Sau buổi chiều có gió, xuyên qua cửa sổ khép hờ, thổi lên khuôn mặt lạnh lẽo. Da thịt lộ ra bên ngoài bỗng cảm thấy đau đau.
Cảm giác này rất nhanh bị một cảm giác khác đến từ người trước mắt bao trùm, từ trên môi, cảm giác tê dại không ngừng tràn ngập kéo đến mọi nơi trong cơ thể.
Rõ ràng đã cách một lớp khẩu trang, môi dán môi, anh cũng không có một động tác dư thừa nào, Nam Âm cũng không rõ vì sao sức ảnh hưởng của cô so với những nụ hôn lúc trước càng sâu.
Giống như bị thiếu oxy dẫn đến một loạt phản ứng, cả đầu nặng trĩu, hỗn độn đáng sợ, môi bị chặn lại, mũi cũng bị khẩu trang ngăn chặn, cảm giác thở không nổi, gần như hít thở không thông.
Nam Âm cố gắng khiến cho chính mình bảo trì thanh tỉnh, giơ tay chống lên lồng ngực Giang Kinh Tá, muốn đẩy anh ra.
Như đoán được hành động của cô, ngay khi Nam Âm để tay lên ngực anh, Giang Kinh Tá nhanh chóng trở tay nắm lấy cổ tay Nam Âm, thuận thế đặt lên ván cửa ở phía sau.
Này còn chưa đủ, thời điểm Giang Kinh Tá lui lại một bước, Nam Âm trong lòng vui vẻ, cho rằng anh định buông mình ra, đầu nghiêng nhìn ra phía sau, thử giật giật cổ tay.
Hơi nóng thở ra, bờ môi mềm mại còn cọ lên chóp mũi, sau đó xuống môi, Nam Âm trơ mắt nhìn mặt Giang Kinh Tá, hay nói đúng hơn là dùng môi, đem khẩu trang của cô cọ xuống, vừa đúng kéo xuống cằm.
Nam Âm đang vì động tác của Giang Kinh Tá mà kinh ngạc, còn chưa phản ứng lại, anh liền cúi đầu đè xuống lần nữa.
Lần này không đụng vào như gần như xa, ngược lại mạnh mẽ hung dữ, không một chút chần chờ cạy mở khớp hàm cô ra, đầu lưỡi vươn đi vào trong.
Trong lúc nhất thời, cả khoang miệng tựa hồ dính lấy mùi vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái, Nam Âm chỉ cảm thấy đầu mình càng nặng trĩu, dường như loạn thành một đoàn, chỉ có thể ngơ ngác tùy ý để Giang Kinh Tá một tay cầm lấy cổ tay, một tay giữ lấy ót cô, tùy ý làm bậy trên miệng cô.
Bên tai vang lên tiếng bước chân ồn ào không đồng đều, lờ mờ có thể nhận ra tiếng một đám người đi lại, sau đó là tiếng mở cửa.
Hẳn là nhân viên của tạp chí thu dọn trang thiết bị chuẩn bị rời đi, bọn họ vừa ra tới, ắt sẽ nhìn thấy cô và Giang Kinh Tá......
Nam Âm trừng mắt, nhưng Giang Kinh Tá đang sa vào nụ hôn rõ ràng không tiếp nhận được ý của cô, hai tay giãy không ra, bất đắc dĩ nâng đầu gối chọt lên eo anh.
Giang Kinh Tá bị Nam Âm chọt vào bất ngờ, lực đạo kia không nhẹ không nặng, căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì, chỉ là, dễ dàng khiến cho lòng anh ngứa ngáy.
“A,” ánh mắt Nam Âm hướng qua phòng bên cạnh, “Có người......”
Giang Kinh Tá nghe vậy mày hơi cong, nhìn qua tâm tình có chút vui vẻ, nhưng ở trong mắt Nam Âm lại vô cùng đáng giận.
Anh không chỉ không làm ra động tác gì, ngược lại dùng đầu gối tách bắp đùi cô ra, chặn đứng bất kỳ động tác nào cô có thể dùng, rồi theo đó hôn xuống.
Cửa bị kéo ra phát ra tiếng vang rất nhỏ, tiếp theo là ánh sáng mờ nhạt trên hành lang.
Cửa mở.
Ánh mắt Nam Âm trừng đến độ có chút đau nhức, bất chấp dùng ánh sáng mờ nhạt còn lại kiểm tra xung quanh, chợt nghe tiếng cửa bị kéo ra, phía sau truyền đến âm thanh rất nhỏ, sau đó cơ thể không khống chế được mà nghiêng ra sau.
Tốc độ nhanh nhạy của Giang Kinh Tá làm Nam Âm không kịp phản ứng, thậm chí ngay cả khi anh đưa tay luồn vào trong túi cô lấy thẻ phòng ra cô cũng không biết, lúc phản ứng lại, chính mình lại bị đặt lên cánh cửa, cánh cửa theo đó khép lại.
Thanh âm không lớn, Nam Âm lại cảm thấy linh hồn của mình chấn động theo.Vừa nãy thiếu chút nữa bị hù chết, còn tưởng rằng Giang Kinh Tá thật sự định để người khác nhìn thấy cảnh anh đè cô ra hôn.
Cho dù muốn công khai, muốn bày ra thân mật, cũng không phải kiểu hôn môi như vậy.
Nam Âm mới vừa thở phào một hơi, liển cảm thấy cánh cửa phía sau mình bị ai đó gõ lên, tiếp theo liền truyền đến tiếng của nhân viên công tác, “Âm Âm, cô có trong đó không?”
Nam Âm muốn trả lời, nhưng môi lại bị Giang Kinh Tá chặn lại không chút kẽ hở, anh nhướng mày cười với cô, dáng vẻ đó rõ ràng là cố ý.
Tiếng đối thoại lẻ tẻ truyền vào trong tai.
“Không có tiếng gì, có thể là đi rồi.”
“Vừa nãy hình như nghe được tiếng đóng cửa mà.”
“Chắc là nghe nhầm rồi, vừa nãy trợ lý của cô ấy không phải chạy tới giải thích có việc bận nên đi trước sao.....”
“Vậy có lẽ là nghe nhầm thật, chúng ta trả phòng kết thúc công việc thôi.”
Vừa nghe thấy những lời này, Nam Âm sao còn không hiểu được, khẳng định là Giang Kinh Tá bảo Lăng Lăng ra mặt nói với nhân viên của tạp chí là cô vì công việc bận rộn, lịch trình kín mít, kết quả anh chạy tới phòng cô kéo cô vào trong.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Nam Âm còn chưa làm gì, Giang Kinh Tá đã áp chế cô, thanh âm ép tới cực thấp, cắn lên tai cô.
“Đừng nhúc nhích, để anh hôn em.”
Môi hé ra phun ra hơi nóng, vành tai Nam Âm đều đỏ ửng, đôi mắt tràn đầy hơi nước, như ma quỷ xui khiến, cô mở miệng, “Đã lâu như vậy rồi, anh còn chưa hôn đủ sao?”
Giang Kinh Tá sửng sốt, tựa hồ có chút không đoán được cô sẽ hỏi như vậy, phản ứng cũng nhanh, da mặt cũng cực kỳ dày, mang theo ý cười nói, “Không đủ.”
Bàn tay dày rộng áp lên da thịt sau gáy cô, một trận run rẩy nổi lên, tiếng anh mơ hồ khàn khàn, “Hôn em như thế nào cũng không đủ.”
Nam Âm nghe xong lời của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, chỉ cảm thấy đầu lưỡi tùy ý chạy loạn trong khoang miệng của mình.
Nhưng cô không nói ra được lời dừng lại.
-
Thời điểm đi ra khỏi khách sạn, môi Nam Âm đều sưng đỏ cả lên, bên ngoài còn hơi phiếm nước, đôi mắt tràn ngập ý xuân.
Giang Kinh Tá nhìn thấy bộ dạng như vậy của cô, chỉ cảm thấy cơ thể căng cứng, mất rất nhiều khí lực mới làm cho tầm mắt rời khỏi người Nam Âm, hô hấp bình thục lại, “Lát nữa muốn đi đâu ăn cơm?”
Nam Âm cài dây an toàn nghe thấy tiếng anh, kinh ngạc nhìn qua, “Không phải anh còn phải đi quay phim sao? không cần chạy về à.”
“Anh đã quay xong trong hai ngày nay rồi, bây giờ có thể ở bên em một hai ngày.”
Ở thành phố xa lạ, hẳn là sẽ có nhiều nơi để dạo chơi.
“Ồ,” Nam Âm đáp lại, có chút nghi hoặc, “Chúng ta ăn sớm như vậy, là ăn bữa trưa hay bữa tối?”
“Em cho là bữa tối cũng được.”
Nam Âm suy nghĩ một lúc rồi nói, “Cũng đúng.”
Trước kia Giang Kinh Tá cũng đã tới đây quay phim, lái xe đưa Nam Âm tới một nơi yên tĩnh vắng lặng.
Lầu các chia thành hai tầng cao thấp, bên ngoài nhìn qua rất đơn giản, chính là đối diện bức tường phủ đầy dây thường xuân có viết mấy chữ lớn, lộ ra chút bất đồng.
Huống hồ, Giang Kinh Tá căn bản không cải trang che giấu gì, dừng xe xong, liền lập tức kéo cô đi vào trong.
Nhìn ra Nam Âm đang khó hiểu, Giang Kinh Tá ghé sát vào thấp giọng giải thích, “Chỗ này là của một đạo diễn trong giới mở chơi, ngoại trừ gần thì cũng không có mấy người biết đến, nhận diện khuôn mặt mới có thể vào.”
Nam Âm nhìn giá cả trên thực đơn và xung quanh chỗ ngồi, có chút khó hiểu, thế mà không có người, Giang Kinh Tá nói những lời này cô mới hiểu.
Thời gian dùng cơm nhanh chóng trôi qua. Đa số đều là Nam Âm ăn, Giang Kinh Tá nhìn cô ăn.
Nam Âm không khỏi có chút ngượng ngùng, chủ động gắp chút đồ ăn cho Giang Kinh Tá, “Anh ăn đi, làm gì mà nhìn em không ăn mãi vậy?”
“Anh không đói, nhìn em liền no rồi.” Anh trả lời.
“Thật là.” Anh nói như vậy, Nam Âm ngược lại không biết nên nói gì, trong lòng vô cùng ngọt ngào, chỉ có thể cúi đầu cào bới cơm trong bát, tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh.
Nhìn thấy Nam Âm thẹn thùng như vậy, tâm tình Giang Kinh Tá rất tốt, khóe môi cong lên.
Lúc đi ra tính tiền, vừa vặn gặp một đôi vợ chồng trong giới. Nam Âm cảm thấy mình và Giang Kinh Tá khá có duyên với bọn họ, chương trình trước đó nhắc tới vợ chồng Thương Lai, còn có đứa con trai một hai tuổi của bọn họ.
Cho dù có duyên nhưng cô cũng không nghĩ tới lại có duyên đến mức trực tiếp đụng phải mình trong lúc đang hẹn hò với Giang Kinh Tá.
Ừm, thời điểm này, hoàn cảnh yên lặng như vậy, còn là người từ trước đến nay có tin đồn chung, ngoại trừ hẹn hò, cũng không có nguyên nhân gì khác để giải thích.
Nam Âm trực tiếp bị đụng vào, tay còn bị Giang Kinh Tá nắm lấy, cả người sững sỡ tại chỗ, cười ngượng có chút cứng nhắc, vẫn là Giang Kinh Tá phản ứng lại trước, cực kỳ tự nhiên mở miệng chào hỏi.
Sợ Nam Âm trước mặt người khác rút tay về, anh thậm chí theo bản năng, lực đạo không thể khống chế, nắm chặt tay Nam Âm.
“Hai người cũng đến ăn cơm à?” Tầm mắt Phương Lai nhìn tới Giang Kinh Tá nắm tay Nam Âm, có chút xấu hổ dời mắt đi.
Tin đồn trong giới cô ta cũng biết, vô cùng ầm ĩ, hai bên không thừa nhận, nếu là thật sự hẹn hò, ngay cả minh tinh trong giới cũng không biết, vậy nghĩa là không muốn bị người khác biết được, không muốn bị người khác nhìn thấy, ai biết mình thế mà đụng phải......
“Ừm,” Nam Âm rất nhanh thu hồi lại cảm xúc, dùng âm lượng bình thường mở miệng.
Cô và Giang Kinh Tá đã hẹn hò rồi, bị gặp phải cũng gặp phải rồi, giai đoạn bây giờ không công khai, nhưng nếu bị chụp được, bị vỡ lỡ ra, vậy thì thoải mái thừa nhận thôi.
Dù sao chỉ cần cô và Giang Kinh Tá vẫn luôn bên nhau, nhất định sẽ có ngày nào đó phải công khai, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nghĩ thông suốt một vài chuyện, trong lòng Nam Âm thả lỏng, cười cười với Phương Lai, nhìn về phía đứa bé cô ấy ôm trong ngực, muốn thoát khỏi cục diện xấu hổ này nên nói sang chuyện khác, “Bé cưng thật đáng yêu, bé được mấy tuổi rồi ạ?”
.........
Lại hàn huyên vài câu, Giang Kinh Tá ho nhẹ một tiếng, “Vậy mọi người đi ăn đi, chúng tôi đi trước đây.”
Chờ ngồi lên xe, thấy Giang Kinh Tá mím môi, vẫn im lặng không nói gì, Nam Âm nghi hoặc ghé sát vào hắn, “Anh sao vậy, vẫn không mở miệng nói chuyện, làm sao vậy?”
Từ lầu các đến chỗ đỗ xe chỉ có vài bước, nhưng một được không nói chuyện xác thực không quá phù hợp với tác phong bình thường ở cùng một chỗ với cô của anh.
Giang Kinh Tá nhìn qua Nam Âm, lại thấy trong lòng ngứa ngáy, không hiểu sao còn có chút chột dạ.
Xe vừa chạy được một đoạn, chợt nghe thấy.
“Làm sao vậy?” Nam Âm cảm thấy từ khi sau khi gặp vợ chồng Thương Lai, Giang Kinh Tá có chút kỳ lạ, toàn thân đều bao phủ một cỗ áp suất thấp.
“Vừa nãy nó hôn em ở đâu?”
Anh hỏi vô cùng nghiêm túc, Nam Âm nghe hơi khó hiểu, vài giây sau mới phản ứng lại Giang Kinh Tá nói chuyện gì.
Có điều là đứa bé của Phương Lai mà cô vừa ôm lúc nãy, đứa bé hôn lên má.
Nam Âm dở khóc dở cười, “Đến mức đó sao?”
“Có phải ở má không?” Giang Kinh Tá hỏi một đằng trả lời một nẻo, tháo dây an toàn ra, cúi đầu hướng về má Nam Âm hôn xuống.
Hôn một bên má còn không thấy đủ, anh lật cằm Nam Âm qua, hôn lên má kia của cô.
Đối xứng đẹp đẽ.
Đến khi được buông ra, Nam Âm thở hổn hển, nhịn không được nhỏ giọng nói, “Ngay cả dấm chua của đứa con nít cũng ăn, anh đúng là Trung Hoa tiểu dấm vương.”
Giang Kinh Tá không cãi lại, cũng không đáp lại, chỉ cúi đầu cười yếu ớt, trong con ngươi hiện lên sự thích thú.
Nam Âm thức thời che miệng lại, lắc đầu tỏ ý không mở miệng.
Nếu anh còn hôn xuống nữa, cái miệng này của cô thật sự không dám gặp người nữa đó.
Cô thật đúng là sợ anh mà.