“Tôi đã gây rắc rối cho chúng rồi.”
Daiki, người đã quan sát từ xa, tiến lại gần với một nụ cười gượng gạo khi ông trông thấy Itsuki và Chitose rời đi.
Amane cảm thấy rất khó xử và có lỗi, nhưng cậu không phải là người hay can thiệp vào vấn đề liên quan đến việc của người khác, và chỉ có thể nhìn họ rời đi trong bất lực.
Shihoko nhận thấy Daiki đang lại đây, và đến đứng bên cạnh Mahiru.
“À, bố của Itsuki chúng ta vừa mới gặp.”
“Xin chào. Con trai của chúng tôi được ông giúp đỡ nhiều rồi.”
“Không không, tôi chỉ…”
Đầu tiên là chào hỏi thông thường. Bố mẹ của Amane và Daiki tự giới thiệu bản thân. Amane khó chịu khi thấy thế.
“…À, ừm, Daiki-san[note49864], chuyện đó…”
“ Bác cũng đã đoán trước rồi. Bác đã quá khắc khe với con bé, và rõ ràng là Itsuki muốn tránh mặt bác.”
Daiki dường như đã từ bỏ, thay vì cảm thấy chán nản, và đón nhận nó như là sự thật. Shuuto và Shihoko có lẽ đã nhận ra rằng Daiki có mối quan hệ xấu với bạn gái của con trai ông (Chitose), và lo lắng nhíu mày. Chắc hẳn họ đã nhớ ra cuộc hội thoại với Amane, rằng một người bạn của cậu đang yêu, nhưng không được phụ huynh chấp nhận, và điều đó khiến cho họ gặp rắc rối.
Daiki dường như không bận tâm lắm trước biểu cảm của bố mẹ Amane. Ông có vẻ như nhớ lại thứ gì đó khi nhìn chéo lên, và mỉm cười.
“Nói đến chuyện này, Shiina, có vẻ cháu rất hòa thuận với bố mẹ của Fujimiya. Bác bất ngờ đấy.”
“Cảm ơn lời khen của bác ạ.”
“Con bé là con gái tương lai của tôi, và con bé ngoan ngoãn đến nỗi tôi muốn chiều chuộng hết mức.”
Tính cách của Shihoko và Shuuto là kiểu vì họ đã chấp thuận cho Amane mà Mahiru hẹn hò, nên Mahiru sẽ trở thành con gái họ, và mối quan hệ này có vẻ tự nhiên. Tuy nhiên điều này giống như một sự đào bới tới Daiki, cho nên Amane không bày tỏ gì thêm…Tuy nhiên Shihoko không hề bận tâm, và tuyên bố thẳng thừng.
Amane cảm thấy rằng Shihoko vốn đã có ý định như vậy, và vì bà muốn thế, Shuuto cũng không có ý định ngăn cản.
Shihoko thể hiện rõ sự quan tâm đến Mahiru mà không hề có ác ý, và Mahiru cảm thấy xấu hổ. Daiki mở rộng mắt mình trong khi ngạc nhiên, và rồi nở một nụ cười gượng gạo.
“Tôi chỉ giả sử thôi. Cả hai chắc hẳn sẽ không có thứ gì để phiền lòng cả, vì đó là Mahiru.”
“Đúng vậy. Vì đó là do con trai tôi chọn. Con bé dễ thương, và sau khi gặp nhau, chúng tôi biết rằng chúng tôi có thể giao Amane cho con bé.”
Amane bực bội với bố mẹ cậu, họ sẽ giao Amane cho Mahiru, chứ không phải là điều ngược lại. Tuy nhiên, họ chỉ đang thể hiện sự quan tâm của họ, và cậu thì không có gì để phàn nàn về điều đó cả.
“Tôi ghen tị đấy. Đứa con ngốc của tôi thì lại vô vọng thật.”
“Ông không tin tưởng con trai của mình?”
“Chà, thằng bé không tốt bằng con trai bà đâu. Nó còn nhỏ, và không biết gì cả.”
“Ồ? Tôi lại không nghĩ thế, biết không? Tôi đã nghe từ Amane rằng thằng bé rất tốt bụng và luôn quan tâm đến người khác.”
“Cái đó…”
Daiki trả lời lắp bắp, và Shihoko nở một cụ cười tự tin.
Bà có lẽ đã cảm thấy gì đó do cùng là phụ huynh với nhau. Bình thường, bà sẽ không nhấn mạnh vấn đề này, nhưng lần này bà không hề định kiềm lại.
Mấu chốt chắc chắn là vì bà đã chứng kiến việc Itsuki đưa bạn gái trốn tránh khỏi bố cậu.
“Tôi biết mỗi phụ huynh có một cách nghĩ riêng về lựa chọn của con họ…nhưng con cái thì nhanh chóng trở nên độc lập, và chúng sẽ kháng cự lại nếu ông quá áp đặt lên chúng. Vì ông đã nuôi nấng thằng bé trở thành một người tốt, ông nên tin tưởng vào việc lựa chọn bạn đời của nó. Tôi nghĩ một người lớn thì chỉ nên yên lặng quan sát.”
Shihoko mỉm cười trước Daiki, và Daiki đáp lại bằng vẻ mặt của một người vừa uống thuốc đắng.
Ông không làm cho nó khá ghê tởm, nhưng nó đã đánh vào một điểm nhứt nhói.
Shuuto nở một nụ cười gượng gạo khi thấy Shihoko không có ý định tiếp tục nữa.
“Được rồi, tôi không nghĩ rằng nó ổn cho tôi khi đưa ra lời khuyên vì chúng ta chỉ vừa mới gặp mặt…nhưng vì thằng bé rõ ràng không đi chệch hướng, và dự định bước đi trên con đường của riêng mình, nó sẽ không định chấp nhận sự thật rằng ông đang ngăn cản nó đâu.”
Shuuto phỏng đoán, và nở nụ cười giống như Shihoko. Amane gãi gãi má, và nhẹ nhàng thở dài.
Cậu không nghĩ rằng mình nên can thiệp vào, nhưng cậu hiểu rằng dù tốt hay xấu, Daiki vẫn là một người cứng đầu. Cậu biết rằng phụ huynh thì sẽ nhìn nhận mọi thứ rất khác so với con cái họ.
Daiki hiểu rằng Chitose không phải là một con người tệ, cho nên tất cả những gì còn lại là sự khác nhau trong quan điểm và kỳ vọng.
“Daiki-san, làm ơn hãy để con nói gì đó. Ừm…bác có lẽ không thích Chitose…nhưng cô ấy không phải là dạng người quá vô vọng. Gần đây, cô ấy luôn băn khoăn làm sao để có được sự chấp thuận của bác, và cô ấy đang rất nỗ lực cho điều đó. Con không muốn nói là bác nên chấp nhận cô ấy…nhưng xin hãy nhìn nhận lại cô ấy.”
Dựa trên sự kì vọng cao của ông, thì Chitose có lẽ không thể đáp ứng được. Tuy nhiên, cô không hoàn toàn ngốc nghếch, biết quan sát thời điểm quan trọng, và biết cách quan tâm người khác.
Thật sự mà nói, Amane hy vọng rằng Daiki sẽ không thẳng thừng từ chối cô chỉ vì sự khác việc trong lý tưởng của họ.
“…Bác cũng muốn giải quyết chuyện này. Dù vậy, tốt nhất là con bé nên chăm chỉ hơn. Con bé sẽ mang họ của gia đình bác, cho nên nó cần phải có dũng khí thích hợp cho chuyện này.”
“Bác nói đúng. Con sẽ nói lại với cô ấy.”
Bác sẽ thỏa hiệp tùy vào tình hình, cũng như lời ngụ ý, và Amane lặng lẽ nhún vai, thở phào nhẹ nhỏm trước những bước tiến nhỏ.