Lâm Triệt còn muốn tránh đi, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng, một bàn tay của anh đẩy cô chạm vào tường, làm cô dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, thân thể cường tráng của Cố Tĩnh Trạch tiến đến gần, một bàn tay từ dưới thăm dò vào.
Trong chớp mắt khi da thịt đụng chạm, Lâm Triệt cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh.
Thân thể cô run rẩy, cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp của anh chạm qua da thịt, làm cô run rẩy từng cơn.
Quần áo bị vén lên hơn nửa, bàn tay anh đang chạy dọc theo người cô lên trên, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Môi Cố Tĩnh Trạch rời khỏi, hơi thở vẫn còn đang dồn dập, liếc mắt nhìn điện thoại đang reo.
Âm thanh này làm người ta tức giận thầm mắng trong lòng.
Trên môi vẫn còn giữ lại hương vị của cô, anh có chút không ngỡ liếm môi một cái, không có chút tư vị ghê tởm, trái lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng lưu luyến.
Ánh mắt Lâm Triệt mơ màng, trên gương mặt còn có hai vùng ửng đỏ.
Anh buông cô ra, trên tay vẫn còn nóng bỏng, đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một tầng mồ hôi mỏng, liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, anh mới quay đầu cầm lấy điện thoại.
Là thư ký Cố Tĩnh Minh gọi điện đến.
Cố Tĩnh Trạch nghe máy.
- Làm sao vậy?
- Nhị thiếu, vừa mới biết được, quả thật có người phụ nữ xông vào, người này nhị thiếu quen sao?
- Ừ, tên là Du Mẫn Mẫn.
- Đúng là cô ấy, nhị thiếu yên tâm, người này đã được Tổng Thống tiên sinh phái người đưa về, chắc là bây giờ không sao nữa rồi.
- Vậy là được rồi, cảm ơn.
- Nhị thiếu đừng khách sáo với tôi, Tổng Thống tiên sinh nhờ tôi hỏi thăm sức khỏe của anh, cũng hỏi thăm sức khỏe của thiếu phu nhân, ít ngày nữa Tổng Thống tiên sinh sẽ đến nhà, hi vọng có thể nhìn thấy thiếu phu nhân.
- Vậy sao, được rồi, sẽ có cơ hội này.
Anh cười nhợt nhạt, ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Triệt đứng ở một bên, quần áo vẫn còn lộn xộn.
Để điện thoại xuống, anh nhìn Lâm Triệt nói:
- Người đại diện của cô đã không sao rồi.
Lâm Triệt nhìn anh.
Toàn bộ chuyện vừa xảy ra, đã không nhìn thấy một chút dấu vết trên mặt anh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, anh dùng ánh mắt trong trẻo nhìn cô nói chuyện.
Nhưng cô còn nghĩ lại, vừa rồi anh để lại gợn sóng trên người cô, rõ ràng như vậy.
Cô tức giận không thôi, cô thật sự muốn giết chết anh.
Cô giậm chân một cái, nói với Cố Tĩnh Trạch:
- Ra ngoài! Đồ lưu manh!
- …
Cố Tĩnh Trạch còn chưa phản ứng kịp, Lâm Triệt đã bước tới, quả đấm của cô đánh xuống người anh liên tiếp, tuy không đau, nhưng vô cùng buồn bực.
Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể lùi về phía sau, nhìn bộ dạng cô phát điên, tuy có thể dễ dàng giữ chặt lấy thân thể gầy yếu của cô, nhưng anh không có làm.
Chỉ là cứ thế bị đẩy ra bên ngoài.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Lâm Triệt, cô làm gì vậy.
Anh giữ cổ tay cô, nhìn đôi má nóng hổi của cô.
Lâm Triệt tức giận trừng mắt với anh:
- Lưu manh, ra ngoài!
- Lưu manh sao?
Anh nhướng mày:
- Cô là vợ tôi, cho nên hình như chuyện tôi làm đều hợp pháp đúng không?
- …
Lâm Triệt không phản bác được.
Cố Tĩnh Trạch cau mày nói:
- Cho nên bây giờ cô đi tìm bạn trai? Nói dối là mình chưa kết hôn sao?
- Tôi…
Lâm Triệt nghĩ như thế, căn bản chưa thay đổi hành động, lúc này không biết nói gì.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch tối đen như ngoài trời nhìn chằm chằm cô, nói thật:
- Bây giờ tôi sẽ không cho phép cô tìm bạn trai.
Đáy lòng Lâm Triệt gào thét một lát.
Anh có ý gì đây.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, biểu tình u ám không rõ, mang theo ánh sáng âm u:
- Cho nên, tốt nhất cô nên bỏ ý nghĩ này đi.
Lâm Triệt còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên Cố Tĩnh Trạch lại tiến đến gần:
- Nếu cô nhất định phải thử một lần, tôi khuyên cô đừng có ý đồ khiêu khích tôi.
Cằm anh cứng rắn buộc chặt, lúc tiến đến gần, cảm giác bá đạo sinh ra, làm trái tim Lâm Triệt sắp nhảy ra ngoài, đập kịch liệt trong lồng ngực.
Ánh mắt di chuyển lung tung, Lâm Triệt khẩn trương đẩy anh ra ngoài.
- Đừng tiến vào giở trò lưu manh nữa đó, hừ.
Nói xong, cô đóng mạnh cửa lại.
Cố Tĩnh Trạch bị nhốt ở ngoài cửa như vậy, nhìn cửa phòng đóng chặt, anh hít một hơi thật sâu.
Anh bị vợ của mình nhốt ở bên ngoài cửa sao?
- Lâm Triệt… Cô đợi đó cho tôi.
Cố Tĩnh Trạch gầm lên với cánh cửa.
Thấy có người hầu đi qua, anh mới thu hồi vẻ mặt, đi về phía phòng dành cho khách, chuẩn bị ngủ tạm một tối.
Lâm Triệt nằm ở trên giường, vẫn cảm thấy nóng bỏng trên mặt còn chưa giảm, lăn qua lộn lại, lại không ngủ được.
Mà một căn phòng khác, Cố Tĩnh Trạch ngủ trên sô pha lâu như vậy, lúc này không dễ dàng gì mới ngủ ở trên giường, lại cảm thấy toàn thân có chút không thoải mái.
Trong phòng ngủ vì có Lâm Triệt ở, trong phòng luôn luôn mơ hồ có mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi hương trên người cô, lại giống như mùi hương của con gái.
Mà ở nơi này, chỉ có mùi thơm của bột giặt trên chăn, tuy mùi này không khó ngửi, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Mà ngẩng đầu lên, khi anh muốn nhìn tướng ngủ vô cùng xấu của người phụ nữ nào đó theo bản năng, lại chỉ có vách tường đáp lại, anh có chút không thích ứng được, nằm ở nơi đó, không biết qua bao lâu, mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Lâm Triệt vì phim truyền hình đã đóng máy, nên muốn đến công ty họp kế hoạch một lúc.
Lâm Triệt đến công ty sớm, nhìn thấy vẻ mặt của Du Mẫn Mẫn uể oải, khẩn trương đi đến hỏi:
- Chị Du, ngày hôm qua chị sao vậy, bỗng nhiên nửa đường không thấy nữa.
Trên mặt Du Mẫn Mẫn hiện lên chút xấu hổ, ngẩng đầu nói:
- Uống hơi nhiều.
Lâm Triệt nói:
- Em bảo người qua đó hỏi, nói chị xông vào khu vực cấm của Tổng Thống tiên sinh, sau đó không sao chứ?
Du Mẫn Mẫn vuốt tóc mình, nói:
- Lúc chị đến đó rõ ràng Tổng Thống tiên sinh còn chưa có tới, sau đó không biết sao lại thành khu vực cấm, may mà không có chuyện gì, sau đó bọn họ đưa chị trở về.
- Vậy sao, vậy thì tốt quá, xem người của Tổng Thống tiên sinh không tệ lắm.
Lâm Triệt nói.
Du Mẫn Mẫn nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, chỉ là xem ra người có chút mệt mỏi.
Lâm Triệt nói:
- Kế tiếp phải chạy tuyên truyền rồi.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Đúng vậy, phim truyền hình muốn chiếu trong dịp hè, tuy quay xong phim rồi, nhưng mà thời gian bận rộn chân chính sắp đến, em phải chuẩn bị tốt, có khả năng công ty sẽ sắp xếp cho em nhận phỏng vấn, khi đó cần một chút kinh nghiệm và kỹ xảo nói chuyện, đến lúc đó nhỡ đâu em và Cố Tĩnh Dư đi tuyên truyền, nhất định phóng viên sẽ hỏi tới hỏi lưu em và Cố Tĩnh Dư, không được nói linh tinh tùy tiện.
Lâm Triệt nói:
- Em cũng phải phỏng vấn sao?
Cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa từng được phỏng vấn.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Đó là đương nhiên, em là một trong số những diễn viên chính, tuy không phải là nhân vật chính số một, nhưng mà phần diễn cũng không ít, huống chi… Bây giờ tin tức giữa em và Cố Tĩnh Dư, đều đã lên đầu đề rồi đó.
Lâm Triệt xấu hổ nghĩ, còn chưa có tác phẩm, đã bị kéo lên đầu đề, làm cô không biết nên cao hứng hay là ai oán.
--------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: Anna
Team: Mây