Trong lúc say giấc, Đỗ Tiểu Niệm cảm nhận được một thứ gì đó âm ấm đang lướt lên khuôn mặt cậu. Đỗ Tiểu Niệm nhăn mũi, xoay qua chỗ khác ngủ tiếp, nhưng thứ đó vẫn không buông tha. Hết lướt lướt lại chuyển sang nựng nhẹ và tiếp theo là nhéo.
Bị đau, Đỗ Tiểu Niệm theo phản xạ đánh văng thứ đó đi. Cậu mở mắt ra, thấy Lâm Thiên Vũ ngồi ở đầu giường xoa tay:
“Hơi đau đó.”
Đỗ Tiểu Niệm nhìn Lâm Thiên Vũ chăm chăm:
“Sao anh vào được đây?”
Lâm Thiên Vũ chỉ tay về phía cửa, thản nhiên nói:
“Cửa đâu có khóa.”
Đỗ Tiểu Niệm sực nhớ, tối qua hình như cậu chạy vào phòng vội quá nên quên khóa cửa... Mà khoan, tối hôm qua, hôm qua...
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra hôm qua, mặt Đỗ Tiểu Niệm trong một giây lại đỏ lên. Cậu nhận lời làm người yêu của Lâm Thiên Vũ rồi, còn bị người ta nhìn thấy nữa, liệu họ có đem chuyện này đi nói lung tung không?
Lâm Thiên Vũ quan sát sắc mặt cậu, nghĩ chắc cậu lại nhớ đến chuyện hồi tối. Anh nói:
"Đám kia đã bị đã xử lý rồi, họ không dám làm gì đâu."
Lâm Thiên Vũ đứng dậy, môi hơi ngập ngừng:
"Em... nhanh thay đồ đi, hơn giờ sáng rồi. Học hôm nay với ngày mai, ngày mốt là nghỉ tết..."
Đỗ Tiểu Niệm hơi ngượng khi Lâm Thiên Vũ thay đổi xưng hô nhưng không sao. Cậu ngồi trên giường, mền ngủ màu trắng che kín hay chân, nói:
“Hả? Nghỉ tết?”
“Ừ.” Lâm Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn cậu “Sau Valentine vài ngày chẳng phải là mùng một âm lịch sao?”
Đỗ Tiểu Niệm ảo não đỡ trán, dạo gần đây mải chuyên tâm chế tạo bộ giáp quá, kiến cậu quên luôn khái niệm về ngày tháng.
Theo lịch thì hôm nay là ngày tháng , ngày tháng đi học, ngày tháng bắt đầu nghỉ, ngày tháng đón giao thừa còn ngày tháng mới là tết. Vậy là cậu còn ngày để chuẩn bị đón tết, may là không quá trễ.
Đỗ Tiểu Niệm vội thay quần áo đi vào phòng khách, trên bàn là một bữa sáng đơn giảm, bánh mì và trứng lòng đào. Nhìn trứng lòng đào được chiên cùng bơ béo ngậy, bên trên còn có hành, tiêu, xúc xích và sốt cà chua làm người không thể kiềm lòng được mà lao vào ăn ngay.
Đỗ Tiểu Niệm xé một miếng bánh mì, chấm một ít sốt và trứng cho vào miệng. Cái cảm giác nhai bánh mì giòn giòn và trứng thơm ngon thật là hạnh phúc.
Lâm Thiên Vũ nhìn người yêu ăn mà gương mặt ngập tràn hạnh phúc, miệng anh chợt nở một nụ cười khó thấy.
Mãi đến khi vào lớp học, cảnh tượng đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu Lâm Thiên Vũ. Làm anh trong phút chốc hóa thành thằng ngốc.
“Thiên Vũ, anh bị bệnh hả?” đây là giọng của Huỳnh Cát Tiên.
Huỳnh Cát Tiên cảm thấy Lâm Thiên Vũ hôm nay sao lạ lùng quá, đầu óc cứ như ở trên mây, chẳng quan tâm đoái hoài gì đến cô cả.
Lâm Thiên Vũ không trả lời, Huỳnh Cát Tiên nắm chặt tay anh lay lay:
“Anh Vũ, anh Vũ, anh Vũ!”
Lâm Thiên Vũ hoàn hồn, nhìn cô nói:
“Chuyện gì?”
Huỳnh Cát Tiên nói nhanh:
“Hôm nay anh sao vậy? Em hỏi mà anh không trả lời! Có phải anh bị bệnh không?”
Lâm Thiên Vũ lập tức nói:
“Không.”
Nói xong Lâm Thiên Vũ lại im lặng, tranh thủ lúc anh chưa “thả hồn”, Huỳnh Cát Tiên hỏi:
“Sắp đến tết, anh có về nhà không?”
Lâm Thiên Vũ lắc đầu:
“Không, anh xin ba cho ở lại thành phố S.”
“Vậy thì em cũng...”
“Không được!” giọng Lâm Thiên Vũ cắt ngang câu nói của Huỳnh Cát Tiên.
Chất giọng trầm của Lâm Thiên Vũ vang lên chậm rãi:
“Ba em nhờ anh chuyển lời, bắt em phải về nhà đón tết.”
Huỳnh Cát Tiên hơi nổi giận, cô không muốn xa Lâm Thiên Vũ. Huỳnh Cát Tiên mở miệng muốn nói nhưng bị Lâm Thiên Vũ nhảy vào họng:
“Đừng kêu anh xin cho em nữa, ba em rất kiên quyết.”
Anh nói xong thì đi vào lớp. Huỳnh Cát Tiên đang rất khó chịu, tâm trạng không thoải mái nên cũng chẳng muốn đi theo. Cô tức đến giậm chân, dùng dằng đi về lớp. Khi đến cửa lớp còn đụng phải Đỗ Tiểu Niệm đang đi ra. Huỳnh Cát Tiên vốn đã chướng mắt Đỗ Tiểu Niệm nên lúc đi ngang còn cố ý huých một cái vào vai cậu.
“Xin lỗi.” giọng nói cộc cằn của Huỳnh Cát Tiên nghe không có vẻ là xin lỗi.
Huỳnh Cát Tiên không quan tâm đến phản ứng của Đỗ Tiểu Niệm, đi thẳng vào trong lớp.
Đỗ Tiểu Niệm nhìn Huỳnh Cát Tiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết. Mà thôi, giờ không phải lúc quan tâm đến Huỳnh Cát Tiên. Lúc nãy cậu nhận được tin nhắn của Lâm Thiên Vũ bảo muốn gặp nên phải nhanh đi tìm anh mới được.
...
Ngày học cuối cùng trước khi nghỉ tết cũng giống như bao ngày khác. Tan học xong học viên sẽ leo lên xe về nhà. Nhưng hôm nay lại khác, một học viên ngỏ ý đề nghị cả lớp đi vào bar chơi một bữa thật sảng khoái trước kỳ nghỉ. Cả lớp cảm thấy rất hứng thú với lời đề nghị này nên quyết định khi tan học sẽ không về nhà mà đi thẳng đến bar luôn. Đỗ Tiểu Niệm tất nhiên cũng sẽ đi theo, nên cậu nói với Lâm Thiên Vũ là tối nay sẽ đi bar nên về muộn. Còn Lâm Thiên Vũ nghe cậu nhắc đến bar thì hơi nhíu mày, người như Đỗ Tiểu Niệm mà cũng biết mấy chỗ này ư? Cuối cùng Lâm Thiên Vũ vẫn cho cậu đi, với điều kiện là không về quá trễ.
Trong nền nhạc xập xìn cùng ánh đèn chói lóa là hàng chục học viên đang nhảy nhót, tất cả họ đều đã cởi áo khoác ngoài để lộ chiếc sơ mi bên trong. Khi đã mệt mỏi, họ mang cả người dính đầy mồ hôi ngã nằm trên ghế nghỉ ngơi, cùng một số người không thích sự cuồng nhiệt bên kia mà yên lặng ở đây cùng nhấp nháp vài ly rượu và đồ uống cocktail.
Cảm thấy nhảy chán chê đến khi không còn nhảy nổi nữa, Phùng Lưu Khánh mới chịu rời sàn nhảy mà chuyển sang ngồi tán gẫu với vài học viên nữ. Không biết do quá kích hay tại tâm lý quyết định chơi một bữa đã đời mà Phùng Lưu Khánh uống rất nhiều rượu, say bí ta bí tỉ. Đỗ Tiểu Niệm thấy y uống nhiều quá cũng can ngăng nhưng không được. Phùng Lưu Khánh cứ nói uống một ít nữa thôi, nhưng một ít của Phùng Lưu Khánh dẫn đến kết quả là y say đến quên trời đất.
Phùng Lưu Khánh mở điện thoại nghịch nghịch một chút rồi đặt lên bàn. Phùng Lưu Khánh lảo đảo đứng lên, hơi mơ màng nói:
“Đi toilet, toilet...”
Đỗ Tiểu Niệm thấy y đứng còn không vững nên cũng đứng lên đỡ y đi vào toilet. Bàn của Đỗ Tiểu Niệm đang ngồi hiện tại không còn một ai cả, một số người ngồi cùng lúc nãy người thì đi sang chỗ khác, người thì về nên chỗ đấy chỉ có Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh ngồi thôi.
Chiếc điện thoại trơ trọi của Phùng Lưu Khánh đặt lên bàn không một ai chú ý. Chỉ chờ khi đó, bàn tay một người không biết là của ai mò tới chộp lấy điện thoại. Mở lên, điện thoại có mật mã, người đó như biết trước mà ấn vào số, điện thoại tức thì mở khóa.
Người đó lại ấn tiếp vào điện thoại, nhập vào một dãi số lạ và ấn gọi. Chiếc điện thoại ở trong túi người đó rung lên, tay người đó với vào túi ấn tắt đi.
Người đó khẽ cười như đạt được mục đích. Nhanh tay xóa lịch sử cuộc gọi, đặt điện thoại lại lên bàn. Và như không có chuyện gì xảy ra, người đó ung dung tự nhiên đi ra khỏi bar.
Gần giờ tối, điện thoại của Đỗ Tiểu Niệm cứ kêu réo không đứt. Cậu không cần mở ra nhìn cũng biết, là Lâm Thiên Vũ đang gọi điện kêu cậu về nhà.
Đỗ Tiểu Niệm nói chuyện với Lâm Thiên Vũ xong thì quay sang nhìn con ma men Phùng Lưu Khánh thở dài. Là một người bạn tốt, Đỗ Tiểu Niệm không thể để Phùng Lưu Khánh ở lại đây được. Nên cậu lấy điện thoại của mình ra, gọi điện cho tài xế nhà Phùng Lưu Khánh đến đón.
“Số này có đúng không ta?” Đỗ Tiểu Niệm hơi lo lắng. Cậu không lưu số của tài xế nhà Phùng Lưu Khánh nên giờ chỉ dựa theo trí nhớ mà ấn số.
Bên kia ngay lập tức nghe máy, là giọng của một người đàn ông trung niên:
“Alô?”
“Dạ, chú có phải là tài xế của Khánh không ạ?”
“Đúng, cậu là Tiểu Niệm, bạn thân của cậu Khánh đúng không?”
“Dạ đúng, chú làm ơn đến quán bar ××× đón cậu ấy về được không? Cậu ấy say quá...”
“Được, hai cậu chờ tôi một chút, tôi sẽ tới ngay.”
Chỉ hơn mười phút sau, một chiếc Flying Car đến trước quán bar. Chú tài xế phóng xuống, giúp Đỗ Tiểu Niệm đỡ Phùng Lưu Khánh lên xe.
Do đường về nhà của Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh trùng nhau nên Đỗ Tiểu Niệm cũng lên xe, để bác tài xế chở hai người cùng về nhà.
Lâm Thiên Vũ đang sốt ruột ngồi chờ ở phòng khách, ngón tay liên tục gõ gõ lên bàn. Khi nghe tiếng mở cửa, Lâm Thiên Vũ ngay lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
Đỗ Tiểu Niệm cởi giày ra đặt lên kệ, bước vào nhà. Lâm Thiên Vũ đi ra nhìn cậu, nói:
“Em về sớm quá đấy, Bây giờ là mấy giờ?”
“Mới, mới hơn giờ.”
Gì mà mới hơn giờ, như vậy cũng đủ trễ rồi! Lâm Thiên Vũ gào thét trong lòng. Anh mở miệng, muốn giáo huấn Đỗ Tiểu Niệm một chút nhưng Đỗ Tiểu Niệm đã nhanh hơn một bước. Cậu đi vào phòng bếp, nhìn cơm canh đã được bày sẵn, than:
“Đói bụng muốn chết!”
Lâm Thiên Vũ mắng:
“Đói sao không về nhà nhanh? Em bay lắc ở đó vui lắm à?”
Đỗ Tiểu Niệm làm điệu bộ như không phải bị mắng. Cậu quay sang nhìn anh, nở một nụ cười tươi rói làm Lâm Thiên Vũ đỏ mặt. Đỗ Tiểu Niệm húp canh, khen:
“Ngon quá, anh nấu ăn đúng là số !” cậu vừa nói vừa giơ ngón cái lên.
Giọng Lâm Thiên Vũ hơi mang chút bối rối:
“Đừng nịnh!”
“Hí hí.”
Nhìn Đỗ Tiểu Niệm cười ngốc ngếch, Lâm Thiên Vũ quả thật không mắng cậu nữa. Anh ho khan vài tiếng, cố làm giọng nói của mình nghe có vẻ nghiêm túc lên:
“Ăn nhanh lên rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai anh dẫn em đi mua quần áo mới.”
Đỗ Tiểu Niệm ăn một muỗng cơm, gật đầu:
“Dạ!”