Đợt quảng bá đầu tiên của bộ phim được triển khai rất nhanh chóng, Cố Tĩnh Dư và Lâm Triệt đều tham gia.
Từ xa thì Lâm Triệt đã nhìn thấy Lâm Lị đang bước đến, theo sau cô ta là một nhóm trợ lý và nhân viên hậu cần cung cúc tận tuỵ.
Lâm Triệt đang ngồi trong phòng trang điểm chung của đoàn phim, nhìn Lâm Lị thì liền buột miệng hỏi, “Sao cô ta không trang điểm mà đi đâu vậy nhỉ?”
Chuyên viên trang điểm quay lại nhìn Lâm Lị, rồi cười nói, “Người ta c ó phòng trang điểm riêng, có người chăm sóc đặc biệt chứ đâu thèm căn phòng này.”
“À…” Lâm Triệt tự nhiên hiểu rõ, một minh tinh màn bạc thì dĩ nhiên không thể giống với các diễn viên nhỏ bé rồi.
Một diễn viên khác ngồi gần đó liền lên tiếng, vẻ không cam lòng, “Cô ta cũng đâu phải nổi tiếng gì, sao lại được đãi ngộ và kênh kiệu cứ như thể ngang hàng với Mộc Phỉ Nhiên vậy!?”
Chuyên viên trang điểm vừa đánh má hồng cho Lâm Triệt, vừa trả lời: “Lâm Lị không giống chúng ta, người ta có gia thế là Lâm gia, lại là thiếu phu nhân tương lai của Tần gia, tiền không thiếu, quyền cũng không thiếu, đương nhiên có khí thế hiên ngang rồi!”
Trong lòng Lâm Triệt cảm thấy buồn cười, rõ ràng cô và Lâm Lị đều là người của Lâm gia, nhưng mọi người không ai biết, hoặc giả là họ cố tình ngó lơ họ Lâm đứng trước tên của cô. Một phần vì trước giờ trong mắt người ngoài Lâm gia chỉ có hai tiểu thư Lâm Lị và Lâm Dư, còn Lâm Triệt thì như một người không danh không phận, thậm chí còn bị chán ghét, mọi người không ai biết cô là tam tiểu thư Lâm gia cũng không có gì lạ.
Cũng may Lâm Triệt căn bản không quan tâm, kỳ thật nếu đi quảng bá phim với danh nghĩa là chị em với Lâm Lị thì đối với cô mới là sự dày vò khó chịu nhất.
Lâm Triệt vừa đưa mặt cho chuyên viên trang điểm, vừa lấy di động ra nghịch weibo, những hình ảnh đầu tiên của đợt quảng bá đã được đăng tải trên mạng, weibo tràn ngập tin tức sôi nổi về bộ phim này.
Lâm Triệt nhìn xuống các bình luận, có nhiều bình luận sắc sảo về kịch bản, cũng có người bình phẩm về dàn diễn viên. Nhiều người khen Lâm Triệt xinh đẹp, nhiều kẻ lại ác miệng phê bình không tiếc lời.
“Nhìn khó coi chết đi được!”
“Không hợp với hình tượng của nhân vật gì cả!”
“Cái mũi này nhìn là biết dùng dao kéo.”
“Mí mắt này rõ ràng là phẫu thuật thẩm mỹ, nhìn như khuôn đúc từ các bác sĩ mà ra!”
Lâm Triệt xem xong liền hậm hực, cầm di động buồn bực nói, “Dựa vào cái gì mà nói mình đi phẫu thuật thẩm mỹ chứ? Rõ ràng mình là tự nhiên mà!”
Cô liền ngẩng đầu nhìn chuyên viên trang điểm, “Cô xem tôi có chỗ nào giống dùng dao kéo không? Dù tôi cũng muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ lắm, nhưng trước hết phải có tiền, còn tôi đây lần đầu được đóng một nhân vật quan trọng như thế này thì tiền đâu mà đi thẩm mỹ!”
Chuyên gia trang điểm bật cười, bỗng cảm thấy cô nàng Lâm Triệt này thật thú vị.
Du Mẫn Mẫn ngồi cạnh đang ăn vài món ăn vặt trong lúc chờ Lâm Triệt trang điểm, nghe vậy liền nói, “Được rồi, diễn nào mới nổi mà chẳng bị soi mói, vả lại bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ đang là phong trào, lại rất dễ thực hiện. Chỉ là chẳng biết sao họ lại nói em đi thẩm mỹ nhỉ, cái mũi với đôi mắt kia, mí nhỏ híp như vậy, nếu đây là thẩm mỹ thì trình độ của bệnh viện quá kém rồi.”
Lâm Triệt nhìn vào gương, giọng nói hờn dỗi, “Mí của em đâu có híp…”
Du Mẫn Mẫn không quan tâm, quay sang nói với chuyên viên trang điểm, “Trang điểm mắt to hơn chút, mí híp thế này, nhìn khó coi quá!”
Mọi người cười đùa hào hứng nói chuyện phiếm, không khí vui vẻ và tiếng náo nhiệt cũng gây chú ý cho Cố Tĩnh Dư đang ngồi ở phía bên kia.
“Bên đó có gì à?” Cố Tĩnh Dư buột miệng hỏi.
“Hình như là Lâm Triệt.” Người đại diện của anh lên tiếng trả lời, “Cô gái này đi đến đâu là ríu rít tới đó, với ai cũng có thể nói chuyện thoải mái vô tư, tất cả mọi người đều thích nói chuyện phiếm với cô ấy.”
Cố Tĩnh Dư liếc mắt nhìn rồi khoé miệng nhếch lên một nụ cười, anh nhìn thật sâu Lâm Triệt rồi đứng dậy bước tới.
“Này, mọi người đang nói gì vui vẻ vậy?” Cố Tĩnh Dư lên tiếng.
Sự xuất hiện của Cố Tĩnh Dư làm các chuyên viên trang điểm và tất cả diễn viên ở đây đều sửng sốt, nhưng thấy gương mặt của anh tâm tình rất tốt thì họ cũng thả lỏng hơn.
Cố Tĩnh Dư nhìn Lâm Triệt, “Từ xa là đã nghe giọng của em đang cười, lại cười lớn tiếng sảng khoái là khác.”
Thời gian này Lâm Triệt và Cỗ Tĩnh Dư cũng đã dần trở nên quen thuộc, cô không cảm thấy anh là người khó gần như lời đồn, ngược lại khá thân thiện, nên hai người trò chuyện cũng rất tự nhiên, “Anh không thích ồn sao, không thích ồn ào thì có thể đến phòng trang điểm riêng mà, một đại minh tinh như anh sao phải đến đây?”
“Này, em dám không hoan nghênh tôi ư? Em không thấy là mọi người đều chào đón tôi tới à?” Cố Tĩnh Dư bỉu môi đáp.
Mọi người xung quanh thấy cả hai trò chuyện thoải mái như vậy thì không khỏi ngây người, ai nói siêu sao Cố Tĩnh Dư ít nói trầm lặng chứ, rõ ràng là rất thân thiện mà. Nhưng không thể phủ nhận rằng họ biết quan hệ của Cố Tĩnh Dư và Lâm Triệt không tệ, nếu không thì anh cũng không chủ động nói chuyện với cô.
Lâm Lị vừa bước ra thì nhìn thấy mọi người đang vây quanh Cố Tĩnh Dư và Lâm Triệt, cô ta tò mò không biết họ nói gì mà khiến cả phòng trang điểm sôi nổi náo nhiệt như vậy, tràn đầy tiếng cười.
Lâm Lị khinh thường hừ một tiếng, “Cái con nhỏ Lâm Triệt này đúng là đủ trò!”
Trợ lý ở bên cạnh liền nịnh nọt, “Đâu phải ai cũng được như chị đâu, chị Lâm Lị! Cô ta không đủ xinh đẹp, không có tiền cũng không có quyền, không có gia thế chống lưng, lại không có được một đấng phu quân như Tần thiếu gia, thì đương nhiên chỉ biết ra sức lấy lòng đàn ông thôi.”
Lâm Lị nghe vậy thì tức khắc nở nụ cười đắc ý, “Đúng vậy, tôi rất khinh thường những người chỉ biết bu vào hòng lấy lòng tôi, bọn họ xứng sao?”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng khi nhìn thấy Cố Tĩnh Dư và Lâm Triệt thân thiết, thì trong lòng cô ta đã ghen ghét muốn chết.
…
Không lâu sau thì đã tới lúc phỏng vấn đoàn phim, không ai ngờ Cố Tĩnh Dư lại chủ động lôi kéo Lâm Triệt ngồi kế bên anh. Lâm Triệt hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng nở nụ cười vui vẻ trước ống kính.
Thời điểm cặp nam thanh nữ tú đứng bên nhau, các phóng viên liền bu lại chụp ảnh lia lịa, micro được đưa lại tới tấp xung quanh.
Lâm Triệt vẫn còn bỡ ngỡ, chỉ vừa mấy tháng trước cô vẫn chỉ là một người không ai biết đến, không ngờ có một ngày lại đứng dưới nhiều ánh đèn flash như vậy để nhận phỏng vấn, sự thay đổi này quả là biến hoá khôn lường.
Các phóng viên bắt đầu háo hức, liền hỏi, “Lâm Triệt, lần trước nghe nói cô và Cố Tĩnh Dư bị người ghép thành một đôi, không biết cô cảm giác thế nào?”
Lâm Triệt không nghĩ sẽ bị hỏi câu này nên nhất thời không phản ứng kịp.
Lúc cô vẫn còn thẫn thờ thì Cố Tĩnh Dư ở bên cạnh đã đoạt lấy micro và nói, “Cô ấy nhất định cảm thấy cực kỳ vui vẻ bay bổng, có thể được ghép đôi với một soái ca như thôi còn không phải vinh hạnh sao?”
Lâm Triệt cảm kích nhìn Cố Tĩnh Dư, anh lại nhìn cô nở một nụ cười, tựa như đang muốn nói mọi chuyện không cần lo lắng, vì đã có anh ở đây.
Phóng viên lại hỏi, “Lâm Triệt, vậy sau khi đóng máy bộ phim này, hai người có giữ liên lạc với nhau không?”
Cố Tĩnh Dư lại trả lời thay, “Gặp thế nào đây? Mọi người làm rần rần quá khiến cô ấy ngại rồi, tôi vất vả lắm mới năn nỉ cô ấy làm bạn với tôi đó, mọi người đừng chọc cô ấy nữa!”
Mọi người đều cười ồ lên.
Lâm Triệt thầm thán phục Cố Tĩnh Dư, dù cho phóng viên hỏi bất kỳ câu hỏi tréo ngeo nào thì anh cũng đều phản ứng rất tốt, khôi hài mang lại tiếng cười cho mọi người, lại không để đối phương dồn mình vào thế bí.