Thiên sứ nhà bên

chương 223: thứ ai đó có, và không có.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“…Cậu thường tỏ ra xa cách với Akazawa và Chitose đấy Amane, nhưng lúc đó cậu lại đứng ra bảo vệ họ.”

Amane và Mahiru đang dùng bữa trưa, và đã tạm chia tay với bố mẹ của Amane, thay đồ, và chuẩn bị bắt đầu ca làm buổi chiều của họ. Họ sẽ đợi trong phòng nghỉ khoảng 20 phút trước khi ra ngoài.

Mahiru chọn búi tóc vào hôm nay, và cô nàng mỉm cười nói khi những ngón tay đang đặt trên chiếc mũ trắng cô sẽ đội.

“…Chà, cậu ấy là bạn bè mà.”

“Cậu lại không thật lòng rồi.”

“Đừng nói nữa. Mình đang thành thật với cậu đó.”

“Thành thật? hay thẳng thắn…cậu dọa mình sợ từ lần này tới lần khác, và khiến tim mình giật nảy lên đó.”

“Thật tuyệt khi mình có thể làm tim cậu nảy lên như thế.”

“Trời ạ, cậu.”

Mahiru bắt đầu đánh vào Amane, có vẻ giống như bối rối hơn là khó chịu. Amane nhún vai, và nói

“Mình thật sự không muốn dõi theo họ bằng cách mà họ có thể thấy được, để họ không phải lo lắng. Mình biết những gì Daiki-san muốn nói.”

“Bác ấy muốn nói gì?”

“Hm…bác ấy là một người đàn ông khá tuyệt. Cậu có lẽ chưa bao giờ đến thăm nhà bác ấy trước đây, nhưng nó là một biệt thự khá nhỏ.”

Amane đã bị sốc khi lần đầu tiên đến thăm, vì cậu chưa bao giờ thấy ngôi nhà nào khác biệt đến thế.

Itsuki lúng túng nói rằng đó chỉ là một ngôi nhà xuống cấp, nhưng có lẽ có một vài lịch sử gắn liền với nó, và chả có gì để xấu hổ cả.

“Yeah, có vẻ như Itsuki xuất thân từ một gia đình như vậy. Daiki-san về cơ bản nói rằng dù cho Itsuki có một người anh trai sẽ tiếp quản ngôi nhà đó, bác ấy vẫn muốn con út của mình cưới một người phụ nữ xuất sắc phù hợp với di sản của gia đình.”

“…Mình hiểu rồi.”

“Itsuki nói rằng cậu ta là em út nên không cần kì vọng nhiều vào cậu, và cậu ta nên tự mình quyết định. Daiki-san thì lại muốn con mình có một cuộc hôn nhân tốt hơn. Chà, mình có thể thấu hiểu cho cả hai bên.”

Cá nhân mà nói, Amane thiên về phía Itsuki hơn, nhưng cậu cũng không nghĩ rằng Daiki hoàn toàn sai.

Không phải là vì Chitose không tốt, mà vì tiêu chuẩn Daiki đặt ra cho cô ấy quá cao. Vì uy danh của gia đình, có một vài yêu cầu nhất định, điều mà một người bình thường như Chitose thì khó lòng đạt được.

Amane không có ý định đứng về phía Daiki, nhưng nó sẽ không tốt nếu không lắng nghe từ các bên liên quan.

“Theo mình, mình nghĩ việc chia rẽ họ sẽ dẫn đến sự bất hòa và tranh cãi. Nó sẽ tốt hơn cho tương lai và mối quan hệ của họ nếu để họ như thế.”

Mình có thể nói được như này vì dù gì mình cũng không liên quan, Amane nhún vai khi đưa ra kết luận. Mahiru nhìn cậu, và rồi cụp mắt xuống.

“Mình có chút ghen tị với Akazawa đấy.”

“Ghen tị?”

Amane mở to mắt một cách tự nhiên khi nghe được những từ ngữ hoàn toàn bất ngờ này.

Đến lượt Mahiru nở ra một nụ cười khó chịu, mình có lẽ thật cẩu thả khi nói thế, cô nói, và thở dài trước khi tiếp tục.

“Họ có lẽ sẽ thấy nó không thể chịu được, mình nghĩ thế. Bố của Itsuki can thiệp vì bác ấy lo lắng cho con trai của mình, đúng không? Mình không thể chối bỏ rằng bác ấy đã áp đặt lý tưởng của mình vào chuyện này…nhưng nó vẫn là tình thương của bác ấy với tư cách là một người cha.”

Khi mà Mahiru bắt đầu nói về vấn đề phụ huynh, mặt Amane hơi căng lên ở một góc độ cô nàng không nhận ra.

“À, cậu không cần phải lo lắng về điều này đâu.”

Dường như Mahiru đã để ý thấy sự lo lắng của Amane, vì cô nở một nụ cườii yếu ớt, loay hoay ngón tay mình, luồn chúng vào trong búi tóc, và chầm chậm nhìn xuống.

“Mình không có bất kì suy nghĩ nào về bố mẹ mình bây giờ cả, nhưng khi mình thấy một gia đình gắn kết gần gũi như thế, nó khiến mình hơi ghen tị vì mình cảm thấy thiếu thốn điều đó. Thậm chí nếu bố mẹ quan tâm đến mình, mình cũng sẽ không gặp mặt họ.”

Mình không có gì để nói với họ cả, cô nhẹ nhàng nói một cách chua cay, và nhẹ xoay búi tóc sang một bên.

Amane không thể làm ngơ các cử chỉ làm giảm căng thẳng, và thay vào đó gỡ những sợi tóc rối ra khỏi ngón tay cô, trước khi các ngón tay cậu trượt xuống khuôn mặt trắng bệch của cô.

Cô nàng nhìn lên.

Cậu nhận thấy đôi mắt cô rung động như thế nào, nhưng cậu không chỉ ra, và thay vào đó cười một cách im lặng.

“Yeah, còn có bố mẹ của mình mà, cho nên cậu có thể trải nghiệm điều đó. Họ nói rằng họ đang giao mình cho cậu mà.”

Nhà Fujimiya thực tế đã xem Mahiru như là con gái, và nâng niu, cưng chiều cô nàng còn nhiều hơn so với con trai họ. Họ còn chiều chuộng cô nàng hơn nữa, khi biết rằng cô thiếu thốn tình thương.

Tuy nhiêu cậu hơi ngạc nhiên khi nghe họ nói rằng họ sẽ gánh vác điều đó cho cô, và bảo cậu không được rời xa cô.

Cô chớp mắt vài lần khi nghe cậu nói thế. Những từ ngữ ấy dường như đã chạm đến trái tim cô nàng, và cô chậm rãi nở một nụ cười.

“…Fufu. Đường nhiên rồi. Cậu tuyệt thật đấy.”

“Cảm ơn…rất nhiều người quan tâm đến cậu. Cậu không cần phải nghĩ quá nhiều về chuyện này.”

“Ừ.”

Mahiru bẽn lẽn dựa vào người Amane, và cậu mỉm cười.

Nếu trải nghiệm vẫn chưa đủ, mình có cần phải ở bên cô ấy như mình muốn suốt cả đêm không nhỉ?

Vì họ sẽ giành buổi tối cho nhau, cậu nên ôm cô ấy, hoặc có lẽ họ nên ngủ chung với nhau, để tạo ra một môi trường tương tác gần gũi.

Rồi cậu sẽ thường nói với cô nàng rằng cậu trân trọng và yêu quý cô biết nhường nào. Cô sẽ thấy lo lắng vào những lúc nhất định, và nó là tốt nhất nếu cậu truyền tải cảm xúc của mình cho cô.

Dù sao thì cũng không được mất kiểm soát, cậu thề với chính bản thân mình. Mahiru dường như đã chú ý thấy điều gì đó, vì thế cô hơi run lên, nhưng vẫn bám dính cào cậu. Cậu ôm cô vào lòng, và giữ nguyên như thế trong một khoảng ngắn.

Truyện Chữ Hay