Gió nhẹ phất phơ, lá trúc tà tà bay. Các nàng tạm biệt nhau giữa cảnh khói lửa tràn lan. Lại lần nữa gặp nhau, đã là trời rộng trăng sáng. Giây phút nhìn tới gương mặt kia, giống như cả thế giới tịch mịch một lần nữa nở hoa. Bao nhiêu đau nhói, bao nhiêu tưởng niệm theo đó mà dâng trào.
Cứ như thế, trước ánh mắt bao nhiêu người, Hàn Tuyết Âm ôm lấy Hạ Thiên Thu nhỏ bé, nước mắt không kiềm chế mà chảy. Nàng ôm có biết bao nhiêu ôn nhu, cẩn thận đem người thu vào lòng ngực, giống như chỉ cần mạnh một chút người trong lòng sẽ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Hạ Thiên Thu trợn mắt: !!!
Đông Hoa vẻ mặt kinh hãi. Tất cả mọi người kinh hãi. Đây lại là vụ gì?!
Hạ Thiên Thu điên cuồng nhìn Thuấn Giai: Đây là ai? Ngươi mau đem nàng kéo ra!
Thuấn Giai cũng hoàn toàn luốn cuốn, hướng nàng làm khẩu hình: "Ngươi đừng gấp, từ từ ta sẽ xử lý."
Thanh Dạ Vũ cũng cuống quýt: "Sư tôn, người bình tĩnh nàng chỉ là một tiểu nha đầu..."
Không đợi hắn nói hết câu, bỗng nhiên có một luồn sáng từ nơi nào nhanh như chớp tiến vào đại điện. Luồn sáng lấy tốc độ sét đánh quấn lấy Hạ Thiên Thu đem sáng một bên.
Hàn Tuyết Âm trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, tâm không khỏi hụt hẫn. Nàng khẽ lau khóe mắt, lạnh lùng nhìn về phía nguồn sáng cùng Hạ Thiên Thu: "Là ai?!"
Luồn sáng không biết từ khi nào hóa thánh hình người, ung dung ngồi trên ghế. Sau một hồi liền thấy rõ đây là một người nam nhân, khuôn mặt tuấn tú lịch sự, lại có tám phần tương tự Hạ Thiên Thu. Hạ Tông Chi cũng không màn bao nhiêu ánh mắt bắn về phía hắn, điên cuồng xem xét Hạ Thiên Thu: "Muội muội, ngươi không sao chứ? Aaaaaaaaaaa! Sao lại chảy máu, là ai đánh ngươi?! Kẻ nào dám đánh muội muội của ta?!"
Hạ Thiên Thu nhịn xuống xúc động muốn đá cho Hạ Tông Chi một đá: Ca, bình tĩnh một chút.
"Làm sao ca có thể bình tĩnh được, mau nói cho ca là ai dám đánh ngươi. Ca sẽ đi lật một cả nhà hắn!" Hạ Tông Chi thực sự là lòng đau như nhỏ máu. Muội muội hắn một lòng tìm mấy trăm năm, cực cực khổ khổ nuôi lớn. Ra ngoài chơi mới mấy ngày liền đổ máu, hắn làm sao bình tĩnh được!
Lại nhìn tới mấy người Hàn Tuyết Âm, Hạ Tông Chi không khỏi cau mày: "Còn các ngươi là ai? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân, nữ nữ cũng thụ thụ bất thân sao? Ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?"
Thuấn Giai đè xuống cảm giác kỳ dị, nói: "Vị này thỉnh nói chuyện chú ý một chút. Nơi này là Trúc Vân môn, các hạ tự nhiên mà nhập đã là không phải phép. Chớ nói chi tới việc xuất phạm chưởng môn của bọn ta."
Thanh Dạ Vũ cũng hiếm khi cùng trận tuyến với Thuấn Giai: "Đúng vậy! Sư tôn của ta chỉ là tưởng niệm người thương quá mức, cũng chưa làm chuyện gì quá phận."
"Hừ! Một đám nhóc miệng còn hôi sữa đã không biết lớn nhỏ." Hạ Tông Chi khịt mũi khinh thường: "Vậy các ngươi liền giải thích một chút vết thương của muội muội ta từ đâu mà tới. Lại cớ vì sao các ngươi lại dám đem nàng vây ở nơi này."
"Là nàng phá bỏ tông quy trước!" Thanh Dạ Vũ lên tiếng kiến kháng nghị: "Bọn ta bắt nàng lại điều tra là việc thiên kinh địa nghĩa."
Hạ Tông Chi càng thêm khinh thường, chỉ vào Hạ Thiên Thu vẫn đang mặt áo ngủ, tay ôm gối đầu: "Có người nào đang ngủ liền nổi điên chạy tới trước cửa tông môn của các ngươi gây sự sao? Chính là các ngươi cố tình đem nàng mang tới."
Thuấn Giai đáp: "Nếu không phải do nàng thật sự tự mình đến, bọn ta cũng sẽ không tự nhiên bắt nàng làm gì. Không quen không biết, lại nuôi tốn cơm tốn gạo, làm ăn lỗ vốn!"
"Ngươi dám nói muội muội ta nuôi tốn cơm tốn gạo!" Hạ Tông Chi ngay lập tức xù lông nhiếm: "Dù có tốn cũng là nhà ta tốn, nhà các ngươi nghèo nàng nuôi không nỗi là đúng!"
Thuấn Giai gân xanh bạo khởi: "Nhà bọn ta nghèo hay không cũng không tối phiên các ngươi phán! Ngon thì đi ra ngoài đánh lộn!"
"Ai sợ ai, đánh thì đánh!" Hạ Tông Chi vừa dứt lời, hai người liền thay phiên nhau hóa thành đóm sáng bay vuột ra ngoài. Chẳng mấy chốc, đã có từng trận "đùng đùng" truyền lại.
Hạ Thiên Thu: ....
Hàn Tuyết Âm trầm mặt, quay sang ân cần nắm tay Hạ Thiên Thu: "Ta đưa ngươi đi chữa thương trước có được không?"
Hạ Thiên Thu nhìn bên ngoài đánh nhau hăn hái, lại nhìn Hàn Tuyết Âm mỹ nhân như họa, ngoan ngoãn gật đầu. Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, yên bình dắt tay nhau đi mất. Mặc cho bên kia hai tên khùng đánh nhau tới long trời lở đất.
------------------------
Lam Mạnh Khải dạo gần đây cảm thấy đường đời của hắn đầy chông gai. Hôm qua thì bị đại đệ tử "cung kính" tặng cho mấy cái Phích Lịch Phù, nổ tới rau tóc đen thui. Hôm nay đang tung tăng đi chơi, hắn lại bị Thanh Dạ Vũ kéo về tông môn.
Nhìn nơi này một lỗ, nơi kia một lỗ, Lam Mạnh Khải thật sự có xúc động muốn gϊếŧ người: "Ta nói các người đều lớn cả rồi. Một là đại thế tổ Hạ gia, một là phong chủ một phong, nói khống dược hay sao liền phải đánh nhau?! Đấy đấy, nhìn đi còn gì cây cối xanh tươi nữa!"
Hạ Tông Chi cầm quạt quạt "phành phạch": "Là các ngươi khi dễ muội muội của ta trước!"
Thuấn Giai ôm mặt mũi bầm dập, không chịu thua: "Là hắn không nói lý lẽ, đụng chạm sư tỷ!"
"Đủ rồi!" Lam Mạnh Khải phẫn nộ đập bàn, lại nhìn bên kia một mảnh không màn thế sự quát: "Các ngươi còn ngồi đó ăn ăn uống uống?! Còn không ra đây nói rõ!"
Lâm Chí Hàn bị quát, cả kinh rớt cả hạt dưa, cười ngượng ngùng: "Thất lễ thất lễ ha ha."
Thanh Dạ Vũ, Phong Hào vội vàng thu dọn vỏ hạt.
Hàn Tuyết Âm ân cần đưa bánh tới miệng Hạ Thiên Thu: "Ăn ngon không? Lại ăn thêm cái nữa đi."
Lam Mạnh Khải đen mặt. Ta thật mệt tâm, ta thật khổ sở.
Sư Điệp Hoa bưng mâm trái cây, theo sau có dàng quỷ tướng, hướng Lam Mạnh Khải an ủi: "Sư huynh bình tĩnh một chút. Dù sao thì cũng là hiểu lầm thôi mà, có phải không?" Lại nhìn về phía Hàn Tuyết Âm cùng Hạ Thiên Thu, nàng không khỏi lên tiếng: "Nói tới nói lui, cũng là nhị thế tổ đây vô tình tới nơi này. Còn nữa, Âm nhi cũng là quá nhớ Hại Thiên Thu đi, mới vô tình thất thố, cũng chưa có làm gì quá phận cả."
Hàn Tuyết Âm đặt điểm tâm trở lại lên khay, nghiêm túc trịnh trọng: "Không phải là ta quá nhớ nàng, mà đây chính là nàng."
"Không thể nào!" Toàn trường đồng thanh.
Lam Mạnh Khải trợn mắt nhìn Hạ Thiên Thu từ trên xuống dưới: "Dung mạo không hề giống."
Lâm Chí Hàn càng khẳng định: "Hại tiền bối không thể nào có được khí chất đó được!"
Phong Hào nghi hoặc: "Khí chất gì?"
Lâm Chí Hàn: "Khí chất của người có tiền!"
Toàn trường "a" một tiếng coi như hiểu rõ. Dựa vào Hại Thiên Thu quanh năm mặt cái áo chỉ mười đồng bạc mua ngoài chợ, lại nhìn Hạ Thiên Thu một thân quý khí, tơ lụa đầy mình. Cùng là tên Thiên Thu, nhưng khác biệt quá lớn.
Thanh Dạ Vũ giơ tay phát biểu: "Dựa theo ta nghe sư phụ cùng các vị sư thúc kể lại, Hại tiền bối cũng không thể nào có gương mặt nghiêm túc lạnh băng như thế này!"
Sư Điệp Hoa đập tay cái bét: "Nói đúng! Điểm tuyệt đối, về chỗ."
Thanh Dạ Vũ: "Đa tạ khích lệ, đa tạ khích lệ."
"Các ngươi soi đủ chưa?" Hạ Tông Chi cũng thật mệt não với đám người này: "Muội muội của ta hai trăm năm chưa từng rời khỏi Hạ gia. Hắc Diệm Vương đời thứ bảy lại quy tiên hai trăm năm trước, như thế nào có thể cùng một người được."
Hàn Tuyết Âm vẫn như cũ kiên định, ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Thiên Thu: "Ta chắc chắn đây là nàng. Dù cho nàng không nhớ cũng không sao, chúng ta có thể làm lại từ đầu."
Hạ Tông Chi thật sự bị mạch não của đám người này xoay tới điên đầu. Hắn tính lên tiếng phản bác, lại bị một giọng nói ngăn trở.
Cố Hàm vẻ mặt hiểu rõ, gật gù nói: "Thì ra là như vậy. Ta đã biết chân tướng."
Lam Mạnh Khải: "Chân tướng gì?"
"Chính là chân tướng chỉ có một!" Cố Hàm ánh mắt sáng quắc chỉ về phía hai người Hạ Thiên Thu: "Hại Thiên Thu trước khi quy tiên đã cùng Hàn Tuyết Âm gạo nấu thành cơm! Lại không ngờ hai người một lần thành quả. Hàn Tuyết Âm cô độc một mình mang nặng đẻ đau, trăm cay ngàn đắng sinh hài tử. Lại không ngờ bị tên bất lương bắt cóc, đến nay mẫu tử mới được đoàn tụ!"
"Bang!" Vương Duật không chút nào nể tình, đánh cho nàng đầu lăn lông lốc: "Bớt xem thoại bản lại."
Hàn Tuyết Âm linh quang chợt lóe, nói: "Nếu ai cũng nghi ngờ, ta có một cách để chứng minh Hạ Thiên Thu kỳ thực là Hại Thiên Thu."
Hạ Tông Chi ặt đầy nghi hoặc hỏi: "Cách gì?"
Hàn Tuyết Âm không nói hai lời, phất tay hai cái, một tiểu cường huynh tung tăng xuất hiện trên nền đất.
Hạ Thiên Thu khóc thét không thành tiếng: !!!!!!
Hàn Tuyết Âm gương mặt nghiêm túc hưởng thụ người trong lòng tự động nhảy vào cái ôm của nàng: "Hại Thiên Thu có một bí mật, chính là nàng sợ gián. Chưa kể, khí chất có một không hai, nhìn vào muốn đánh, không thể sai được!"
Hạ Tông Chi im lặng, mọi người im lặng. Loại lý do này... nghe thật vô lý, lại cũng thật có lý.
Hàn Tuyết Âm băng sương nghìn năm, lần đầu tiên toát ra một loại khí chất trương dương. Không vì gì cả, chỉ vì nàng cuối cùng đợi tới Hại Thiên Thu một lần nữa trở về. Cũng là vì trịnh trọng tuyên bố, đây là đạo lữ của nàng. Tay nhẹ nhàng ôm Hạ Thiên Thu, vỗ về nàng, Hàn Tuyết Âm khẽ rút trâm cài, một lần nữa trịnh trọng tuyên bố: "Cố Hàm nói cũng có phần đúng, bọn ta năm đó đã kết thành đạo lữ. Đây chính là bằng chứng."
Hạ Tông Chi mặt càng ngày càng đen, kể từ giây phút Hàn Tuyết Âm rút ra trăm cài hắn đã cảm nhận được. Có thể nói bất tử nhân bọn họ, giỏi gì không giỏi, giỏi nhất đi tìm đạo lữ!
Cái tục lệ đem một phần tinh hồn cùng linh lực hóa thành đá, cũng là từ đó mà bắt đầu. Thậm chí còn được đặt một cái tên vô cùng sến súa, Tương Sinh Ngọc. Tên như ý nghĩa, ngọc còn người còn, vĩnh sinh vĩnh thế hộ ngươi, chết cũng không rời.
Lại nói trâm cài năm đó Hại Thiên Thu tặng cho Hàn Tuyết Âm cũng là trăm phần trăm do nàng chính tay luyện hóa khảm ngọc. Đến Hạ Tông Chi hiện tại, cũng có thể cảm nhận được nguồn linh lực dồi dào tỏa ra từ ngọc trâm. Mà nguồn linh lực này, lại mười phần hết mười phần giống với linh lực của muội muội hắn!
-----------------------------------------------------------------------
Tác giả: thật xin lỗi mọi người, dạo này công việc nhiều quá hụ hụ QAQ