Đông Phong thế tử của Vong Tử quốc hiện đang duyệt binh, hai mươi vạn quân đang chuẩn bị kéo đến biên giới của Vong Tử quốc và Nguyệt Hạ quốc. Đông Phong lần này muốn chiếm ít nhất là một nửa giang sơn của Nguyệt Hạ quốc và đương nhiên là muốn cả Thiên Kỳ.
Tình hình này khiến cho triều đình của Hoàng đế Triệu Minh mấy ngày nay căng thẳng, do quân của Vong Tử quốc đã đến quá sát biên giới nên Nguyệt Hạ quốc đang khẩn trương chuẩn bị quân để ứng phó.
Lần nay, Hoàng đế lại tiếp tục trọng dụng chiến thần – Lệ vương. Và đó là lí do mà Lệ vương đang đứng đây, chuẩn bị tạm biệt Thiên Kỳ để ra chiến trường.
Thiên Kỳ đang dong chơi, không biết chuyện gì sắp xảy ra. Lệ vương bước đến từ đằng sau ôm cô thật chặt. Thiên Kỳ giật mình mà la lên:
- Ngài làm cái gì thế?
- Tiếc là nàng không nhớ chuyện trước kia. – Lệ vương nói với giọng đầy tiếc nuối.
- Chuyện trước kia là chuyện gì? – Thiên Kỳ vẫn cố diễn.
- Giờ đây giữa ta và nàng chỉ là một đoạn kí ức thật ngắn ngủi. – Lệ vương vẫn tiếp tục nói.
Thiên Kỳ bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc ấy đôi mắt Lệ vương thật buồn, điều này khiến cô càng nghi ngờ.
- Ta đi rồi, nàng có nhớ ta không?
- Ngài đi đâu?
- Ta ra chiến trường vài ngày nữa sẽ về thôi.
- Chiến trường?
Thế rồi Lệ vương bỏ cô ở đó, giờ thì cô hiểu vì sao mấy ngày nay Lệ vương bận bịu rồi. Tuy biết hắn là chiến thần nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn có dự cảm không lành.
Trong lòng âu lo, cô vào trong Luân Kim các đóng chặt cửa.
- Ninh Nhiên công chúa.
__Trong hư vô__
- Chuyện gì thế?
- Cô nói ta có thể tiên tri được đúng không?
- Đúng, như lần trước thất bại rồi…
- Vậy giờ thử lại được không?
- …
Ninh Nhiên chưa dám đáp lại, quả thật là Thiên Kỳ có thể nhưng đoạn kí ức kia…
Ninh Nhiên đành phải làm vậy thôi. Một lần nữa đưa Thiên Kỳ vào Huyễn Băng giới.
Thiên Kỳ lúc này nghĩ rằng có thể dùng tiên tri để biết được tương lai, lỡ như Lệ vương có chuyện, nhưng có lẽ phải đến Huyễn Băng giới.
Ninh Nhiên đưa Thiên Kỳ đến Huyễn Băng giới là để Tam Chân Huyễn Túc có thể hồi phục đoạn kí ức kia của Thiên Kỳ.
Mới bước vào cổng Huyễn Băng giới, Ninh Nhiên đã đánh ngất Thiên Kỳ rồi mang cô đến chỗ Túc Tam.
Bước vào trong điện với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường, Ninh Nhiên đang rối cả lên. Túc Tam cũng vừa đến. Cả hai không ai nói với nhau câu gì. Ai làm việc của người đấy.
Đặt Thiên Kỳ nằm trên một chiếc giường làm bằng băng. Túc Tam bắt đầu thi hành trận pháp để hồi phục kí ức cho Thiên Kỳ.
Trận pháp thi triển được một nửa thì gặp sự cố, Thiên Kỳ dường như không tiếp nhận sự hồi phục này. Kí ức này cô ấy không muốn có lại, nên trận pháp đang dần dần sụp xuống. Giờ phải làm sao?
Ninh Nhiên đang lo lắng, liên tục hồi sức cho Thiên Kỳ, liên tục nói:
- Thiên Kỳ, cô phải cố lên.
Thiên Kỳ vẫn chẳng khá hơn chút nào, trận pháp của Túc Tam đang sụp đổ. Cứ như vậy Thiên Kỳ sẽ hoàn toàn mất đi đoạn kí ức đó. Hậu quả trước mắt là lần này thất bại.
Trận pháp đã sụp đổ, Túc Tam không còn cách nào khác phải ngưng thi triển.
- Thất bại rồi. – Ninh Nhiên nói, nghe giọng là biết cô đang rất loạn.
- Bình tĩnh đi. – Túc Tam cố trấn an Ninh Nhiên.
Ninh Nhiên dường như sắp khóc, Túc Tam kịp thời nói:
- Đợi cô ấy tỉnh lại, sẽ nói rõ mọi thứ với cô ấy.
- Ừm. – Ninh Nhiên buộc phải chấp nhận.
__Khi Thiên Kỳ tỉnh lại__
Thiên Kỳ khe khẽ mở mắt, rồi bừng tỉnh, liền hỏi:
- Ta đang làm gì ở đây?
- Cô bình tĩnh, nghe ta nói đây. – Ninh Nhiên nói với giọng trầm buồn.
- Chuyện gì sao? – Thiên Kỳ nhận thấy vẻ nghiêm túc hiếm có trên gương mặt của Ninh Nhiên.
- Cô nhận thấy mình thiếu thiếu một cái gì đó đúng không?
- À, phải…
- Đó là kí ức của cô trước khi đến thế giới này, cô nghĩ lại đi cô là ai, và đã từng ở đâu?
Thiên Kỳ cố nhớ lại, cô cố gắng nhớ, cố gắng tìm lại một cái gì đó thật mơ hồ trong trí óc. Cô cảm thấy thật tuyệt vọng, sao vậy chứ:
- Ta không nhớ ra gì cả, sao vậy, sao vậy chứ?
- Vậy đó, đoạn kí ức của cô hoàn toàn bị mất rồi. – Ninh Nhiên nói.
- Nhưng sao lại vậy?
- Lần trước khi cô tu luyện Dị năng tiên tri gặp sự cố, nó đã mất…
- …
- Mất đi kí ức đó cô sẽ bị tổn hại rất lớn.
- Ta sẽ mất những gì?
- Trước tiên sẽ là quyền làm chủ cơ thể này.
- …
Thiên Kỳ không tin vào những gì cô nghe được, mất quyền làm chủ sao?
Thế rồi đột nhiên Thiên Kỳ có những biểu hiện rất lạ.
Ánh mắt Thiên Kỳ không còn sắc bén như trước nữa, thần thái khác biệt hoàn toàn, cử chỉ không còn dứt khoát. Giọng nói yếu ớt:
- Ta chưa chết sao?
Từ giờ đến cuối chương Thiên Kỳ là Thiên Kỳ của thời cổ đại nha.
Trong lòng Ninh Nhiên lúc này mọi thứ rối bời, cái hậu quả kia đến nhanh vậy sao? Như không kiềm chế nổi, cô tiến tới lay mạnh Thiên Kỳ đang thất thần:
- Nhược Hàn, cô quay lại cho ta, ai cho cô đi chứ?
Ninh Nhiên nói trong nước mắt mà chỉ nhận lại một câu nói:
- Cô nương xinh đẹp, cô sao vậy?
Nhìn gương mặt kia, Ninh Nhiên đau đớn mà khóc không thành tiếng. Chủ nhân của thể xác này quay lại rồi.
Hai người đứng đó nhìn Thiên Kỳ, cô lúc này cứ ngơ ngác:
- Hai vị tiên nhân, cho hỏi ta đang ở đâu vậy?
Túc Tam không để ý đến Thiên Kỳ, quay sang chỗ Ninh Nhiên:
- Trước tiên, đưa cô ấy về thế giới thực đã, hạn chế tối đa người gặp cô ấy.
- Được. – Giờ Ninh Nhiên giao phó tất cả mọi thứ cho Túc Tam.
Theo ý của Túc Tam, Ninh Nhiên đã đưa Thiên Kỳ trở về thế giới thực. Luân Kim các đóng chặt cửa không cho ai vào. Mọi người thì nghĩ rằng vương phi biết tin vương gia ra chiến trường nên đang buồn, vì vậy cũng không ai dám làm phiền.
Ninh Nhiên từ lúc đó tới giờ cứ như người mất hồn, cô nhìn chằm chằm vào Thiên Kỳ, không hề chớp mắt. Cái vẻ ngơ ngác của Thiên Kỳ lúc ấy làm cho Ninh Nhiên càng thêm đau khổ.
__Đêm hôm ấy__
Vương phủ vắng lặng đến kì lạ, xuất hiện quá lâu ở thế giới thực làm cho Ninh Nhiên kiệt sức, đành phải vào lại trong ngọc bội.
Thiên Kỳ dù chẳng hiểu gì nhưng nghe Ninh Nhiên bảo nghỉ đi thì cô cũng làm theo.
Cánh cửa của Luân Kim các chẳng hiểu sao lại mở ra, Thiên Kỳ đang ngủ một mình trong đó. Một hắc y nhân lẻn vào nhân lúc quân lính thưa thớt, Thiên Kỳ đang ngủ, hắn tiến tới, trói cô lại. Thiên Kỳ bừng tỉnh, tròn mắt nhìn hắn, miệng định la lên nhưng hắn kịp dùng mê dược làm cô ngất đi.
Sau đó hắn thuận lợi đưa Thiên Kỳ đi khỏi vương phủ. Và Hồ Băng Thiên Vân ngọc đã bị bỏ lại…
__Doanh tại của quân Vong Tử quốc__
Thiên Kỳ bừng tỉnh, trước mặt cô lúc này là một vài quân lính canh gác, tay chân cô thì đang bị trói. Thiên Kỳ cô nói:
- Ưm.. ưm..
Chợt có tiếng nam nhân, hắn bước lại chỗ cô. Gương mặt này thật lạ lẫm đối với Thiên Kỳ nhưng cô lại bất giác run lên.
Nam nhân kia ghé sát mặt của Thiên Kỳ:
- Nàng trốn đi đâu rồi cũng sẽ về tay ta.
Thiên Kỳ không đáp lại, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Đưa tay nâng cằm Thiên Kỳ lên, hắn nhìn thẳng vào mắt Thiên Kỳ.
Thiên Kỳ với đôi mắt mơ màng. Hắn buông tay:
- Thì ra tin đồn là thật, nàng mất trí nhớ rồi.
Hắn cởi trói cho Thiên Kỳ, vừa cởi vừa nói:
- Mất trí nhớ sao, vậy cũng tốt, nàng không nhớ tên Lệ vương đó, ta càng có cơ hội có được nàng.
- Ngươi là ai?
- Ta à, Đông Phong thế tử.
- Sao ta lại ở đây chứ? – Thiên Kỳ bắt đầu khóc.
Đông Phong thấy có gì đó lạ, Thiên Kỳ mà khóc sao, cô nương mạnh mẽ đến bị bắt cóc cũng không một tiếng van xin bây giờ lại khóc? Có thật là nàng không?
Đông Phong hỏi lại một cách thận trọng như để xác nhận:
- Nàng danh?
- Tư, Thiên, Kỳ. – Thiên Kỳ chầm chậm nói từng chữ.
- Nàng khóc?
- Thả ta ra đi, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà...
Đông Phong thế tử đơ người,là nàng ấy nhưng tính cách lại khác hoàn toàn. Lệ vương đã làm gì nàng ấy? Lần này ta phải giết hắn bảo thù cho nàng.