Ninh Nhiên thức dậy cố gắng ra khỏi ngọc bội thì đã không thấy Thiên Kỳ đâu. Cô dùng năng lực của mình để tìm nhưng thấy rằng trong bán kính dặm không thấy Thiên Kỳ. Ninh Nhiên đã rối lại còn rối hơn Thiên Kỳ đã không còn lanh lợi thông minh như trước giờ, thì chuẩn mấy tiểu thư yếu đuối lại còn bị bắt cóc nữa. Giờ phải là sao mới có thể cứu được cô ấy?
__Doanh trại của quân Nguyệt Hạ quốc__
Tại đây Lệ vương đang chuẩn bị chu đáo cho cuộc chiến sắp tới. Tuy đang tập trung chuẩn bị nhưng không hiểu sao Lệ vương lại có dự cảm không lành về… Thiên Kỳ.
- Báo!
Đột nhiên có người vào doanh trại báo tin. Lệ vương ra lệnh:
- Nói!
- Thưa vương gia, vương phi đã bị bắt cóc, hiện Đông Phong hắn ta đang giữ vương phi ở biên giới cùng với hai vạn quân chuẩn bị tiến đánh Nguyệt Hạ quốc
- Cái gì?
Lệ vương đập vào bàn một nhát, ly sứ, ấn trà rơi xuống vỡ kêu loảng choảng. Gương mặt hắn tỏ rõ sự giận dữ:
- Kêu quân đến tiếp chiến, giết không trừ tên Vong Tử nào!
- Tuân mệnh.
Quân Nguyệt Hạ quốc chỉnh đốn đội ngũ rồi kéo đến biên giới nơi Đông Phong cũng đang đợi Lệ vương tới đó.
__Phía của Đông Phong__
Đông Phong cưỡi một con ngựa ô nhìn khá oai phong nhưng sát khí đằng đằng có thể nói đúng hơn là làm người ta sợ hãi thay vì ngưỡng mộ. Ngồi cùng Đông Phong, một nữ tử với khuôn mặt xinh đẹp đang sợ hãi tột độ, có thể thấy cô đang run lên vì hoảng sợ.
- Nàng đừng sợ, ta báo thù cho nàng mà.
- Ta làm gì có thù nào chứ, cho ta về nhà. – Thiên Kỳ vẫn hoảng sợ liên tục khóc lóc, kêu la.
- Nàng đừng khóc nữa mà. – Đông Phong dịu dàng dỗ dành Thiên Kỳ.
- Ta không muốn, thả ta ra. – Thiên Kỳ tiếp tục khóc.
Đông Phong xuống ngựa rồi đỡ cả Thiên Kỳ xuống.
- Bảo vệ Thế tử phi! – Đông Phong ra lệnh.
- Tuân mệnh Thế tử.
Đông Phong sắp xếp một toán quân để bảo vệ sự an toàn cho Thiên Kỳ.
Hai bên tiến quân thêm hai dặm thì chạm mặt nhau.
Tình thế hai bên lúc này là ngang ngửa, Lệ vương mở lời trước:
- Thiên Kỳ đâu?
- Ồ! Tin tức cũng nhanh đấy. Nhưng ngươi không xứng đáng gọi tên nàng ấy.
- Ta là phu quân nàng có gì không xứng, thả nàng ấy ra!
- Ngươi làm cho nàng ấy quên hết mọi thứ, giờ thành một nữ nhân yếu đuối chỉ biết khóc lóc lại còn dám xứng là phu quân của nàng?
Thiên Kỳ được một tên lính đưa ra đứng giữa quân Vong Tử và quân Nguyệt Hạ. Đông Phong nói lớn:
- Ngươi nhìn đi, nàng ấy bây giờ ra sao, cái gì cũng không nhớ, nàng chẳng nhớ ra ta, ngươi làm gì nàng ấy?
Lệ vương chả thèm quan tâm Đông Phong nói, gọi Thiên Kỳ một cách thân mật:
- Thiên Kỳ nàng về với ta.
Thiên Kỳ nhìn thẳng vào mặt Lệ vương, đôi mắt mở to ngơ ngác, ngờ vực:
- Ngài là ai?
Câu hỏi này khiến Lệ vương sửng sốt, đúng là nàng ấy mất trí nhớ nhưng sao lại không nhớ ra hắn là ai chứ, Lệ vương hỏi lại:
- Nàng đừng quậy nữa về đây với ta.
- Không ta về nhà, không ở đây nữa, các người, ta không quen các người.
Lệ vương không tin được, Thiên Kỳ thực sự đã quên hắn?
- Nghe thấy gì chưa hả Lệ Thuần Viễn? Nàng ấy không nhớ ra ngươi luôn đấy.
- Ngươi…
Lệ vương lúc này thật muốn cướp lấy Thiên Kỳ và ôm chặt lấy cô, nói với cô hắn là phu quân của cô nhưng tình thế như vậy chỉ có thể giành lại cô khi đánh bại Đông Phong.
Sát khí quanh Lệ vương lúc này dày đặc, đôi mắt đầy sự căm thù và giận dữ:
- Sát!
Hắn hô thật to, quân lính quanh hắn cũng đồng thanh:
- Sát!!!
Quân hai bên dồn lên, tiếng hô vang khắp một vùng. Hai bên bắt đầu chém giết lẫn nhau.
Tiếng của những thanh kiếm cọ vào nhau nghe đến ghê tai, những tiếng pháo nổ, tiếng tên bắn bây vun vút, những tiếng la cuối đời của những binh lính tử trận. Tất cả hợp lại thành một thứ tạp âm chết chóc.
Thiên Kỳ vẫn an toàn vì được quân Vong Tử bảo vệ. Cô đâu thấy được cảnh tàn sát ngoài kia, cảnh những con người đang tàn sát lẫn nhau. Khung cảnh lúc này nhuộm một màu đỏ đầy đau thương, chết chóc. Bỗng nhiên từ khóe mắt của Thiên Kỳ, một giọt lệ rơi xuống, nhưng đúng hơn là một giọt máu. Cô đang khóc ra máu sao?
Bên trong Thiên Kỳ lúc này đang có một cuộc chiến dữ dội, tranh quyền làm chủ cơ thể này. Ai mới là kẻ xứng đáng có được?
Nhược Hàn bên trong đã và đang kiệt sức bởi cô muốn giành lại quyền làm chủ mà không được, cô bất lợi vì mất đi đoạn kí ức quá quan trọng khi, nó chiếm đến ba trên bảy phách của cô, không đầy đủ thì không thể duy trì ý thức trên cơ thể này được nữa. Cô sẽ trở về hư vô sao, sẽ mãi mãi bị nhốt trong cơ thể này sao?
- Thiên Kỳ!
Đó là tiếng của Lệ vương gọi cô. Nhược Hàn như được thức tỉnh, như được tiếp thêm sức mạnh.
- Chàng ấy đang gọi ta. – Nhược Hàn nói với Thiên Kỳ.
- Nhưng ta mới là Thiên Kỳ. – Thiên Kỳ nói.
- Nhưng cô không phải người mà chàng ấy yêu.
Sau câu nói ấy, Nhược Hàn thành công làm chủ được cơ thể này kí ức bị mất cũng được khôi phục lại một cách thần kì, trên má vẫn vương dòng lệ đỏ thẫm cô muốn ra ngoài đó để ngừng cuộc chiến tranh phi lí này lại.
Chưa kịp ra ngoài thì đã có kẻ đến kiếm cô, toàn bộ quân lính bảo vệ cho cô đều bị hắn giết chỉ trong năm đường kiếm.
Thiên Kỳ hiện tại với vẻ mặt lạnh lùng ngồi giữa một đống xác chết nằm ngổn ngang. Tên áo đen kia chĩa mũi kiếm vào cô. Thiên Kỳ lại không một chút sợ hãi hỏi lại:
- Ngươi là ai?
- Ta là người đến để lấy mạng ngươi.
- Hai bên đều muốn ta toàn mạng, đều muốn ta đến một cọng tóc cũng không mất. Ngươi lại muốn lấy mạng ta, nói đi là người của ai?
- Thông minh đấy, thông minh rồi thì đoán xem ta là do ai phái tới?
- Ai phái tới thì kệ ngươi, né ra cho ta đi chút coi. – Thiên Kỳ gạt tên hắc y nhân đó qua một bên.
- Sắp chết rồi mà còn không ngoan ngoãn, ta cho ngươi chết không toàn thây.
- Dựa vào ngươi mà cũng đòi giết ta? – Ánh mắt Thiên Kỳ lúc này cũng thật đáng sợ.
- Nữ nhân chân yếu tay mềm chết đến nơi rồi còn già mồm.
- Ngươi là nam nhân chắc, tranh ra thì ta tha cho ngươi một con đường sống.
- Mạnh miệng quá nhỉ, tưởng ta sợ người chắc? – Hắc y nhân xông thẳng về phía Thiên Kỳ định một nhát đưa Thiên Kỳ về thế giới bên kia.
- Người của Hoàng hậu cũng khá đấy, nhưng tiếc là ngươi gặp nhầm người rồi.
Thiên Kỳ né đòn tấn công của hắc y nhân đồng thời mang Thanh Ngọc Băng cầm ra chơi một khúc ca đầy sát ý.
Hắc y nhân thấy Thiên Kỳ đang chơi đàn thì khinh thường:
- Một cây đàn thì làm gì được, định chơi khúc ca cuối đời à.
- Ngươi câm miệng được rồi.
Sát ý của Thiên Kỳ bây giờ mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào, tiếng đàn phát ra thật đanh thép, ý đã quyết hắc y nhân kia không còn sống tới ngày mai.
Từng tiếng đàn kết lại thành những sợi tơ vô hình đang dần bủa vây hắc y nhân kia, ả chưa biết gì vẫn đang đứng đó huênh hoang:
- Ta cho ngươi chơi xong khúc này rồi sẽ nhanh chóng tiễn ngươi về thế giới bên kia.
Thiên Kỳ thương thay cho sự ngu ngốc này của hắc y nhân, cô nở một nụ cười đầy sự khinh bỉ cho kẻ đang muốn lấy mạng cô:
- Hờ, ai tiễn ai còn chưa biết đâu.
Từng sợi tơ đã vây quanh ả, ả còn chưa biết mình sắp chết còn hỏi Thiên Kỳ:
- Chuẩn bị tinh thần chưa?
- Rồi.
Thiên Kỳ nói với giọng trầm hẳn, đưa mắt liếc nhìn ả. Ả đang cầm chặt thanh kiếm trong tay định lấy mạng Thiên Kỳ ngay lúc này.
Ả ta đã đến rất sát Thiên Kỳ rồi, lúc này Thiên Kỳ lại chủ động đến gần ả. Ả đưa thanh kiếm kề tận cổ Thiên Kỳ, không một chút sợ hãi Thiên Kỳ ghé sát tai ả thì thầm:
- Sát!
- Ngươi…
Hắc y nhân lúc này đã cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng giờ mới nhận ra thì đã quá muộn màng rồi. Từng sợi tơ kia dần dần siết chặt ả, ả hiện giờ không thể cử động được nữa. Những sợi tơ bắt đầu siết ngày càng chặt hơn, từng sợi tơ ấy cứa vào da thịt ả. Ả đau đớn kêu la:
- Chuyện gì vậy, cái quái gì đang trói ta. Đau… đau.. á… a… đau…
Thiên Kỳ không nói gì lạnh lùng bỏ đi. Hắc y nhân hoảng loạn, sợ hãi tột cùng, vội vã cầu xin Thiên Kỳ:
- Vương phi làm ơn tha cho kẻ tiểu nhân này. Á aaa…
Thiên Kỳ vẫn không để ý tiếp tục rời đi. Hắc y nhân kêu la trong tuyệt vọng, giờ ả đang thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn, thả lỏng hơn nhưng hương vị của sự đau đớn vẫn đọng lại:
- Ta chết rồi sao?
Có vẻ như Thiên Kỳ đã tha cho hắc y nhân một mạng, những sợi tơ đã buông lỏng ra rồi tan biến mất, trên người của hắc ý nhân kia đầy rẫy những vết thương nhưng chỉ là thương tích ngoài ra hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính mạng.
Hắc y nhân thấy mình còn sống thì mừng cho chính mình nhưng hiện tại không biết nên nói gì, đành im lặng mà rời đi.
__Chiến trường__
Sau khi ra khỏi nơi được bảo vệ Thiên Kỳ tiến thẳng đến chiến trường ác liệt kia. Trước mặt cô lúc này là một khung cảnh chết chóc, đau thương. Một màu đỏ của máu tươi, một sự ám ảnh từ quá khứ khiến cô sợ hãi. Nhưng bây giờ sợ hãi có ích gì chứ?
Cô nhìn ra phía xa kia, hai nam nhân ấy đang giao đấu, một bên là Lệ vương một bên là Đông Phong. Hai người mặt đối mặt, hai thanh kiếm cọ sát vào nhau âm thanh sắc bén đến ghê người. Cô không biết bây giờ nên làm gì để ngăn họ lại.
Đột nhiên cô nhìn thấy đằng sau Lệ vương có một quân lính bên Vong Tử đang cố vực dậy, tay cầm thanh kiếm lao tới. Không kịp suy nghĩ gì hơn nữa cô cũng lao tới chỗ hắn. Thiên Kỳ dùng tấm thân nhỏ bé ấy chắn nhát kiếm kia cho Lệ vương…
Cả Đông Phong và Lệ vương quanh lại trong sự sửng sốt:
- Thiên Kỳ! – Cả hai gào lên.
Hai nam nhân ấy chạy đến bên Thiên Kỳ đỡ lấy cô. Một nhát đâm chí mạng, bộ y phục màu trắng của cô lại nhuốm máu, hệt như kiếp trước. Một bộ y phục trắng tinh giờ đây nhuộm toàn là máu tươi, Thiên Kỳ với gương mặt đã tái đi, đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt giờ đã mờ dần.
- Thiên Kỳ, nàng đừng đi. – Lệ vương nói trong đau khổ.
Thiên Kỳ đưa bàn tay đang dính máu của mình lên sờ nhẹ vào mặt Lệ vương, ngón tay cô khẽ gạt đi dòng nước mắt trên khuôn mặt ấy.
- Chàng là nam nhân, không được khóc. – Thiên Kỳ gắng gượng nói.
- Nàng, sao nàng lại làm vậy?
- Vì ta yêu chàng, rất yêu.
- Ta cũng yêu nàng, rất yêu. Vì vậy nàng đừng rời bỏ ta.
Thiên Kỳ cuối cùng cũng thừa nhận, thứ tình cảm này cô đã nhận ra từ rất lâu nhưng luôn phủ nhận nó, đến lúc này mới chịu thừa nhận.
Đông Phong thế tử nhìn Thiên Kỳ đau đớn mà không kiềm nén được:
- Lệ Thuần Viễn, tại ngươi mà nàng ấy ra nông nỗi này, ta giết ngươi.
Hắn lao tới muốn giết chết Lệ vương, Lệ vương không biết điều này, vẫn đang ôm Thiên Kỳ trong đau khổ. Thiên Kỳ nhìn thấy thì nở một nụ cười nhạt:
- Chàng ở lại nhớ sống tốt. – Cô ghé vào tai Lệ vương và nói.
Nói xong cô dồn hết sức lực còn lại đẩy Lệ vương qua một bên. Đông Phong kịp nhìn thấy nhưng không kịp ngừng lại, hắn trực tiếp đâm Thiên Kỳ thêm một nhát nữa.
Đông Phong buông kiếm khỏi tay hắn không tin được vào mắt mình, chính hắn đã đưa Thiên Kỳ đi sang thế giới bên kia.
- Thiên Kỳ!!!
Lệ vương gào lên trong đau khổ vào tuyệt vọng, hắn ôm Thiên Kỳ vào lòng. Thiên Kỳ lúc này đã không còn thở nữa, chỉ còn là một cái xác không hồn.
Mắt Lệ vương trợn lên nhìn Đông Phong đầy câm hận, một tay ôm Thiên Kỳ một tay cầm kiếm, Lệ vương lao tới, một nhát kiếm đâm thẳng vào tim Đông Phong. Hắn tiếp tục rút kiếp ra đâm liên hoàn vào thân thể của Đông Phong, hắn lúc nay đang điên cuồng chém giết, hoàn toàn mất đi lý trí.
Đông Phong không đánh lại Lệ vương nên chết thảm đến xác cũng không còn nguyên vẹn.
_______________
__Sử sách Nguyệt Hạ quốc đã ghi__
Năm của Triều đình Nguyệt Hạ quốc và Vong Tử quốc giao chiến, cả hai bên thiệt mạng hơn ba mươi vạn quân, xác người chất thành gò đống, máu chảy thành sông. Lệ vương gia thân chinh cầm quân trong trận chiến này và giành phần thắng cho Nguyệt Hạ quốc, tuy tiêu hao một lượng lớn quân binh. Lệ vương trực tiếp lấy đầu chủ tướng Vong Tử quốc là Đông Phong thế tử, Vong Tử quốc sau đó nhận thua rồi tự rút lui.
Lệ vương phi vì cứu mạng Lệ vương mà tử trận nơi chiến trường. Vì công lao ấy mà Lệ vương phi được cả Nguyệt Hạ quốc để tang ngày, riêng Tư gia và Lệ vương phủ để tang ngày.
_______________________________________________________________________________________________________
__Cửu trùng thiên__
||Cung Thiên hậu||
Có tiếng khóc của trẻ sơ sinh phát ra từ cung Thiên hậu, những người xung quanh vui mừng báo tin:
- Thiên hậu sinh rồi, sinh rồi.
Thiên hậu của Cửu trùng thiên hôm nay đã đến kì sinh nở, bà hạ sinh một tiểu công chúa vô cùng xinh đẹp. Thiên đế vô cùng vui mừng khi đón nữ hài tử này.
- Nàng vất vả rồi. – Thiên đế đỡ Thiên hậu dậy.
- Nữ nhi của chúng ta thật xinh đẹp.
- Phải phải.
- Mong Thiên đế hãy đặt tên cho nữ nhi.
- Thiên Kỳ. Sinh ra trời ban sự lạ.
- Tạ Thiên đế đã đặt.
Năm , Thiên hậu hạ sinh Thất công chúa đặt tên là Thiên Kỳ. Hôm ấy trời cho điềm lành, cẩm lý hiền phúc, phượng hoàng múa lượn. Đất trời đều chúc phúc cho Thất công chúa.
Thất công chúa là công chúa duy nhất của Thiên đế, trước cô toàn là các ca ca. Sinh ra trong yêu thương, lớn lên trong sự cưng chiều và bảo vệ hết mực của Thiên đế. Nàng được mệnh danh là công chúa được sủng ái nhất Cửu trùng thiên.
Nàng công chúa này được nuông chiều từ bé nên vô cùng ngang ngạnh và ương bướng. Thiên phú của nàng là cực phẩm, người đời muốn cũng chẳng có nhưng lại chẳng chịu rèn luyện, cô chỉ muốn rong chơi, nhiều khi còn trốn học. Nhưng được Thiên đế nuông chiều nên nàng tiếp tục hư hỏng.
__Hai mươi năm sau tại Cửu Trùng Thiên__
||Ngự Lam cung||
- Công chúa, hôm nay người phải đến Từ Tâm thư để học rồi đó.
- Lan nhi à, ta không muốn đi đâu, ta muốn ngủ thêm chút nữa.
- Công chúa người không thể lười được hôm nay Đại ca của người về rồi đó.
- Thật sao?
Nàng công chúa lười biếng liền bật dậy ngay lập tức. Liền kêu nô tỳ bên cạnh chuẩn bị cho mình:
- Lan nhi mau chải tóc rồi chuẩn bị y phục cho ta, ta phải đi kiếm Đại ca ta liền.
- Dạ vâng thưa công chúa.
- Lấy cho ta bộ màu trắng có viền đỏ.
- Ngày nào người cũng mặc y phục màu trắng viền đỏ.
- Ta thích như vậy đó.
- Người ăn gì trước khi đi không?
- Bánh bao nhân thịt, nhớ là nhân phải nhiều thịt, lấy cho ta, ta vừa đi vừa ăn.
- Dạ vâng.
Thiên Kỳ một công chúa xinh đẹp nhưng phong cách chẳng giống ai, lại cực kì ham chơi lười học. Thất công chúa của Cửu trùng thiên là cực phẩm!