Mặc Huệ Linh đang ở gần đây nhìn Lâm Triệt tươi cười, từng bước từng bước đi tới.
- Lâm tiểu thư.
Bộ dáng cô ta lúc cười càng mê người, nhưng Lâm Triệt lại cảm thấy buồn nôn.
Cái cô Mạc Huệ Linh này, đôi khi làm một số chuyện kì lạ càng ngày càng khiến người khác đoán không ra.
- Mạc tiểu thư tìm Cố Tĩnh Trạch có chuyện gì sao? Cô cứ vào đi.
Mặc Huệ Linh cười cười nói:
- Không phải đâu, tôi mới mua căn nhà ở bên này. Hôm nay vừa chuyển tới cho nên tới đây để chào hỏi hàng xóm mới thôi.
Lâm Triệt sững sờ.
Cô ta mua căn nhà kế bên?
Chẳng phải muốn nói là, về sau sẽ phải thấy cô ta xuất hiện thường xuyên?
Trong lòng Lâm Triệt chỉ thấy vô cùng bực bội, cô thật sự rất muốn nói, Mạc Huệ Linh này thật sự là âm hồn bất tán.
Mạc Huệ Linh chỉ vào một ngôi nhà nhỏ cách đó không xa nói:
- Bên kia chính là nhà mới của tôi, nếu hai người có rảnh thì đi qua làm khách nha.
Lâm Triệt nhìn bên kia, đó là một căn nhà nhỏ hơn rất nhiều so với biệt thự bên này.
Đương nhiên, Cố gia ở đây xem như độc nhất vô nhị, phòng ốc rộng kinh người, nên những ngôi nhà khác ở bên cạnh nhìn nhỏ đi rất nhiều.
Kỳ thật bởi vì Mạc Huệ Linh tức giận nên cũng muốn mua một căn nhà lớn, nhưng ngôi nhà kia đã là cái lớn nhất ở vùng phụ cận này.
Lúc trước vì nhà của Cố Tĩnh Trạch là chính anh chuẩn bị, tìm một kiến trúc sư người Pháp thiết kế dựng lên. Mặc dù kiểu dáng xinh đẹp, thoải mái dễ chịu, vừa lớn lại xa hoa, tựa như là một cung điện nguy nga tráng lệ, nhưng cũng hao tốn rất kinh người.
Đương nhiên là Mạc Huệ Linh không mua nổi, nhưng vẫn có thể mua một ngôi nhà ở bên cạnh.
Mạc Huệ Linh kiêu ngạo nói với Lâm Triệt:
- Đáng tiếc ở đây không có căn lớn hơn, Tĩnh Trạch cũng hi vọng tôi có thể ở gần đây, cho nên tạm thời phải mua một căn nhỏ như vậy. Mới hơn bốn trăm mét vuông nhưng dù sao chỉ có hai người tôi và Tĩnh Trạch, kỳ thật cũng đầy đủ, tuy nhỏ nhưng lại rất ấm áp, đúng không? Tôi vẫn cảm thấy, trong nhà Tĩnh Trạch người hầu tới tới lui lui, quá ảnh hưởng đến thế giới của hai người, tôi nói đúng không nào, Lâm Triệt? Tôi nghĩ cô hẳn là người biết suy nghĩ, ở trong nhà Tĩnh Trạch chắc cô chưa từng được an tĩnh, khắp nơi toàn là người hầu.
Sao Lâm Triệt có thể không hiểu Mạc Huệ Linh đang khoe khoang. Nhìn Mạc Huệ Linh, cô chỉ có thể cười cười, nói với cô ta:
- Được rồi, người hầu Cố gia không phải như cô nghĩ đâu. Bọn họ đã trải qua huấn luyện, lúc bình thường sẽ không đi tới đi lui, chỉ có khi làm việc mới xuất hiện.
- Thật không? Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi và Tĩnh Trạch quen nhau, anh ấy đều không cho người hầu đi ra, quấy rầy hai người chúng tôi.
Lâm Triệt nói:
- Chỉ đáng tiếc là, dù coi như hai người quen nhau, nhưng cũng chưa từng chạm vào cô phải không? Tôi biết hình như bệnh của anh ấy có quan hệ rất nghiêm trọng với Mạc tiểu thư đây.
- Cô...
Mạc Huệ Linh bị đâm trúng chỗ đau, chỉ có thể dùng sức hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Triệt:
- Anh ấy không chạm vào người tôi được thì cũng không chạm vào cô được, cô đắc ý cái gì?
Mạc Huệ Linh không biết hình thức Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt ở cùng nhau, cũng không biết lúc Cố Tĩnh Trạch cùng Lâm Triệt ở một chỗ tới bây giờ cũng chưa từng phát bệnh một lần nào.
Lâm Triệt cũng không tranh luận với cô ta, chỉ nhìn một chút liền nói với Mạc Huệ Linh:
- Vậy chúc Mạc tiểu thư vui vẻ.
Mạc Huệ Linh hừ một tiếng, nhìn Lâm Triệt đi vào tòa nhà Cố gia.
Vệ sĩ đứng trước cửa rất cung kích gật đầu với cô, cửa lớn một lần nữa đóng lại. Mạc Huệ Linh nhìn tường cao mà trong lòng bức bối không thôi.
Nơi này vốn là của cô ta.
“Hừ, tạm thời cứ để cô ở một lần. Lâm Triệt, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi cô khỏi nơi này!”
Lâm Triệt về tới nhà, nghĩ đến Mạc Huệ Linh ở cách đó không xa, thì trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái.
Bảo người hầu giúp mình tìm quần áo để mặc, Lâm Triệt ngay lập tức ra ngoài, tâm huyết nhất thời dâng trào chuẩn bị lái xe của mình đến công ty.
Tâm tình không tốt, mở xe một chút, xem như dọn dẹp cảm xúc một chút.
Mặc dù đã được huấn luyện viên chuyên nghiệp huấn luyện qua, vất vả mới lấy được bằng lái xe, nhưng cô chưa từng tự mình lái xe ra ngoài, nhất là vào ban đêm.
Người hầu thấy cô mở cửa xe, ở phía sau cẩn thận nói:
- Phu nhân, nếu không thì để tài xế chở đi.
Lâm Triệt nói:
- Tôi mua xe là để tôi tiện lái, kêu tài xế sẽ rất phiền phức. Không sao đâu, sớm muộn tôi vẫn phải lái xe như thế này, tôi đi trước đây.
Người hầu thấy Lâm Triệt nói như vậy, ngẫm lại cũng đúng. Mặc dù thực tình lo lắng cho cô, thế nhưng là vẫn là để cô đi ra ngoài. Mua xe chính là để đi, cũng không thể luôn đặt ở trong nhà đi mỗi ngày.
Mà bên ngoài.
Mạc Huệ Linh còn ở bên ngoài chờ Cố Tĩnh Trạch trở về. Lại liếc qua, vậy mà Lâm Triệt lái xe đi ra ngoài. Kiểu dáng của chiếc xe kia vô cùng dễ thấy, cô ta đương nhiên nhìn ra đó là xe dành cho phụ nữ lái.
Nhưng cô ta đã điều tra Lâm Triệt, căn bản không có tiền, lại là con gái tư sinh, khỏi phải nói trong nhà có bao nhiêu nghèo túng. Bằng một kẻ nghèo hèn như vậy, làm sao có thể mua được chiếc xe này? Nhất định là Cố Tĩnh Trạch mua cho cô ta.
Trong lòng Mạc Huệ Linh tức giận không thôi, Lâm Triệt này, nói cô ta rắp tâm không được, cô còn giả vờ thanh thuần, hiện tại đuôi cáo cũng lộ ra. Nhưng đáng hận hơn là, Cố Tĩnh Trạch vẫn mua xe cho cô. Mạc Huệ Linh tức giận vọt tới:
- Lâm Triệt, cô dừng lại cho tôi!
Cô ta hét lên, mạnh mẽ chạy tới trước mũi xe.
Lúc đầu, Lâm Triệt lái xe còn hơi chột dạ, may mà bên này là khu biệt thự của nhà giàu, không có người nào đến. Vốn còn muốn luyện tập trên đường một chút, ai biết lại nhìn thấy Mạc Huệ Linh vọt tới.
- Này, cô tránh ra, Mạc Huệ Linh, cô mau tránh ra!
Cô là người mới lái xe, vừa nhìn thấy người đã đủ khẩn trương, càng đừng nói tới cô ta đột nhiên chạy tới.
Mạc Huệ Linh trực tiếp chạy tới, Lâm Triệt né không kịp, trực tiếp cán qua chân cô ta.
Mạc Huệ Linh ngã sõng soài trên đất, Lâm Triệt giật nảy mình, thấy Mạc Huệ Linh nhảy dựng lên trực tiếp hô hào:
- Lâm Triệt, cô... Cô muốn đụng chết tôi có phải không, cô tới đây cho tôi, xem tôi trừng trị cô như thế nào, cô đừng nghĩ, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Vẫn còn có thể nhảy dựng lên, nhìn qua là biết không có chuyện gì rồi.
Lâm Triệt tức giận trừng cô ta một cái:
- Chính cô không muốn sống chạy lên trước xe, còn trách người khác? Hừ, không chết đã tốt rồi, tôi không rảnh để bồi cô chơi ở đây.
Cô còn muốn đi công ty, không có thời gian nhàn rỗi như Mạc huệ Linh. Nói xong, Lâm Triệt trực tiếp lên xe, lái xe rời đi nơi này.
Mạc Huệ Linh tức giận chỉ có thể ở đằng sau kêu to:
- Lâm Triệt, cô quay lại cho tôi, cô... Cô cứ chờ đi, Cố Tĩnh Trạch sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Mach Huệ Linh ngồi dưới đất, gọi điện thoại cho Cố Tĩnh Trạch.
- Tĩnh Trạch, em bị tai nạn, anh mau tới đi.
- Cái gì? Em bị tai nạn ở đâu?
- Ở... Em ở trước cửa lớn Cố gia.
- Cái gì?
Mặc dù Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc, xe ở đó, tốc độ đều rất chậm, bởi vì bên kia đều có cảnh cáo hạn chế tốc độ, cô ta làm sao ở đó xảy ra tai nạn xe cộ.
Lúc đến nơi, Cố Tĩnh Trạch thấy Mạc Huệ Linh đang ngồi ở trên mặt đất.
Nhanh chóng gọi người tới đỡ Mạc Huệ Linh lên, chân Mạc Huệ Linh bị thương, đau đớn khiến cô ta kêu lên:
- Tĩnh Trạch, anh nhất định phải làm chủ cho em. Anh xem đi, Lâm Triệt muốn lái xe đâm chết em, chân em là bị cô ta đụng vào.
Nàng vén váy ra, đầu gối và mắt cá chân đều có dấu tích bị đụng trúng.
Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc nói:
- Lâm Triệt lái xe đi ra ngoài?
Lâm Triệt...chưa từng lái xe đi ra ngoài, rốt cuộc thì cô lái xe đi đâu......