Mọi người chứng kiến cảnh tượng này vô cùng khiếp sợ.
Trời ạ!
Nam Cung Nguyệt tự tát vào mặt mình trước mặt mọi người.
Điều này chứng tỏ Vân Nhược Linh thường ngày tàn nhẫn biết bao, mới khiến Nam Cung Nguyệt phải sợ hãi như vậy.
Ở bên ngoài nàng đã như vậy rồi thì ở Ly Vương phủ nàng còn ác tới mức nào nữa?
Vân Nhược Linh này thực sự không phải một người tốt.
Trưởng công chúa tỏ vẻ không tin nhìn Nam Cung Nguyệt, nàng ta vội vàng nói: "Nguyệt Nhi, muội làm gì đó? Muội còn không mau dừng tay có bổn cung ở đây, nàng ta dám làm gì muội chứ?"
Nguyệt Nhi này thật sự rất nhát gan, hành động này của nàng ta đã làm mất hết thể diện của Vương Phủ
"Vâng, trưởng tỷ.
"
Có Trưởng công chúa lên tiếng, Nam Cung Nguyệt lập tức dừng tay, nước mắt rưng rưng, đáng thương khổ sở lui về phía sau hai bước.
Những người khác chứng kiến cảnh này, lại thấy ánh mắt của Vân Nhược Linh, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Thu Nhi vô cùng tức giận, chỉ muốn xé nát bộ mặt giả dối của Nam Cung Nguyệt, vì hành động này của Nam Cung Nguyệt đã biến Vương phi thành một kẻ nham hiểm ác độc, chủ mẫu mà bị đồn là tàn nhẫn hay ghen ghét thì danh tiếng của Vương phi sẽ rất bất lợi.
Vân Nhược Linh tiến lên một bước, nhìn về phía Nam Cung Nguyệt cũng tỏ ra rất khiếp sợ nói: "Muội muội, muội có ý gì vậy? Mọi người ai cũng biết Vương gia hết mực sủng ái muội, ngậm trong miệng sợ tan, nắm trong tay sợ ngã, ta nào dám bắt nạt muội chứ? Muội giả vờ đóng kịch như vậy cho ai xem? Vương gia cũng không ở đây.
Hơn nữa, Vương gia còn chẳng thèm nhìn ta một cái, tất cả mọi người đều biết ta là Vương phi trên danh nghĩa của Vương phủ, còn muội mới chính là người được ưu ái nhất ở Vương phủ.
Muội xem người ngoài cũng chỉ biết muội mà chẳng biết ta, có Vương gia chống lưng cho muội nên ta đâu dám ức hiếp muội, muội làm như vậy người không biết còn tưởng rằng ta rất tàn nhẫn, lúc nào cũng ức hiếp muội đấy.
"
Vân Nhược Linh nói một câu, các chính thê khác nghe cũng thấy vội gật đầu lia lịa.
Bọn họ thấu nỗi thống khổ này vô cùng.
Nhiều tiểu thiếp được sủng ái đã dùng thủ đoạn mềm yếu để lấy lòng trượng phu.
Còn chính thê như các nàng lại bị những mánh khóe của tiểu thiếp châm ngòi khiêu khích, đánh mất cả trái tim trượng phu.
Nam Cung Nguyệt thấy mọi người vẫn đang hoài nghi mình, biết những hành động của mình vẫn chưa đủ để khiến cho mọi người đồng cảm, sau đó nàng ta mím môi lại tỏ vẻ uất ức rồi bật khóc nức nở.
Cứ như đã phải chịu nỗi oan ức tày trời, mà không dám nói ra.
"Tỷ tỷ, muội xin lỗi, đều là lỗi của muội.
.
.
" Nam Cung Nguyệt vừa nhận sai vừa khóc, khiến người ta thực sự cảm thấy thương xót.
Đáng tiếc là, không đợi tới lúc mọi người đồng cảm với nàng ta, Vân Nhược Linh đã lãnh đạm nói: "Muội muội, đừng khóc nữa, hôm nay là ngày tốt mà Ngụy Quốc phu nhân mời mọi người tới tham dự yến tiệc, nếu muội cứ khóc sướt mướt như vậy, thì có vẻ không tốt cho lắm.
"
Ngụy Quốc phu nhân rất mê tín, vì một câu này của nàng, mà ánh mắt bà ta nhìn Nam Cung Nguyệt cũng lạnh xuống.
Đây là ngày đại tốt lành để bà ta đãi khách, mà Nam Cung Nguyệt ở đây khóc lóc cái gì chứ.
Đây đúng là điềm xấu, nghe thứ âm thanh như tà âm này, thật sự khiến người ta rất khó chịu.
"Nguyệt phu nhân, ngươi đừng khóc nữa, người không biết lại tưởng rằng bọn ta đang ức hiếp ngươi đấy.
" Cuối cùng Ngụy Quốc phu nhân cũng lên tiếng.
Mặc dù bà ta biết Nam Cung Nguyệt là người của Tô Thường Tiếu, nhưng bà ta cũng vì không nhịn được mà hạ màn vở diễn của nàng ta
"Đúng vậy, khóc không chỉ rất xui xẻo mà còn ảnh hưởng lớn đến tâm trạng của tất cả mọi người.
" Có người xen vào nói.
Lần này, sắc mặt của Ngụy quốc phu nhân càng đen hơn.
Nam Cung Nguyệt sửng sốt, lập tức ngừng khóc vội lấy khăn tay lau sạch nước mắt trên mặt.
Nàng ta còn tưởng rằng khi giả vờ đáng thương thì mọi người sẽ đồng cảm với mình, mắng chửi Vân Nhược Linh.
Không ngờ rằng Vân Nhược Linh mới chỉ nói có hai ba câu đã có thể hóa giải mọi chuyện.
Trước đây cách này của nàng ta cực kỳ hiệu quả, hồi hai người còn nhỏ, để tranh giành vị trí đệ nhất mỹ nhân với Vân Nhược Linh, và muốn bôi nhọ thanh danh của Vân Nhược Linh thì nàng ta luôn làm vậy.