Nam Âm vừa lên xe mới biết tin.
Trợ lý Lăng Lăng đưa ipad cầm trong tay cho Nam Âm, “Vừa nãy nhận được lịch trình làm việc, hai ngày nữa phải đi chụp bìa tạp chí.” Cô dừng lại một chút, bổ sung, “Còn là nội san ảnh tình nhân.”
“Chụp ảnh tình nhân?” Nam Âm có chút kinh ngạc, âm lượng tăng lên.
Chụp ảnh tình nhân ắt phải làm ra một vài động tác thân mật, trước khi chụp phải hòa hợp với người chụp cùng, nhưng mà bây giờ.......
Cô dường như có thể tưởng tượng được vẻ mặt và thái độ của Giang Kinh Tá sẽ như thế nào.
“Tạp chí còn mời Giang Kinh Tá,” Lăng Lăng nhanh chóng nói, “Người cùng chụp với em chính là cậu ấy.”
Nam Âm rõ ràng vẫn có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì là Giang Kinh Tá, nên thở phào một hơi, môi giật giật vừa định nói gì đó, điện thoại liền có người điện tới.
Màn hình di động hiện lên nam thần, ngoại trừ Giang Kinh Tá, cũng sẽ không phải là người khác.
Lịch trình của anh bận rộn, vừa kết thúc chương trình, phải lập tức đi đến sân bay, Nam Âm cũng không trách anh, chỉ là hơi khó hiểu lúc này anh gọi điện thoại tới làm gì.
“Làm sao vậy?” vừa nhận điện thoại, Nam Âm lập tức mở miệng hỏi.
“......” Đầu bên kia ngơ ngác, tựa hồ không đoán trước được ngữ khí của Nam Âm lại vội vàng như vậy, cười nhẹ nói, “Anh còn cho rằng phải rất lâu mới có thể gặp lại, ai biết được cơ hội lại đưa tới cửa nhanh như vậy.”
Nam Âm biết anh đang nói đến chuyện chụp ảnh tình nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là vì sự vui vẻ của anh mà lặng lẽ đỏ mặt.
“Anh gọi điện thoại tới chỉ vì nói chuyện này?” thu lại cảm xúc của chính mình, Nam Âm hỏi với ngữ điệu bình thường.
“Ừ,” Giang Kinh Tá không chút do dự đáp, “Chuyện này rất quan trọng, anh vốn còn nghĩ tối nào đó lén chạy về tìm em nữa đấy.”
“Vậy hôm khác anh cũng có thể lén chạy về tìm em nha.” Nghe thấy dự định của Giang Kinh Tá, Nam Âm nhịn không được tiếp lời.
Giang Kinh Tá tựa lưng vào ghế, cả người vô cùng lười nhác, nghe được lời của Nam Âm, liền ngồi ngay ngắn lại, sâu trong đôi mắt lóe sáng, giọng nói mang theo ý cười, “Vốn dĩ sẽ vài ngày không gặp em, em liền nhớ anh như vậy rồi.”
Thấy Nam Âm không nói gì, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, Giang Kinh Tá thừa thắng xông lên mở miệng, “Cả ngày hôm nay ở chung cũng không thỏa mãn được em, em cũng không nói sớm, bằng không anh đã đứng đợi rồi.”
Nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của anh, mặt Nam Âm đỏ lên, vội vàng phản bác, “Không có.”
“Đó là anh,” nghe thấy Nam Âm phủ nhận, Giang Kinh Tá cũng không chọc cô nữa, đột nhiên hạ giọng nói, “Là anh rất nhớ em, cả ngày hôm nay ở chung cũng không thấy thỏa mãn được.”
Nam Âm chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, như có dòng điện lẻn vào tai, khiến cho toàn bộ tai đều tê dại.
“Anh, anh học ở đâu thế” học ở đâu những lời tâm tình như vậy để dỗ cô vui vẻ.
“Anh không cần học,” giống như vừa rồi đều là biểu hiện giả dối, mà anh nghiêm túc không nổi nữa, “Lúc trước anh đã nói rồi, có một số việc anh đối với em chính là không thầy dạy cũng hiểu.”
“Hử, phải không?” tim Nam Âm hung hăng nhảy dựng lên, đến cả nói cũng không lưu loát, sợ bị Giang Kinh Tá nghe ra sự ngượng ngùng của mình, cô vội vàng nói sang chuyện khác, “Anh còn chưa tới sân bay sao?”
Bằng không làm sao có thời gian nói chuyện phiếm với cô vậy được?
Nam Âm vừa dứt lời, lập tức nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến tiếng phát thanh của sân bay, sợ làm chậm trễ thời gian của anh, “Vậy anh nhanh chóng làm thủ tục kiểm tra rồi lên máy bay đi, tạm biệt.”“Còn không nhanh như vậy đâu,” trước khi Nam Âm kịp ngắt điện thoại, Giang Kinh Tá nói nhanh, sau khi cô nghi hoặc ừ một tiếng, ý vị thâm trường nói, “Cũng được, em nhanh về nghỉ ngơi đi, anh ngồi trong phòng chờ máy bay suy nghĩ xem ngày mốt chụp ảnh tình nhân, chúng ta cần dùng tư thế nào để chụp.”
Có vài tạp chí sẽ để cho minh tinh tự do phát huy, nhưng chữ “tư thế” anh nói ra lại vô cùng khác thường, Nam Âm nhịn không được mà nghĩ tới phương diện khác, lập tức cúp điện thoại.
Càng ngày càng không đứng đắn.
Lăng Lăng cầm ipad nhìn Nam Âm, có chút kỳ quái, “Âm Âm, em làm sao mà mặt đỏ như vậy?”
“A,” Nam Âm lắc đầu, “Không có gì.”
Thấy Lăng Lăng quay đầu, cô nhìn màn hình sáng lên, Nam Âm nhịn không được đưa tay gõ gõ. Giống như đang đánh Giang Kinh Tá.
“Đều tại anh.” Cô nhỏ giọng nói.
Làm cho cô xấu hổ.
-
Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Nhân viên công tác của tạp chí nắm rõ tin tức chuyến bay của Nam Âm, sáng sớm đứng ngoài sân bay đợi cô, cơ hồ Nam Âm mới vừa xuống máy bay, liền trực tiếp lên xe chuyên dụng đi đến địa điểm chụp ảnh.
“Bởi vì lịch trình của đối phương cho nên có thể sẽ có chút gấp.” Nhân viên công tác giải thích, “Nếu ngồi máy bay mà mệt rồi, bên chúng tôi cũng có thể phối hợp điều chỉnh.”
“Không sao,” Nam Âm biết Giang Kinh Tá lịch trình bận rộn, thường xuyên chụp ảnh tạp chí hoặc quay quảng cáo phát ngôn đại diện rồi vội vàng đi đến nơi khác, đổi lại là người khác cô cũng có thể hiểu, huống chi là Giang Kinh Tá.
Địa điểm chụp ảnh tạp chí là ở trong rừng rậm của ngoại ô thành phố, quang cảnh thưa thớt, thích hợp tạo ra một loại cảm giác mông lung mà trở về nguyên thủy.
Xung quanh cũng có khu phong cảnh và khách sạn được khai phá, cho nên cũng cung cấp được nhiều cảnh vật và sự lựa chọn
Nam Âm theo nhân viên đi vào phòng của khách sạn, thay quần áo mới quay lại.
Hai bên đường dày đặc lùm cây, theo gió xào xạc lay động, một bên để một chiếc xe máy, Giang Kinh Tá đeo kính râm đang ngồi trên xe máy.
Mũ bảo hiểm để bên cạnh, tay anh khoác lên phía trước, nửa người trên hơi nghiêng, xoay đầu ra sau, tư thế rất tùy ý.
Nhìn như vậy, Nam Âm liền biết hẳn là đã sắp xếp tốt cho buổi chụp hình hôm nay, cho dù ngày hôm qua Giang Kinh Tá suy nghĩ ra tư thế gì, sợ là cũng không thể sử dụng được.
Nhân viên công tác lấy kính râm nữ đưa cho Nam Âm, chợt nghe nhiếp ảnh gia nói, “Đợi lát nữa Kinh Tá ngồi như vậy nhìn phía sau, Nam Âm đi tới, sau đó tới gần, khoát tay lên vai Giang Kinh Tá, chú ý, nhất định phải dựa gần một chút.”
Nam Âm mặc chiếc váy trắng dài tơ tằm ôm ngực, bên ngoài là áo khoác da dài màu đen, cùng với áo khoác da ngắn mà Giang Kinh Tá mặc trên người, nhìn qua giống hệt một đôi tình nhân.
Nam Âm thu hồi suy nghĩ miên man của mình, làm theo những gì nhiếp ảnh gia vừa mới nói, chọn một chỗ không xa lắm, từng bước một đi qua.
Đi được vài bước, xuyên qua chiếc kính râm, cô chống lại ánh mắt của Giang Kinh Tá, nhịn không được cong môi cười cười, độ cong của khóe môi không đè xuống được.
Không dám liên tục đối mặt với Giang Kinh Tá, Nam Âm lúc thì nhìn xung quanh lúc thì nhìn thẳng qua, đi về phía Giang Kinh Tá đầy khó khăn.
Nhiếp ảnh gia nửa quỳ trên mặt đất, giơ camera lên, cũng không nói gì, thỉnh thoảng lại ấn ấn.
Đến khi đi tới cạnh chiếc xe, cơ thể Nam Âm nghiêng qua dựa vào phần sau xe máy, dựa theo những chỉ thị vừa nãy của nhiếp ảnh gia, đưa tay khoác lên bờ vai của anh.
Giang Kinh Tá vẫn cười nhìn về phía cô, Nam Âm trong lòng khẩn trương, hơn nữa chân dài của Giang Kinh Tá để lên cạnh khung xe, cơ thể cô không khống chế được ngã lên người anh, thiếu chút nữa cả người đều ngồi vào trên đùi anh.
Nhiếp ảnh gia như không thấy chuyện ngoài ý muốn kia, miệng liên tục nói “good” “continue”......
Ý cười trên khóe môi Giang Kinh Tá càng sâu, thuận thế đưa tay ôm lấy vòng eo Nam Âm, kéo cả người cô về phía anh.
Cúi đầu, chóp mũi dừng cách cô chỉ vài cm, giống như chớp mắt sẽ hôn lên.
Nam Âm ngừng thở, nhịn không được nghiêng cằm qua một bên.
“OK OK.”
Xoang mũi đều là hương thơm đến từ trên người Nam Âm, Giang Kinh Tá chỉ cảm thấy nhộn nhạo, nhịn không được cúi đầu tới gần thêm một chút, vừa định liều lĩnh hôn lên, chợt nghe nhiếp ảnh gia hô dừng.
“Cái này được rồi, đổi sang cảnh khác.”
Thấy Giang Kinh Tá và Nam Âm vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, nhân viên công tác nhịn không được nhìn bọn họ vài lần, lặp lại nói, “Được rồi, cảnh ở đây được rồi.”
Thời điểm chờ sắp xếp cảnh, nhiếp ảnh gia xem lại những bức ảnh mình vừa mới chụp, vừa sàng lọc vừa cảm thán nói, “Đúng là rất có cảm giác.”
Không khí màu hồng nồng đậm, chỉ một bức ảnh, nhìn vào làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Bởi vì chụp ảnh chủ đề tình nhân, tạp chí đã chuẩn bị quần áo đều thiên về phong cách tình nhân.
Ở giữa đặt một cái bàn tròn nhỏ, Nam Âm thay một bộ váy dài màu trắng khác, Giang Kinh Tá cởi áo da màu đen, ở trong là một áo len cao cổ màu trắng, mặc thêm vào áo bành tô màu đen, trong tay còn giơ bông hoa nhỏ ngắt ven đường, nhưng màu sắc phối hợp hài hòa.
Nam Âm mím môi, thời điểm chống lại ánh mắt anh gắng không cười, ngược lại Giang Kinh Tá, lúc đưa mắt nhìn về phía Nam Âm, đuôi lông mày ở khóe mắt không giấu được ý cười, Khóe môi cong lên cũng vô cùng rõ ràng.
Ống kính của nhiếp ảnh gia lay động, chụp lại một màn có chút mơ hồ kia, mập mờ đan xen ngọt ngào, làm cho người ta nhìn không thấu, lại càng thêm rung động.
Nam Âm nghiêng người, chìa lòng bàn tay trắng nõn ra trước mặt Giang Kinh Tá, ý bảo anh đưa bông hoa cho cô.
Chỉ là không ai nghĩ tới, Giang Kinh Tá sẽ đột ngột đứng lên, kéo tay Nam Âm nghiêng về phía anh.
Bị bất ngờ không kịp đề phòng, cánh tay Nam Âm khoác lên bàn tròn, vừa đưa mắt nhìn, tia sáng của mặt trời trước mắt trở thành một mảnh bạch quang, nhưng vẫn mơ hồ nhìn không rõ, ngũ quan tinh xảo phóng đại trước mắt.
Giang Kinh Tá một tay cầm hoa, một tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Nam Âm, môi mỏng dán lên trán cô, nhưng trên thực tế lại không hoàn toàn dán lên.
Hô hấp ấm áp phả vào mặt mình, còn có một tầng bóng ma chụp xuống trên đỉnh đầu, Nam Âm có chút khẩn trương nuốt nước miếng.
Giang Kinh Tá đổi hướng, nhìn xa xa, thật giống như đem cả người Nam Âm thu nạp vào, thần sắc ôn nhu, giống như thật sự là một đôi tình nhân.
Tiếng máy ảnh chụp răng rắc vang lên không ngừng.
Nhiếp ảnh gia nói thầm chính mình ngay từ đầu không nên bố trí động tác và cảnh tượng, để cho bọn họ tự do phát huy hiệu quả ngược lại càng tốt hơn. Nam Âm thì không rõ lắm, nhưng Giang Kinh Tá, rõ ràng càng thích hợp tự do phát huy.
Hơi thở phả lên mặt, một đường uốn lượn tới mũi, giữa môi, nhiếp ảnh gia rất nhanh tìm được góc độ, chụp lại ham muốn hôn nhưng không hôn kia đang quanh quẩn quanh hơi thở của hai người.
Bởi vì tạp chí cần kích thích lượng tiêu thụ, cho nên vừa chụp xong, ảnh trang bìa còn chưa sàng lọc chọn ra tấm nào, đã có không ít hình ngoài lề liên quan đến buổi chụp truyền lên mạng, còn có khá nhiều ảnh gif.
Hai người đều mặc áo choàng tắm màu đen cùng loại, Giang Kinh Tá cầm quyển sách ngồi trên sofa, Nam Âm thì nằm trên đùi anh, tay anh cũng không an phận, một tay lật sách, một tay sờ sờ đỉnh đầu cô.
Bàn tay dày rộng bao lấy ót Nam Âm, Giang Kinh Tá ghé sát vào, thấp giọng không biết nói gì đó.
Nam Âm đưa tay lên ôm lấy cổ Giang Kinh Tá, cả người trực tiếp ngã vào lòng ngực anh, anh cũng thuận thế, cúi đầu dán lên mái tóc dài rối tung của Nam Âm.
Người bên ngoài không biết, ống kính cũng không chụp được, chỉ có Nam Âm rõ ràng. Môi Giang Kinh Tá căn bản không dán lên tóc cô, ngược lại đưa tên bên tai cô, trực tiếp hôn lên vành tai cô.
Ngay lúc này cô mới biết cơ thể đã vô lực nằm trong lòng ngực anh rồi.
Anh lại không thu liễm chút nào, cầm chặt tay cô, năm ngón tay xuyên qua khe hở giữa ngón tay của cô quấn quýt cùng một chỗ, mười ngón siết chặt, lòng bàn tay khô ráo, lại làm cho Nam Âm cảm thấy nóng bỏng khác thường.
Giống như nhiệt độ này, cũng theo lòng bàn tay, truyền tới tứ chi bách hải, thậm chí càng sâu hơn.
Thời điểm Nam Âm ngây người, nhiếp ảnh gia đã bắt được khoảnh khắc chụp được vài tấm.
Thời điểm trên mạng bởi vì mấy bức ảnh gif mà ồn ào huyên náo, Nam Âm vừa mới thay xong áo quần ở trong phòng khách sạn, rồi gọi điện thoại, lúc này mới mang khẩu trang đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Nam Âm liền thấy Giang Kinh Tá đã đứng ngoài cửa chờ.
Xung quanh phòng có không ít nhân viên của tạp chí, sợ tai vách mạch rừng, Nam Âm mím môi liếc nhìn anh, cúi đầu kéo cao khẩu trang của mình lên.
Còn chưa đi ngang qua người anh, cổ tay đã bị giữ chặt, bị người đặt lên tường.
Nam Âm khẩn trương giương mắt như hỏi anh.
Giang Kinh Tá cúi đầu nhìn thẳng đôi mắt cô, ở sâu trong đó là một mảnh tình ý nồng đậm, giọng nói khàn khàn.
“Vừa nãy anh đã muốn làm như vậy rồi.”
Nam Âm nhíu mày, đối với lời nói không đầu không đuôi của anh vô cùng khó hiểu.
Giây tiếp theo, hơi thở rậm rạp phủ xuống, Giang Kinh Tá cách lớp khẩu trang hôn xuống.
Nam Âm trừng mắt, chỉ cảm thấy từng trận hơi nóng giống như xuyên qua lớp khẩu trang truyền tới môi cô.
Thanh âm khàn khàn mơ hồ vang lên, nối tiếp câu nói không đầu không đuôi vừa rồi của anh.
“Hôn em.”