Trong lòng Phong Thiên Tuyết lại dấy lên hi vọng, cuối cùng cô cũng gặp được một người có thể trị được Dạ Chấn Đình.
Không biết đi cầu xin ông cụ này liệu có lấy lại được tự do không nhỉ?
“Tính cách của ông cụ còn quái gở hơn cả Dạ Vương.” Lôi Vũ nhìn thấu tâm tư của Phong Thiên Tuyết, nói đầy ẩn ý, “Cô Phong, tôi khuyên cô cách xa ông cụ một chút.”
Phong Thiên Tuyết im lặng, cô nên nghĩ đến điều này từ lâu, tính cách của Dạ Chấn Đình tàn bạo biến thái như vậy, ông nội anh ta sao có thể hòa ái dễ gần?
“Cẩn thận!” Lôi Vũ chỉ huy y tá khiêng Phong Thiên Tuyết lên xe điều trị.
Phong Thiên Tuyết nằm sấp trên giường bệnh, bất lực thở dài một hơi, xem ra chỉ có thể chờ Dạ Chấn Đình chơi chán rồi tự mình vứt bỏ cô thôi.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại nhận được tin nhắn Wechat, là Cao Đỉnh gửi: “Chị Thiên Tuyết, thật sự cảm ơn chị nhiều lắm, nhờ chị giúp đỡ mà em được một công ty lớn nhận vào, còn trả lương cao cho em, sếp Phương cũng cho em tiền thưởng, bảo em về đi khám bác sĩ.”
“Chúc mừng em, cố lên nhé!”
Phong Thiên Tuyết như được an ủi phần nào, có lẽ thu
hoạch lớn nhất hôm nay tới đây là giúp được Cao Đình.
Xe chậm rãi lăn bánh, tiếng nhạc trong sảnh tiệc cũng xa dần.
Bữa tiệc này sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự rời đi của Phong Thiên Tuyết, dường như nhân vật vô danh tiểu tốt như cô hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Trong sảnh tiệc, sự xuất hiện của ông cụ khiến không khí hội trường trở nên căng thẳng và nghiêm túc hơn.
Tất cả khách mời đều đứng nghiêm chỉnh thành hai hàng, cung kính cúi chào ông ta.
Ông cụ khẽ gật đầu, quét mắt một vòng đám đông rồi đi thẳng ra sảnh sau.
Lăng Long vẫn đi theo bên cạnh, cẩn thận đỡ tay ông ta, chăm sóc chu đáo, thân thiết như thể người nhà.
So ra thì Dạ Chấn Đình cứ như một người không liên quan, lặng lẽ đi theo bên cạnh.
Sau khi họ rời đi, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, theo như tình hình trước mắt, chuyện hai nhà Dạ Lăng kết thông gia chỉ là chuyện sớm muộn..