Tuy giọng của nàng ta nhỏ, nhưng cũng là kiểu không lớn không nhỏ, vừa đủ để các vị phu nhân ở đây có thể nghe thấy.
Các vị phu nhân nghe vậy thì càng nghi ngờ Vân Nhược Linh.
Mọi người lại quay ra xì xào bàn tán.
"Xem ra thiệp mời này đúng là do Ly Vương phi làm giả rồi, nàng ta thật không biết xấu hổ, vì đến Quốc công phủ mà làm giả thiệp mời.
"
"Ta cảm thấy, nàng còn không biết xấu hỏi đổ hết mọi chuyện lên đầu lính gác cổng, lính gác cổng là gì mà dám làm những chuyện như chứ?"
"Quốc công phu nhân dễ tính không trách nàng ta, nhưng không có nghĩa là nàng ta không phạm sai lầm, làm giả thiệp mời là hành vi rất nghiêm trọng, ta không nghĩ lại có người vô liên sỉ tới vậy.
"
"Ngươi nói Ly Vương phi có ý đồ gì? Dù sao nàng ta cũng là Vương phi, thế mà lại làm ra chuyện bỉ ổi này, hay nàng ta muốn đến Quốc công phủ kiếm trác, ăn trực uống miễn phí, muốn kết giao với mấy bằng hữu có lợi với nàng ta?"
"Không biết, nhưng mà người như thế ta không dám kết giao đâu, tâm cơ quá thâm sâu.
Nàng ta nghĩ Quốc công phu nhân thật sự muốn giữ nàng ta ở lại chắc, người ta chỉ muốn cho nàng ta chút mặt mũi, không vạch trần nàng ta mà thôi.
"
Nghe thấy mọi người châm chọc, Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyệt: "Ta đã nói thiệp mời này không phải ta làm, muội nói như vậy là có ý gì?"
Vân Nhược Linh quang minh chính đại, không phải chột dạ, nói chuyện cũng nói to hơn, để tất cả mọi người có thể nghe thấy.
Nàng cũng không sợ mất mặt.
Nàng không thích nhịn, lại càng không quan tâm tới thái độ của người khác.
Thấy Vân Nhược Linh nói to hơn, mặt của Nam Cung Nguyệt hơi đỏ lên: "Ta không có ý này, trước đó ta nghe bọn hạ nhân nói, tỷ tỷ rất muốn kết giao với các phu nhân trong thành, lần này Quốc công phu nhân chưa đưa thiếp mời tới cho tỷ, muội cứ nghĩ thiệp mời này là do tỷ làm.
"
"Thiệp này không phải ta làm, là ai làm, chắc hẳn trong muội muội lòng biết rõ.
" Vân Nhược Linh cười lạnh, nhìn về phía Nam Cung Nguyệt.
Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt ngay lập tức trở nên hoảng hốt: "Tỷ tỷ có ý gì? Muội nghe không hiểu.
"
"Trùng hợp thật đấy, hôm nay muội muội muốn tới Quốc công phủ, ta lại nhận được thiệp mời như vậy, người không biết còn tưởng rằng da mặt ta rất dày, làm giả thiệp mời đến tham gia yến tiệc cơ đấy.
Nếu không chúng ta hồi phủ, thẩm vấn Vương Ngũ kia là biết hắn đã nghe lệnh của ai, lấy thiệp mời giả lừa ta? Khiến ta phải xấu mặt với mọi người?" Vân Nhược Linh nói thằng ra.
Thường có câu nói, việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài.
Nhưng Nam Cung Nguyệt muốn nàng bẽ mặt, nàng sẽ xé rách mặt nạcủa Nam Cung Nguyệt ở trước mặt mọi người.
Các vị phu nhânở vừa nghe bỗng nhiên hiểu ra.
Không phải thiệp mời này là Nam Cung Nguyệt làm để hãm hại Ly Vương phi đấy chứ?
Theo đạo lý mà nói, đường đường là một Vương phi, địa vị cao hơn tất cả mọi người ở đây, vốn không cần làm giả thiệp mời đến dự yến tiệc.
Nếu nàng thật sự muốn đến, chỉ cần chào hỏi Ngụy quốc phu nhân một tiếng là được, cần gì phải làm ra những chuyện như vậy.
Chuyện này, càng nghĩ càng thấy không đúng, chẳng lẽ Ly Vương phi thật sự là bị hãm hại?
Nam Cung Nguyệt thấy tất cả mọi người đang hoài nghi mình, đột nhiên nặn ra vài giọt nước mắt, vẻ mặt oan ức lắc đầu:"Tỷ tỷ, muội không hiểu tỷ nói gì, muội chỉ có lòng tốt muốn quan tâm tỷ, sao tỷ có thể nói những lời như vậy chứ?"
Nói đến đây, nàng ta tỏ vẻ vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Nàng ta sợ sệt nhìn Vân Nhược Linh, như sợ hổ cái vậy, thân thể run run trốn tránh, trông rất là yếu ớt đáng thương, như vừa bị Vân Nhược Linh bắt nạt: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi, đều do muội sai, muội sẽ không bao giờ nói lung tung nữa, muội tự phạt chính mình, tự vả miệng mình mười cái tỷ có hài lòng không?"
Nói xong, nàng ta thật sự đưa tay lên tự vả miệng mình trước mặt mọi người.