Hạ phi biết không còn gì để chống cự nữa nên cũng chỉ đành cắn răng chịu nhục.
Sau chuyện này chắc chắn bà ta và Dạ Thiên Việt sẽ bị xử phạt. Nhưng chỉ là xử phạt về việc cưỡng ép mà thôi, còn việc tự ý xông vào phủ Công Chúa thì không được truyền trực tiếp.
Dù vậy Kỷ Nguyệt cũng đâu dễ gì mà bỏ qua. Đó là nhà của nàng, kẻ không mời liền đến xông thẳng vào mà có thể bình an được sao? Đúng là nằm mơ!
"Chuyện chính phi, thiếp thất đã nói xong. Nhưng còn một chuyện thần nữ muốn Hạ phi cho thần nữ một câu trả lời thoả đáng." Liếc nhìn Hạ phi bằng ánh mắt sắc lạnh.
Hạ phi lạnh tận sống lưng trước ánh mắt đó, bà ta thậm chí còn không dám ngước đầu lên nhìn.
Bà ta biết rất rõ chuyện Kỷ Nguyệt muốn hỏi là gì. Nhưng hiện tại quả thực chẳng thể làm gì chỉ có thể cầu nguyện trong lòng. Ở hậu cung vẫn luôn đứng vứng, người người kính nể, tính kế sủng ái luôn trong tầm nhìn của bà ta. Vậy mà hôm nay chỉ vì việc của nhi tử mình mà lại thua một cách thảm hại. Tính toán ban đầu đều đổ sông đổ bể, lực bất tòng tâm a.
"Chẳng hay nương nương có cần thần nữ nhắc lại hay không?" Kỷ Nguyệt lạnh giọng chậm rãi.
Hoàng Hậu nghe vậy khó hiểu liền nhẹ nhàng lên tiếng: "Nguyệt nhi, có chuyện gì sao?"
"Hoàng Hậu nương nương có điều không biết. Sớm nay, lúc con không có trong phủ thì người của Việt vương gia kéo đến xông thẳng vào phủ. Lúc thần nữ về thì có hỏi vì sao hạ nhân nói là do mật dụ của Hạ phi." Thành thật trả lời cũng tiện liếc Hạ phi thêm một cái: "Thật không biết Hạ phi dựa vào đâu mà lại phá hỏng quy định của tiên hoàng?"
Thái Hậu nhăn mày, khó chịu. Người tức giận đập tay vào thành ghế một cái: "Lại có chuyện như vậy nữa! Hạ phi, ngươi có biết đó là đại tội không hả?"
Một lời nàng nói Thái Hậu đều tin tưởng và không có chút hoài nghi gì cả. Càng huống hồ tất cả hạ nhân trong phủ Công Chúa thiết yếu đều đã từng hầu hạ người, hầu hạ thân cận người cũng phái hai ma ma đến nên việc này Thái Hậu chắc chắn Kỷ Nguyệt cũng không dám nói bừa, dẫu sao cũng là việc tiên hoàng ban bố.
Hạ phi cắn môi đến bật máu. Bà ta hận! Vì sao mọi chuyện bây giờ lại đi quá xa với tầm tính của bản thân bà ta chứ? Đáng lẽ người thua là tiểu nha đầu đang ở trước mắt mới phải, sao bây giờ bà ta lại chịu trận? Thật không cam tâm.
Hận là vậy, tự nhiên bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua: "Thái Hậu người cũng không thể tin vào lời của Quận Chúa chứ! Hạ nhân là phủ Công Chúa tự nhiên sẽ nói đỡ cho chủ nhân, người không thể...."
Càng nghe Thái Hậu càng giận hơn, không để ả nói hết người ngắt lời: "Hạ nhân phủ Công Chúa toàn bộ đều là người từng hầu hạ ai gia! Ngươi nói vậy tức ý ai gia phân minh không rõ, nói ai gia tiếp tay Quận Chúa sao?"
Một thời tiên đế còn tại vị, đương thời Thái Hậu cũng từng là mẫu nghi thiên hạ công minh công chính. Có lần người nhà Thái Hậu vì tham ô mà xử phạt, ấy vậy mà người lại không cầu xin khác xa với những kẻ khác. Mẫu tộc đã vậy thì nếu cháu gái người cũng vậy hiển nhiên người cũng theo quy tắc mà xử phạt.
Gần hai mươi năm khi tiên đế băng hà, Thái Hậu vẫn luôn không xen vào hậu cung, nhưng không phải không biết gì, người đơn giản chỉ không muốn xử lý thôi. Hôm nay rắc rối đến tận Sùng Vãn Cung tự nhiên người cũng chẳng thể làm ngơ được nữa. Càng nói người vốn cũng không thích Hạ phi vì tính kiêu ngạo. Nay lấy lại uy nghiêm xử phạt công minh thật khiến người khác nể phục.
Tiểu công chúa ở trong lòng Kỷ Nguyệt còn rất nhỏ, nếu nói thì cũng chưa tới ba tuổi nữa nên nãy giờ to tiếng tự nhiên cũng sẽ sợ.
Kỷ Nguyệt biết được liền vỗ vỗ nhẹ vào lưng ra hiệu Đừng sợ! Tỷ tỷ ở đây. Tất nhiên Dạ Minh Nguyệt cũng hiểu ý mà im lặng, cũng bớt sợ hơn.
"Nếu nương nương muốn chứng cứ xác thực thì ở đây thần nữ có một bức mật dụ lấy từ trong đống sính lễ. Nét chữ trong này rất rõ ràng chỉ cần đem ra đối chiếu là được" Kỷ Nguyệt ra hiệu cho Ninh Tuệ Ly lấy bức mật dụ ra dâng lên cho hoàng thượng.
Hoàng thượng mở ra đọc, ngay lập tức nổi trận lôi đình: "To gan! Hạ phi, ngươi khiến trẫm quá thất vọng! Nét chữ trong này rõ mồn một của của ngươi, ngươi còn gì để chối?" Rồi người ném bức mật dụ đó xuống đất.
Bút tính, nét chữ của hậu phi. Đặc biệt là những người hầu hạ ngài từ lúc ngài còn là Thái tử thì tự nhiên mà nói cũng sẽ biết rất rõ. Nên khi nhìn chỉ cần thoáng qua một chút ngài cũng nhận ra ngay. Càng huống hồ Hạ phi có nét chữ riêng biệt, khác xa so với các phi tần.
Hạ phi hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần thiếp không có!"
"Ngươi không có, vậy nét chữ đó ngươi giải thích đi. Nét chữ rất nhỏ, nét đưa xuống thì nhọn và đậm. Chưa hết, giấy này là nhà mẹ ngươi chuyển vào!" Hoàng thượng tức giận đến đỏ mặt, chỉ rõ từng chứng cứ có trên mật dụ.
Hạ phi giờ đây chẳng thể phản bác được gì, cả người run rẩy vì sợ. Giờ đây bà ta chỉ đành chịu phạt mà thôi.
"Phế Hạ phi làm quý nhân, tước bỏ tước hiệu, thu hồi kim ấn sắc phong. Thập nhị công chúa đưa đến Lưu Ly điện cho hoàng hậu nuôi dưỡng, từ nay hoàng hậu là mẫu thân công chúa. Cấm túc tại Phong Thừa Hiên, mọi chuyện ở Loan Khắc cung giao cho Bách Lý tiểu nghi quản lý". Hoàng thượng ban lệnh hình phạt.
Nghe xong Hạ phi....Không nên nói là Huyền quý nhân đờ người rồi ngất đi. Chậc chậc, thật là một đả kích lớn. Từ hàng phi vị nay bị giáng làm quý nhân thấp kém, bị đuổi khỏi Loan Khắc cung chuyển đến Phong Thừa Hiên - một nơi hẻo lánh lại cách xa tẩm điện đế vương, lại còn bị mất quyền nuôi dưỡng đứa con của mình.