Tan học về nhà, Lâm Thiên Vũ vội tranh vào nhà tắm trước. Đỗ Tiểu Niệm nhân lúc này vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn. Cậu lôi rau thịt ra khỏi tủ lạnh, nghiền ngẫm xem nên làm món gì. Bỗng cậu chú ý đến chai nước mắm được đặt trên bàn, đã hết sạch:
“Trời, hôm qua đi siêu thị quên mua!”
Bữa ăn mà không có nước mắm thì ăn gì nữa? Cậu thì sao cũng được, nhưng với Lâm Thiên Vũ khó tính thì khác. Cậu sợ anh lại nổi đóa lên, dành đi mua chai mới thôi. Cậu đi đến trước cửa nhà tắm, nói:
“Tôi đi mua chút đồ được không? Lát sẽ về.”
Tiếng Lâm Thiên Vũ lẫn trong tiếng nước:
“Đi nhanh về nhanh.”
“Ừm.”
Đáp lại một tiếng, Đỗ Tiểu Niệm xỏ chân vào giày, mở cửa đi ra ngoài.
Tiệm tạp hóa nhỏ gần nhà hôm nay may mắn mở cửa, nhưng buồn thay tiệm vừa bán hết chai nước mắm cuối cùng. Đỗ Tiểu Niệm nhìn khai hàng trống trơn đầy chán nản, ông trời đang trêu chọc cậu đúng không, ngày lễ mà gặp chuyện xui xẻo.
Bước ra tạp hóa cùng tiếng thở dài mệt mỏi, Đỗ Tiểu Niệm tính bắt Taxi chở mình đến siêu thị thì một chiếc Flying Car màu trắng dừng ngay trước mắt cậu. Đỗ Tiểu Niệm còn chưa kịp biết gì thì kính xe kéo xuống, để lộ gương mặt tươi rói cùng nụ cười thường trực của Duy Tuấn Khang:
“Đi đâu đấy? Có muốn quá gian không?”
Đỗ Tiểu Niệm cười nhẹ đáp:
“Tôi tính đi siêu thị, cậu thuận đường không?”
“Vừa hay tôi cũng đang đến siêu thị mua mì gói đây, cậu lên xe đi!”
“Ừm.”
Cửa xe mở ra, Đỗ Tiểu Niệm đưa chân bước vào. Chiếc Flying Car lượn một vòng tuyệt đẹp trên không, rồ lên một tiếng bay mất hút.
Trong nhà tắm đầy hơi nước, Lâm Thiên Vũ đứng dưới vòi hoa sen. Làn nước ấm nóng chảy từ mái tóc đen nhánh của anh, đến gương mặt góc cạnh mà tuyệt mĩ, rơi xuống khuôn ngực khỏe mạnh rắn rỏi. Mắt anh híp hờ, tận hưởng sự thư giãn. Nghĩ đến chuyện mình sắp làm, tim Lâm Thiên Vũ không nhịn được run nhẹ một cái, có khấp khởi cảm giác mong chờ.
Mặc vào người bộ áo ngủ, Lâm Thiên Vũ bỏ nút áo trên cùng ra, anh cầm khăn mà lau lau mái tóc đang nhỏ giọt. Vô tình, Lâm Thiên Vũ nhìn ra cửa sổ, thấy Đỗ Tiểu Niệm bước xuống từ một chiếc xe màu trắng. Khi nhìn thấy người trong xe, mắt Lâm Thiên Vũ thoáng lạnh xuống, sao lại là thằng đó?
Rồi chẳng lường trước, trong đầu Lâm Thiên Vũ nghĩ ra hàng trăm viễn cảnh, hàng ngàn hình ảnh khi Đỗ Tiểu Niệm và Duy Tuấn Khang ở bên nhau. Tay anh nắm chặt tắm khăn, nhìn chằm chằm vào người vừa mới bước vào cửa.
Đỗ Tiểu Niệm không nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đang đứng một góc, cậu cởi giày ra bỏ vào kệ rồi đứng lên, chuẩn bị vào phòng bếp nấu đồ ăn thì...
Một lực mạnh từ phía sau kéo Đỗ Tiểu Niệm áp lên tường, tuy không đau nhưng đủ làm cậu sợ, định thần lại, thấy Lâm Thiên Vũ đang chống hai tay lên tường, giam cậu giữa cơ thể anh ta, anh từ trên cao nhìn cậu, đáy mắt đen thẳm sâu hoắm ấy đang hằng tia tức giận không hề chê giấu.
Tay Đỗ Tiểu Niệm vô thức run lên, người thì co rụt lại, cậu nhỏ giọng lí nhí:
“Anh... Anh sao vậy?”
Lâm Thiên Vũ cười khẩy:
“Sao à? Tôi đang bị cậu chọc cho tức điên đấy!”
Lòng Đỗ Tiểu Niệm vô cùng hoang mang, cậu rõ ràng chỉ mới về nhà, không gây không gổ gì với anh hết á! Tính tình Lâm Thiên Vũ dạo gần đây đúng là càng ngày càng khó hiểu, đôi khi, Đỗ Tiểu Niệm nghĩ mình đang sống với một người thần kinh!
Sau khi thốt ra câu trên, Đỗ Tiểu Niệm vẫn im lặng, ngập tràn căng thẳng nhìn Lâm Thiên Vũ. Anh nhìn gương mặt cậu, thở hồng hộc vài hơi lấy lại bình tĩnh. Rồi đột nhiên, anh ghì sát mặt mình vào mặt cậu, cả cơ thể cũng đè lên. Đỗ Tiểu Niệm nghe rõ luôn từng nhịp thở của Lâm Thiên Vũ, cảm nhận từng cơ bắp của anh qua một lớp vải, mặt không hiểu sao lại đỏ lên.
“Tại sao vậy?”
Giọng Lâm Thiên Vũ vừa nhẹ nhàng vừa chầm chậm nói:
“Cậu luôn khiến đầu óc tôi phát điên...”
Đỗ Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Vũ trước mắt, trên gương mặt lạnh băng nghiêm túc của anh lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm bối rối lại ngây thơ.
Thịch...
Tim Đỗ Tiểu Niệm ngay vào lúc này đập mạnh một cái.
Lâm Thiên Vũ vẫn chăm chú nhìn cậu:
“Tôi không ngừng nghĩ đến cậu, không ngừng đoán xem cậu đang làm gì, không ngừng lo xem cậu có an toàn không? Con mẹ nó, đây là lần đầu tiên tôi quan tâm một người đến vậy!”
Từng lời của Lâm Thiên Vũ truyền vào tai Đỗ Tiểu Niệm, cậu nghe hiểu anh nói gì, nhưng không biết phản ứng thế nào. Mở miệng nói sao? Không, cậu biết nói gì vào giờ này?
Trong lúc đầu óc đang mông lung không biết làm gì, Lâm Thiên Vũ lại làm một hành động mà Đỗ Tiểu Niệm không thể ngờ được. Anh kề sát mặt mình vào cậu, mắt chạm mắt. Đỗ Tiểu Niệm nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ ấy đến thất thần, đồng tử đen ngòm y hệt tính cách của Lâm Thiên Vũ, nhưng khi nhìn lâu vào nó, cậu cảm thấy nó còn mang một chút gì đó...
Rồi bất chợt, môi Đỗ Tiểu Niệm chạm phải một thứ mềm ấm, cậu trợn to mắt đến muốn lọt tròng, Lâm Thiên Vũ đang hôn cậu!
Hai tay đấm vào ngực Lâm Thiên Vũ thật mạnh, muốn đẩy anh ra. Nhưng sức của cậu so với anh vô cùng chênh lệch, mấy cú đấm vốn dĩ không ăn thua. Lâm Thiên Vũ thì không quan tâm đến mấy cú này, anh vô cùng chuyên chú hôn Đỗ Tiểu Niệm, mút nhẹ bờ môi của cậu. Anh không biết mình bị gì, chuyện hôn Đỗ Tiểu Niệm, một người đồng giới với mình không làm anh thấy ghê tởm, thậm chí anh còn thấy khá thích nữa.
Nói thật, đây là nụ hôn đầu của Lâm Thiên Vũ, không hề có chút kinh nghiệm nào, mọi thứ anh đều làm theo bản năng. Là lạ, hứng thú và mang chút ngượng ngùng, là những cảm xúc đang dồn dập đến anh.
Đỗ Tiểu Niệm đã chuyển từ trạng thái chống cự sang trạng thái hưởng thụ, cậu bị cuốn theo nụ hôn, để cho Lâm Thiên Vũ muốn làm gì thì làm. Đôi khi cảm xúc dâng trào, cậu còn vô thức đáp lại.
Cái hôn kết thúc, Đỗ Tiểu Niệm và Lâm Thiên Vũ mạnh ai nấy thở dốc. Lí trí quay lại, Đỗ Tiểu Niệm dần nhớ lại mọi chuyện diễn ra ban nãy. Cậu thế này mà lại đi hôn một người con trai? Còn phối hợp đáp lại nữa? Mà sao, tim cậu lại đập bình bình thế này?
Chuyện tim đập này không chỉ xuất hiện một lần, đôi lúc khi Lâm Thiên Vũ đi bên cạnh, tim cậu cũng run nhẹ, nhảy lên vài nhịp như vậy. Kế đó, là khi Lâm Thiên Vũ ra dáng người lớn xoa đầu cậu, lúc đó cậu rất ngượng nhưng cũng rất vui, tim cũng đập y như vậy. Một ý nghĩ xẹt ngang đầu Đỗ Tiểu Niệm, người ta bảo khi tim bỗng đập mạnh khi đứng trước một người thì...
“Ồ...”
Tiếng trầm nhỏ của Lâm Thiên Vũ vang trên đầu cậu:
“Tim làm gì đập mạnh vậy, đến tôi còn nghe thấy. Mặt cậu cũng đỏ nữa.”
Anh có cần nói thẳng ra thế không? Đỗ Tiểu Niệm vụng về nói:
“Bình thường thôi, nó không đập mới có chuyện!”
Lâm Thiên Vũ hừ một tiếng, chợt mở miệng cười to không dứt, làm như câu nói trên hài hước lắm vậy. Đỗ Tiểu Niệm nhìn Lâm Thiên Vũ mà sững người một lúc, trí óc nhất thời không suy nghĩ được gì, chỉ chăm chú nhìn anh không chớp mắt.
Khi cười đã cái nư rồi, Lâm Thiên Vũ trở lại chất giọng nghiêm túc, anh thẳng thừng hỏi:
“Cậu thích tôi đúng không?”
Bị nói trúng phóc, Đỗ Tiểu Niệm máu dồn lên mặt, gào lên: con bà anh! Tui vừa mới xác nhận chuyện này vài giây thôi mà anh đã nói ra rồi, không thể để tui bình tĩnh suy nghĩ chút được hả?
Lâm Thiên Vũ cúi sát người vào cậu hơn, hỏi dồn:
“Có phải không?”
Đỗ Tiểu Niệm giờ nhìn đến Lâm Thiên Vũ là ngượng cả người, chín cả mặt, cậu thốt lên:
“Hình... Hình như là có!”
Nét mặt Lâm Thiên Vũ trở nên nhẹ nhàng hơn, anh sờ mặt Đỗ Tiểu Niệm, nói:
“Tôi cũng vậy.”
Không tin vào những gì mình vừa nghe, Đỗ Tiểu Niệm trố mắt lên nhìn Lâm Thiên Vũ, đây có phải là anh không? Hù dọa cậu rồi nói thích cậu, chuyện này nói ra thì mấy ai tin, nhưng nó thực sự diễn ra trước mặt cậu.
Tay Lâm Thiên Vũ sờ lên mặt cậu, mắt vô cùng dịu dàng:
“Lúc trước, vào đêm noel, tôi đã muốn nói điều này nhưng không được.”
Lâm Thiên Vũ lấy từ trong áo ra một chiếc túi rút nhỏ màu đỏ, dù không thấy gì bên trong, nhưng Đỗ Tiểu Niệm mạnh dạn đoán bên trong là sôcôla. Anh đặt nó vào tay cậu rồi nắm chặt, hỏi:
“Cậu... Không, không phải...”
Lâm Thiên Vũ hít sâu một hơi:
“Chúng ta có thể làm người yêu của nhau không?”
Cảm giác ấm nóng từ bàn tay Lâm Thiên Vũ truyền khắp toàn thân, Đỗ Tiểu Niệm hết nhìn chiếc túi lại đến nhìn anh, sâu trong mắt anh là sự chân thành từ tận trong tim, không hề che giấu. Nhiều năm về sau, cậu thừa nhận ánh mắt này là thứ khiến cậu gục ngã, làm trái tim cậu mở rộng, đón nhận một tình yêu có một không hai trên thế giới này.
Cậu mấp máy đôi môi, đáp:
“Đ... Được...”
Lâm Thiên Vũ nở nụ cười rạng rỡ, cả gương mặt trong phút chốc sáng bừng lên, dường như Đỗ Tiểu Niệm có thể nhìn thấy một bầu trời hạnh phúc trong mắt anh.
Lâm Thiên Vũ nâng tay cậu lên:
“Cảm ơn e...”
Chưa nói hết câu, cánh cửa dẫn ra khỏi nhà bỗng bị đẩy vào, tạo nên một tiếng két nhỏ và một tiếng rầm lớn. Cả Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm giật mình cùng nhìn ra phía cửa, thấy Lưu Lợi bị Hoàng Linh và Vũ Khắc Nhật đẻ phía dưới, phía sau còn có hai người khác đang đứng nữa.
Nhìn tình huống này, Đỗ Tiểu Niệm có thể tưởng là cảnh đám người này đã lén lút nhìn cậu và Lâm Thiên Vũ từ nãy đến giờ, khoan, nếu như vậy thì trước đó, nụ hôn đó... Chẳng phải bị thấy hết rồi sao?
Đỗ Tiểu Niệm che mặt lại, lách khỏi người Lâm Thiên Vũ rồi chạy thẳng vào phòng, đóng chặt cửa.
Không khí xung quanh lạnh xuống không báo trước, Lâm Thiên Vũ chống tay nhìn đám người phía dưới. Lưu Lợi chật vật đứng dậy, người dưới cùng thì mấp mé muốn chuồng đi. Lưu Lợi nở nụ cười vô hại:
“Chúng tôi đi đây, cậu chủ ở lại vui vẻ nhá!”
Sắc mặt Lâm Thiên Vũ đen thui, miệng anh nhếch lên một đường tuyệt mỹ:
“Đứng lại.”
Cả năm người đứng ở cửa không ngừng đổ mồ hôi.
...
Trong phòng Đỗ Tiểu Niệm, cậu trùm mền khắp người, không dám lú đầu ra. Lúc sau, Đỗ Tiểu Niệm nhìn chiếc túi nhỏ trong tay, tháo dây mở nó ra, bên trong là một đống sôcôla bé xíu. Gỡ giấy bạc cho một viên vào miệng, tận hưởng mùi vị đăng đắng ngòn ngọt trên lưỡi, Đỗ Tiểu Niệm ôm gối nhắm mắt lại, khẽ cười.
Sau khi trừng phạt đám ngoài này một trận, Lâm Thiên Vũ tâm trạng thoải mái hơn một chút, anh liếc Lưu Lợi:
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Lưu Lợi ngồi phía dưới ngay lập tức đứng phắt dậy, đi đến Lâm Thiên Vũ, kề vào tai anh nói gì đó. Lâm Thiên Vũ cau mày, giọng vẫn lạnh:
“Họ chế ra được con Robot đó sao?”
Lưu Lợi gật đầu. Lâm Thiên Vũ nhìn năm người, nói:
“Được rồi, mấy người đi đi.”