Trúc Vân Môn khảo hạch đệ tử, vĩnh viễn luôn vô cùng náo nhiệt. Bên cạnh sự náo nhiệt này, chính là Hàn Tuyết Âm cùng Thuấn Giai bận tới tối mặt tối mày. Trong khi đó, giữa rừng người náo nhiệt không biết từ khi nào xuất hiện một người thiếu nữ.
Hạ Thiên Thu ôm gối đầu, ngơ ngác nhìn người tới người đi, đầy đầu toàn dấu chấm hỏi. Nàng rõ ràng là đang ngủ tại khách điếm, làm thế nào tới đây rồi?!
"Nếu còn muốn sống, lập tức cút trở về!" Không biết ai lớn tiếng, vô tình truyền tới.
Mọi người sôi nổi nhìn lại, chỉ thấy ba bốn thiếu niên đang vây quanh một cái nữ hài quần áo tả tơi. Một nữ hài trong đó kiêu ngạo lên tiếng: "Chỉ là chi thứ mà cũng đòi tới dự thi. Tốt nhất ngươi mau trở về, nếu không đừng trách bọn ta!"
Nữ hài quần áo tả tơi đứng trước bốn năm người hung dữ cũng không yếu thế. Ngược lại lại có một chút cứng rắn, ngạo khí của tuổi trẻ.
Hạ Thiên Thu đứng nghe bọn họ dằn co, đại khái cũng hiểu được một hai. Đại khái nữ hài nọ là chi thứ, không được các trưởng bối coi trọng. Nhân lần này Trúc Vân Môn khảo thí, liền đi theo tranh một lần. Nếu đậu, liền sẽ trở thành môn đệ của một trong những danh môn đứng đầu đại lục. Mà nếu không đậu, thì có lẽ chỉ còn cách trở về làm ruộng, cam chịu sống đời bình thường.
Trong những trường hợp này, đại khái mọi người sẽ suy nghĩ tới có một anh hùng nào đó đứng ra, thay mỹ nữ giải vây. Nhưng rất tiếc, thật tế sẽ không có ai đứng ra cứu nữ hài đó. Bao gồm cả Hạ Thiên Thu.
Lý do cũng rất đơn giản, nếu chỉ là ánh nhìn miệt thị của mọi người mà ngươi cũng chịu không được, thì tốt nhất đừng nên tu luyện. Nghĩ thế, Hạ Thiên Thu xoay bước chuẩn bị trở lại khách điếm. Lại nói người tính không bằng trời tính.
Bên kia nhóm thiếu niên bắt đầu gây gỗ gay gắt. Nữ hài bị vậy trong nháy mắt vận dụng linh lực, đem mấy mươi hòn đó ném tới phía bọn thiếu niên.
Bọn thiếu niên cũng coi như là lớn lên trong danh gia vọng tộc, đều được đào tạo thuật pháp từ nhỏ. Kẻ nào cũng ít nhất là luyện khí kỳ, nhanh chóng sôi nổi chắn lại hòn đá.
Mọi người thấy bọn họ thành thục thuật pháp, không cấm sôi nổi thì thầm. Chỉ là "bộp" một tiếng, Hạ Thiên Thu sờ nhẹ bên trán, chỉ thấy có cái gì đó ướt ướt, lại ấm ấm.
Hạ Thiên Thu nhìn ngón tay đẫm máu im lặng.
Hiện trường im lặng.
---------------------
"Đại sư huynh, buổi sáng tốt lành!"
"Đại sư huynh, sáng an khang!"
Thanh Dạ Vũ khí vũ hiên ngang, ôm một bên mắt thâm tím gật đầu với chúng đệ tử. Chúng đệ tử cũng thật hiểu chuyện, lần lượt lên tiếng chào hỏi xong liền nhanh chóng quay mặt đi. Bởi vì bọn họ đều biết một chuyện, là đại sư huynh lại bị chưởng môn bầm mắt!
Nhìn cây rồi lại nhìn lá, Thanh Dạ Vũ cầm lên trái trứng gà lăn lăn bên mắt. Số ta thật khổ!
"Oành!"
"Đùng! Chát chát!"
"Á! Hự!"
Một loạt tiếng đinh tài nhức óc truyền tới tai, Thanh Dạ Vũ cau mày nhìn về về phía bụi đất mù mịt. Lại thấy một đoàn người xôn xao bỏ chạy tử táng. Thanh Dạ Vũ trong lòng không vui, nắm lại một đệ tử hỏi: "Có chuyện gì mà ồn ào như thế?"
"Đại... đại sư huynh!" Đệ tử nọ mừng rỡ nói: "Chuyện là có mấy thiếu niên gây chuyện, vô tình lan tới một nữ hài."
Thanh Dạ Vũ nghiêm túc mười phần nhìn đệ tử kia: "Nếu có nháo sự, thì thân là đệ tử chính thức ngươi phải đứng ra khuyên ngăn giải quyết. Một đám người gặp chuyện bỏ chạy còn ra thể thống gì?"
"Ai! Sư huynh cũng không thể trách bọn ta." Đệ tử nọ khuôn mặt sầu khổ nói: "Nếu chỉ là mấy cái thiếu niên luyện khí kỳ thì ta không dám nói. Nhưng là nữ hài kia, nàng thật không bình thường!"
"Như thế nào không bình thường?" Thanh Dạ Vũ càng không vui nói: "Dám gây sự ngây giữa tông môn sát hạch, ta xem mấy kẻ này là chán sống rồi. Mau dẫn đường, để ta đi xem kẻ nào to gan làm loạn!"
Đệ tử liên tục vâng vâng dạ dạ, dẫn Thanh Dạ Vũ đi theo lối mòn xuống chân núi.
Từ đằng xa, cả bọn hắn người đã nghe tiếng la tiếng nổ không dứt. Thấy bụi đất mù mịt, Thanh Dạ Vũ mày càng nhăn chặt. Dựa theo mức độ hắn đang thấy, ít nhất cũng hư hết mấy chục bậc thang đá, vài ba hòn đá kiển.
Thanh Dạ Vũ một bên phân phó đệ tử ghi chép lại thiệt hại, về sau dễ dàng đòi nợ, một bên khí phách hăng hái xông ra: "Là kẻ nào dám gây rối... á hự!"
Chúng đệ tử: "..." Sư huynh bay thật xa, thật xa, thật xa.
Thanh Dạ Vũ bị đánh bay vào bụi cây, đầy đầu dấu chấm hỏi. Nữ đệ tử vội vã bu lại hắn ríu rít: "Đại sư huynh không sao chứ?!"
Quân tử ngã ngựa cũng không thể mất phong độ! Thanh Dạ Vũ xoay người, nhanh chóng bày ra vẻ mặt soái khí nhất: "Ta không sao, các ngươi không cần hoảng." Nói rồi còn rất lãng tử che ngực, hộc ra một ngụm máu.
Chúng nữ đệ tử nghĩ thầm: "Đại sư huynh đầu óc có bệnh. Vô phương cứu chữa."
Chúng nam đệ tử nghĩ thầm: "Đại sư huynh thật ngầu! Ta thề chết vì sắc đẹp của đại sư huynh!"
Thanh Dạ Vũ một lần nữa cầm kiếm lên, múa may quay cuồng một vòng, sau đó mới điểm chân đề khí vọt tới. Kiếm vũ như mưa, tầng trận thủy linh lực bộc lộ, cuồng cuộn như sóng lại sinh đẹp như hoa. Trong nháy mắt, bụi đất đều bị hắn đánh tan đi, không gian yên tĩnh.
Thiếu nam thiếu nữ đang ôm nhau run lập cập: "Oa! Tiên nhân thật lợi hại!"
Chúng đệ tử: "Đại sư huynh thật ngầu!"
Tay phải chắp kiếm, tay trái thành chỉ, Thanh Dạ Vũ ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo. Hắn tự cảm thấy một chiêu này của hắn thật quá tuyệt mỹ!
Hạ Thiên Thu nhướng mày, phất tay.
Thanh Dạ Vũ bị đập bẹp dí: "Éc!"
Hạ Thiên Thu hoàn toàn mặc kệ Thanh Dạ Vũ vừa tới, lạnh lẽo nhìn đám nhóc đang co ro thành một đoàn: Là ai dám ném ta?
Đám thiếu niên nhìn nhau, quyết định đẩy ra thiếu nữ quần áo tả tơi: "Là nàng! Chính là nàng ném!"
Thiếu nữ quần áo tả tơi bị đẩy ra trước mặt Hạ Thiên Thu, gương mặt vì bụi đất lem luốt cúi gầm, không hề ngẩng lên.
Hạ Thiên Thu dùng linh lực nâng lên cầm của nàng. Thiếu nữ tuy nhìn lem luốt khó coi, nhưng kỳ thật cũng không hề xấu. Hạ Thiên Thu lại điều khiển linh lực hiện lên mấy chữ: Đền bù.
Thiếu nữ nhìn bên trán nàng một khối máu to, nhanh chóng hiểu lấy: "Vị cô nương này, quả thật là hôm nay ta vì tự vệ mà vô tình mạo phạm tới cô nương. Cô nương muốn như thế nào, ta sẽ tận lực đáp ứng!"
Hạ Thiên Thu: Ngươi đền nổi sao?
Thiếu nữ nhìn dòng chữ vàng, không khỏi nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt. Hạ Thiên Thu nói đúng, chỉ cần nhìn quần áo trên người nàng liền biết là băng tầm y hiếm có. Nàng lại một không quyền, hai không tiền, chỉ là một dòng thứ, có cái gì có thể đền cho người ta.
Hạ Thiên Thu thấy nàng trầm mặt, lại nói: Ta muốn ngươi, trở thành hầu cận cho ta.
Thiếu nữ nhìn từng dòng chữ vàng óng như kim, không khỏi kinh ngạc.
Hạ Thiên Thu lại bổ sung: Trở thành tôi tớ của ta, ta sẽ hộ ngươi chu toàn. Bù lại ta cũng không muốn một kẻ vô dụng ở cạnh mình, ngươi cần thiết phải trở nên mạnh hơn.
Thiếu nữ ánh mắt sáng ngời, vồi vàng quỳ gối: "Đông Hoa bái kiến chủ nhân!"
Hạ Thiên Thu đơn giản lau sơ vết máu trên trán, vẫy vẫy tay: Mau đứng lên, chúng ta cần phải trở về, nếu không Thiên Hành cùng Thiên Nhàn sẽ khóc thét. Nói rồi nàng liền bắt đầu cất bước hướng thị trấn đi.
Nhưng cũng không đợi hai người Hạ Thiên Thu cùng Đông Hoa kịp bước ra khỏi cổng, một nguồn linh lực liền đè ép hết thảy tất cả những người ở đây. Thuấn Giai đứng trên phi kiếm, nhìn xuống hết thảy: "Trúc Vân môn là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Mau bắt hết các nàng lại!"
Hạ Thiên Thu: Phiền phức.
Đông Hoa: "Á a a!"
--------------------------------------
Một canh giờ sau, thiên điện ngoại tông.
Thuấn Giai giận tới trợn mắt đập bàn: "Ta nói ngươi có chịu đàng hoàn nói chuyện không?!"
Hạ Thiên Thu quay mặt, ngươi là thô nhân, bổn cô nương không nói chuyện với thô nhân.
Đông Hoa run lập cập: "Chủ nhân! Không cần lấy cứng chọi cứng!"
Thuấn Giai thấy nàng không lên tiếng, càng tức hơn, rút kiếm chuẩn bị dậy cho nàng một bài học. Thanh Dạ Vũ vội vàng ngăn lại hắn: "Sư thúc bình tĩnh, bình tĩnh! Ta thấy nàng có vẻ không thể nói chuyện, chúng ta nên từ từ."
Hạ Thiên Thu: Ngươi thông minh.
Thuấn Giai thu đao: "Nàng thật sự không thể nói chuyện?"
Thanh Dạ Vũ gật gật đầu, thì thầm vào tai hắn: "Sư thúc, người nghĩ xem có ai bị câm mà thích nói toẹt ra không? Tới cả chúng ta hỏi nàng điều này, cũng là thật bất nhã."
Thuấn Giai gật gật đầu, ho nhẹ nở nụ cười hiền hòa: "Là ta quá khích. Tiểu cô nương các ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Đông Hoa: "Thưa tiên nhân, tiểu nữ tên Đông Hoa, năm nay vừa tròn mười bảy."
Hạ Thiên Thu bẻ ngón tay tính tính: Hạ Thiên Thu, tuổi hơn trăm.
Thuấn Giai, Thanh Dạ Vũ: "..."
Thuấn Giai: "A ha ha! Tiểu cô nương không cần nói bừa. Nhìn ngươi cỡ nào cũng không quá mười sáu, không cần cố gắng già đi a ha ha!" Nói rồi liền điên cuồng lấy tay xoa đầu nàng.
Hạ Thiên Thu bị xoa tới đầu theo sau lắc lư nghĩ thầm: "Ta thật lười nói chuyện với người não ngắn."
Thuấn Giai xoa một hồi, lại hướng về phía Thanh Dạ Vũ nói: "Dạ Vũ, ngươi đã thống kê lại thiệt hại chưa?"
Thanh Dạ Vũ cung kính nói: "Ta đã thống kê xong hết, cũng có cho người đưa qua cho sư tôn."
Thuấn Giai gật gật đầu: "Nếu vậy đại sư tỷ chắc cũng sắp tới rồi. Vừa nhắc, đại sư tỷ!"
"Sư đệ..." Hàn Tuyết Âm một phen phi kiếm tới, lời nói chưa dứt đã bị sinh sôi nghẹn lại
Gió nhẹ phất phơ, lá trúc la đà, nắng ấm nhè nhẹ. Ở tại thời khắc này, không gian như ngừng lại. Vạn dặm non nước, biển người mênh mông, trong mắt lại chỉ có một người. Trong vòng xoáy thời gian, chỉ có giây phút này đây là thiên liên nhất, giây phút ta tìm thấy ngươi.