Anh...
Lâm Triệt giơ tay lên lần nữa, đánh vào bả vai anh:
- Còn dám nhắc tới, còn dám nói nữa hả?
- Sao vậy?
- Hơn nữa buổi tối hôm đó không phải làm chỉ một lần.
Lâm Triệt còn nhớ rõ, đêm ấy anh chính là một cầm thú, cả một buổi tối dày vò cô tới mấy lần.
Con ngươi Cố Tĩnh Trạch chợt lóe lên tia giảo hoạt, nhìn Lâm Triệt:
- Em quả thật nhớ rất rõ ràng nha.
Đột nhiên Lâm Triệt cảm giác không đúng, mình vừa mới nói bậy bạ cái gì thế.
Cố Tĩnh Trạch cười cười nhích lại gần mặt Lâm Triệt:
- Còn nhớ gì nữa, nói cho tôi biết đi?
- Anh anh anh... Tôi không nhớ gì cả.
Con ngươi Lâm Triệt khẽ động, vội vàng lui về phía sau, né tránh ánh mắt Cố Tĩnh Trạch.
Nhưng mà cổ tay đã bị anh đè lại. Anh ép tới sát bên cô, cẩn thận nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt cô:
- Nói cho tôi biết, rốt cuộc em còn nhớ cái gì nữa? Nhớ tôi làm sao đem quần áo em cởi xuống, rồi làm thế nào đặt em dưới thân sao?
- Không... Tôi không nhớ gì hết.
Lâm Triệt khổ sở nói.
- Thật sự không nhớ gì hết sao?
Anh cười khẽ:
- Tôi cũng không nhớ rõ nữa.
- Anh...
Cố Tĩnh Trạch cười nói:
- Hơn nữa, quả thật ngày hôm đó cũng không nhìn rõ, còn vội vàng như vậy. Sau đó, tôi lại mơ mơ màng màng, tất cả đều dựa vào xúc giác của bàn tay. Thật sự không nhớ rõ hình dáng thân thể của em, cũng không nhớ chính mình có chỗ nào khác thường. Hay là em cho tôi sờ một cái thử xem.
- Cút đi, đồ lưu manh, tôi không tin anh.
Lâm Triệt vội vàng chạy ra ngoài, quay đầu lại thì thấy ở đó Cố Tĩnh Trạch “ha ha” cười to, điệu bộ hết sức thoải mái.
Lâm Triệt nói:
- Anh quên rằng mình vẫn còn bị bệnh phải không?
Lúc này Cố Tĩnh Trạch này mới nhớ tới mình còn đang phát sốt. Sờ sờ trán, điều bất ngờ là nếu ngày xưa uống thuốc thì sẽ rất không thoải mái, bây giờ có lẽ do đùa giỡn với cô nên ngược lại không cảm thấy khó chịu nữa.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn, thấy bệnh sởi đã dịu đi không ít nên mới quyết định trở về cùng Lâm Triệt.
Trần Vũ Thịnh đem thuốc đưa cho Cố Tĩnh Trạch:
- Mỗi ngày vẫn phải uống thuốc, hôm nay bệnh của cậu nghiêm trọng như vậy, nguyên nhân chắc chắn lại là chưa uống thuốc.
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, không lên tiếng.
Lâm Triệt ở bên cạnh nói:
- Thật sao? Cố Tĩnh Trạch, sao anh lại không uống thuốc đúng giờ?
Cố Tĩnh Trạch trợn mắt nhìn cô.
Trần Vũ Thịnh cười nói:
- Thuốc này vẫn có tác dụng phụ, uống vào sẽ không thoải mái. Nhưng chẳng qua Cố Tĩnh Trạch đã thích ứng, cảm thấy quen rồi nên không có cảm giác gì. Lần đầu tiên uống thì nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Triệt nhìn chai thuốc kia, thầm nghĩ: “Sức nhẫn nại của Cố Trạch lớn thật. Bệnh lạ như vậy, thuốc dùng nhất định cũng sẽ không tầm thường, so với loại thuốc bình thường cô hay uống chắc là không giống nhau.”
Trần Vũ Thịnh cười cười nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Thật là, lần trước cậu tới súc miệng, xem ra Mạc tiểu thư cũng không có nếm được nước bọt của cậu. Tớ đoán, chắc là hai người vừa chạm một cái thì buông ra. Vậy mà cậu còn phản ứng lớn như vậy, đánh răng tới mấy tiếng. Nếu có trao đổi nước bọt thì miệng cậu đã sớm thối hư rồi.
-...
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt về phía Trần Vũ Thịnh
Ánh mắt uy hiếp như vậy khiến Trần Vũ Thịnh sửng sốt, vội vàng nhìn sang Lâm Triệt. Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, làm sao thu lại được chứ.
Dĩ nhiên Lâm Triệt đã nghe thấy, con ngươi chợt ngưng lại. Những câu chữ kia dồn dập xoay quanh trong đầu không chút lưu tình, cái gì mà chạm một cái, cái gì nước bọt, cái gì Mạc tiểu thư...
Lâm Triệt biết người bọn họ nói nhất định là Mạc Huệ Linh. Hai người họ lúc nào… lại xảy ra chuyện thân mật như vậy...
Lâm Triệt khẽ lắc đầu, trong lòng suy nghĩ: “Thật ra thì đây cũng là chuyện bình thường thôi, hai người họ là người yêu, hôn nhau thì tính là gì chứ."
Nhất thời không cầm lòng được, quên mất bệnh của mình cũng không có gì lạ.
Trần Vũ Thịnh nhìn nhìn, nhanh chóng bổ sung thêm một câu:
- Chuyện đó, phu nhân không nên hiểu lầm. Hôm đó không phải Cố tổng cố ý.
Lâm Triệt vội vàng khoát tay:
- Không sao, cố ý hay không cố ý cũng là chuyện bình thường. À, tôi đi ra trước xem thử xe đậu chỗ nào rồi sẽ bảo tài xế lái qua.
Nhìn Lâm Triệt đi ra ngoài, những lời muốn nói của Trần Vũ Thịnh cũng bị chặn lại trong miệng. Trần Vũ Thịnh tỏ vẻ xin lỗi nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch, cậu ta nhất thời không để ý tới...
Mặt Cố Tĩnh Trạch sa sầm nhìn cậu ta.
Trần Vũ Thịnh vội vàng nói:
- Cố tổng, tôi cũng chưa nói cái gì mà.
- Tôi biết.
- Cố tổng, sao mặt cậu lại đen như vậy, nghĩ gì thế?
- Không có gì, chẳng qua là đang suy nghĩ, cậu đi theo tôi lâu như vậy nhưng bệnh của tôi cũng không có tiến triển gì, có phải nên đổi bác sĩ rồi không.
-...
Ngày hôm sau.
Du Mẫn Mẫn nói với Lâm Triệt rằng công ty sẽ chuẩn bị cho cô một bữa tiệc, chúc mừng cô đoạt giải.
Có thể nhận được giải thưởng của truyền hình Panda, đó tuyệt đối là chuyện không tầm thường. Mặc dù chỉ là giải thưởng cho diễn viên mới, nhưng đối với công ty mà nói cũng coi như là chuyện vui vẻ.
Lại thêm tiêu đề ngày hôm nay đều bị Lâm Triệt độc chiếm, nào là cùng Cố Tĩnh Dư đi thảm đỏ, ở hiện trường hỗ trợ lẫn nhau, đoạt giải trong chớp mắt, tại hậu trường phỏng vấn, tất cả đều có bóng dáng Lâm Triệt. Điều này khiến công ty rất hài lòng, nên quyết định sẽ làm một bữa tiệc ăn mừng cho Lâm Triệt.
Lâm Triệt nói:
- Chị Du, như vậy có vẻ quá trang trọng rồi.
Du Mẫn Mẫn cười nói:
- Cái này cũng là em xứng đáng được nhận, trở về chuẩn bị chút đi, buổi tối tới tham dự. Khi nào xong thì nói với chị để chị kêu xe qua rước em.
- Vâng, cảm ơn chị Du.
Du Mẫn Mẫn đưa Lâm Triệt đi ra ngoài, trở lại phòng làm việc mới nghe được tiếng điện thoại đang reo.
Thấy dãy số trên điện thoại, hít sâu một hơi rồi nhận máy:
- Ba, có chuyện gì vậy?
- Là con cho người nói với sòng bạc Lục gia không cho phép ba vào sao?
Âm thanh kích động của cha Du vang lên trong điện thoại.
Du Mẫn Mẫn trả lời:
- Không phải ba nói muốn cai đánh bạc sao? Nếu chỉ nói thôi thì con nghĩ sẽ hơi khó khăn, cho nên bắt đầu cai từ sòng bạc đi, như vậy không phải rất tốt sao?
Sòng bạc Lục gia là sòng bạc lớn nhất ở thành phố B, những sòng bạc khác luôn bị họ đè đầu không vươn lên nổi. Cho nên chỗ đó cũng là nơi ba Du thích đi nhất.
Lúc này ở trong điện thoại ba Du đã kích động hét ầm lên:
- Sao con có thể làm như vậy. Mẫn Mẫn, hay là con nói với bọn họ đừng cản ba, để ba vào đi con. Ba đến sòng bạc nào cũng bị đuổi ra ngoài hết. Con làm như vậy thì sao ba có thể trở mình thắng lại những ván bài đã thua kia được.
- Những đồng tiền ba thua không phải cũng đều do con khổ cực làm ra sao, trở mình cái gì? Con còn chưa tức giận, ba ầm ĩ gì chứ.
Du Mẫn Mẫn nói.
- Con... Ba mặc kệ con muốn làm gì, dù sao con nhất định phải để ba đi vào đó. Nếu không ba sẽ đến công ty, náo loạn cho gà bay chó sủa.
- Ba tới gây rối cũng được, lần này bảo vệ sẽ không để ba vào đâu.
- Con...con không sợ danh tiếng của mình bị bôi xấu sao? Ba thật sự sẽ đi náo loạn cho tất cả mọi người đều biết con là một đứa con bất hiếu.
Du Mẫn Mẫn cười lạnh:
- Ba đi đi, thanh danh của con đã sớm nát bét rồi, ba bôi đen thêm nữa thì cũng không có ảnh hưởng gì đâu. Là quạ đen chẳng lẽ còn sợ mình đen nữa sao?
Nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại.