương cốt, nhưng eo bị thương, cần vật lý trị liệu.
Khoảnh khắc đá cô, trái tim anh gần như ngừng nửa nhịp, anh rất đau lòng, nhưng cũng rất tức giận.
Người phụ nữ này vì bảo vệ người đàn ông khác mà chẳng mang tính mạng.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại hừng hực lửa giận…
Tay anh bóp mạnh đùi cô một cái, coi như một sự trừng phạt mang tính trả thù.
“Á!” Phong Thiên Tuyết bừng tỉnh giấc, cựa quậy người rồi quay đầu, anh thừa cơ hôn môi cô….