Edit: Huy Trần
Beta: Ù
Thời gian là một bàn tay dịu dàng ẩn trong bóng tối
Khi bạn ở trong trạng thái thất thần hoặc xuất thần, mọi thứ sẽ chuyển động.
—— Long Ứng Đài
Trong cuộc đời của tôi có một người quan trọng nhất, không phải cha không phải mẹ mà lại hơn hẳn cha mẹ.
Khi tôi chưa được một tuổi thì cha mẹ đã ly dị. Mẹ tôi thì đi tìm hạnh phúc mới, cha tôi thì có thân phận đặc biệt, mỗi năm phải rời nhà đi xa.
Từ đấy, dì của tôi chăm lo cho tôi toàn bộ.
Năm ấy khi ba tuổi, tôi muốn đi nhà trẻ, vì điều đó làm cho tôi tiếp thu giáo dục rất tốt, dì dắt tôi đi tới đó.
Đó là nhà trẻ tốt nhất trong thành phố này, học phí khá cao nhưng dì rất quyết tâm. Dì nói rất nhiều người đều nói người Tứ Xuyên nói tiếng phổ thông không tốt, chúng tôi muốn từ nắm kiến thức từ nhỏ. Dì hy vọng tôi có thể tiếp thu giáo dục một cách tốt nhất, trở thành con người tốt, từ những mong muốn đó thì tôi cũng cần đi đọc ở ngôi trường tốt nhất.
Cứ như vậy, tôi sống với dì trong căn nhà, trở thành “Dì và đứa con”.
Cô bé muốn học ở trường lớn, dì lại muốn cho học ở Thanh Đảo, cùng nhau ngồi bóc vỏ tôm, mỗi ngày đều chưng tôm đã bóc vỏ và canh trứng cho tôi vào mỗi sáng.
Khi tôi còn nhỏ thì chưa biết rằng bữa sáng rất quan trọng? Ăn chỉ được mấy ngày thì đã khóc nháo lên, dì nghiêm khắc dạy tôi, mấy năm nay như mỗi ngày mà đã trở nên mạnh mẽ.
Khi đó tôi cảm thấy bản thân đã rơi vào một hoàn cảnh bi thảm.
Sau này đã trưởng thành, tình cờ gặp hàng xóm trước cửa, bọn họ còn lấy việc này ra trêu ghẹo, nói một cách rõ ràng là mỗi buổi sáng tôi đều khóc lớn.
“Dì cứ lấy phần mình đi, cháu không thích ăn.”
“Cháu ăn đi! Sao lại không ăn!”
“Cháu không ăn, đánh chết cháu cũng không ăn!”
Tôi bị trêu ghẹo như vậy dù chạy trốn cũng khó. Chính là khi tôi lại nhớ đến cảnh tượng ban đầu, lại bỗng nhiên nghiêm khắc hiện ra một cách công bằng.
Có lần tôi nghĩ đó là mụ dì ghẻ nhưng có thể không là mụ dì ghẻ, bởi vì muốn tốt cho tôi thì mới nghiêm khắc như vậy.
Dì tôi chỉ là công nhân bình thường, một lòng kiếm tiền nuôi tôi, tôi không đua đòi sự giáo khi từ nhỏ chỉ muốn tiết kiệm một chút.
Khi mà tôi còn nhỏ, bạn cùng lứa tuổi mời các bạn thân tới ăn sinh nhật, tiểu thọ tinh bị bọn họ vây quanh mà bàn tán những lời ác ý.
Khi đó tôi chưa hiểu biết gì nhiều, dì nhắc nhở tôi hãy biết hy vọng, bởi vì tôi nhớ rõ lời nói của dì, không thể đua đòi.
Nhưng mà vào ngày sinh nhật mười tuổi, khi tôi tan học về nhà, đẩy cửa ra mới phát hiện có một món quà lớn đang chờ tôi.
Trắng tinh trên tường là dì dùng phun hoa viết ra tới màu lam chữ to trong lễ Giáng Sinh: Dung Dung sinh nhật vui vẻ!
Một phòng bạn bè vây quanh lại đây, cười hì hì nhìn tôi, mồm năm miệng mười nói chuyện. Trên bàn cơm là hai cái bánh sinh nhật lớn —— bởi vì bạn bè quá nhiều, dì lo lắng chia bánh không đủ.
Khi đó tôi khờ ngốc mà đứng ở cửa, nhìn đám người mặt sau mỉm cười nhìn chăm chú dì tôi, cảm thấy chính mình là đứa trẻ may mắn nhất trên đời này.
Khi đã tuổi, lần đầu tiên tôi thấy dì khóc.
Dì là lớn nhất trong lứa chị em, sau này khi bố mẹ qua đời, dì đã nhận sự uỷ thác từ bố mẹ khi chỉ tuổi và còn phải nuôi đám em trai em gái nữa.
Do phải gánh vác cả gia đình khi mà còn trẻ tuổi, cho nên tính tình của dì trở nên nghiêm khắc và hiếu thắng, cũng không dễ dàng khóc.
Tết Âm Lịch năm ấy, tôi và anh em cùng sang nhà họ hàng chơi, cả ba đã lỡ làm chuyện sai trái mà chỉ mình tôi bị la mắng.
Khi đó tâm trạng người thân không tốt, nói nhiều đến nỗi mà tôi chỉ nhớ rõ một câu: “Mày là đứa trẻ không được dạy dỗ!”
Sợ sệt tôi quay lại tìm sự che chở từ dì, từ trước đến giờ thì dì chưa bao giờ la mắng tôi đến như thế, khoé mắt tôi cảm thấy cay cay chỉ muốn khóc thật to. Tôi sợ, khó hiểu, không cam tâm, tức giận, tôi không biết vì lý do mà tôi bị đối xử hà khắc như vậy, vì cái gì mà khi tôi sợ lại không được ai che chở.
Ban đêm khi về nhà, dì cầm tay tôi dắt đi ngắm đêm lạnh rét.
Dì nói: “Bởi vì ba mẹ con không ở cạnh con, cho nên sẽ có người khinh thường con. Chính là muốn để cho con xem, con phải biết thái độ người khác đối xử với mình chỉ là nhất thời, phải nhờ vào thực lực của bản thân mới thành công thì con sẽ không bị coi thường. ”
Khi đó tôi nghiêng đầu nhìn dì, lần đầu tiên trong đời thấy mắt cô lập loè nước mắt.
Dì nói từng câu từng chữ với tôi: “Đọc sách là con đường duy nhất. Chỉ cần chịu nỗ lực, một ngày nào đó, con sẽ làm cho người ta ngước lên nhìn mình.”
Trong một lúc dì nắm lấy tay tôi, như là muốn lấy hết năng lượng từ dì truyền cho tôi.
Sau này tôi đã nỗ lực học tập, từ tiểu học đến đại học, tôi đã giành lấy rất nhiều giấy khen, rất nhiều học bổng.
Rất nhiều năm sau, khi ta từ một cô bé thích đọc sách đến nay đã có thể viết thư cho những tác giả khác, đứng trong top hai mươi người xuất xắc ở mọi lứa tuổi, nói cho dì biết là xuất bản tiểu thuyết —— tôi muốn cho những người năm đó khinh thường tôi, sẽ thấy tôi ở hiện tại.
Dì nói tôi không cần ghi nhớ thù hận.
Dì nói tiền bạc rất dễ tan biến, lòng khoan dung là đức tính tốt nhất.
Hiện tại, dì đã tuổi, đến nay chưa lập gia đình.
Khi tôi còn nhỏ, dì khá còn trẻ và khá xinh đẹp khiến nhiều người tìm tới, nhưng khi người quen giới thiệu đối tượng, dì đều mang theo tôi khi đi xem mắt.
Câu đầu tiên khi gặp mặt đó chính là: “Tôi có một đứa con, tôi không thể rời xa nó.”
Tuổi hai mươi trong mấy năm nay đầy sức trẻ đã trôi qua, không thể hiểu khi phải mang theo con chồng trước, sợ là khó có người đàn ông nào chấp nhận được.
Người khác hỏi tôi: “Con có đồng ý có thêm một người dượng chăm lo cho con và dì con không?”
Tôi lúc ấy vô tri chỉ biết khóc lóc như kiểu không muốn, bởi vì theo truyện công chúa Bạch Tuyết nói cho tôi biết, bỗng nhiên có người mang hạnh phúc giá đình tới thì không phải là người tốt. Tôi sợ dì khi có gia đình riêng thì lại không còn yêu thương tôi, tôi biết mình rất ích kỷ, chỉ tiếc tuổi còn quá nhỏ, tôi cũng không biết được sự ích kỷ ấy sẽ làm dì mất đi cái gì, bỏ lỡ cái gì.
Dì nghĩ tôi còn khá nhỏ, lại là con gái trong nhà, cũng không yên tâm khi trong nhà nhiều người đàn ông không có quan hệ huyết thống, cho nên khéo léo từ chối ý tốt.
“Dung Dung còn nhỏ, chờ sau này dì học xong, trưởng thành, dì sẽ suy nghĩ cho bản thân.”
Không nghĩ tới điều này, một lúc sau đã đợi tầm hai mươi năm.
Khi học tiểu học, tôi đã hiểu chuyện hơn, xấu hổ hỏi dì xem có muốn tìm dượng không, dì ngẩn người, sờ sờ đầu tôi và cười, chỉ nói một câu: “Dì già rồi, không còn ai muốn.”
Đó nên là câu chuyện đùa vui, chính là người nói thì cười, người nghe thì lại khóc.
Khi ấy tôi không có việc gì mà trở về phòng đọc sách, nằm ở trên bàn khóc đến trời đất u ám.
Tôi mới phát hiện ra khoé mắt dì lại có nhiều nếp nhăn, tóc đen đã ngả sang màu trắng phong sương, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã ý thức được, cơ bản là tôi từ trước đến nay đều dựa vào người đang không ngừng già đi.
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn lo lắng trong lòng, nếu lúc trước tôi không có ấu trĩ mà cự tuyệt ý tốt của người khác, có thể hay không dì lại có người tựa vào vào lúc này, không cần phải vất vả tự bản thân gánh vác gia định này?
Chỉ tiếc cuộc sống rất thay biến đổi, những cái đó tôi khó mà hiểu hết.
Khi đã tuổi, ba tôi bị chuẩn đoán bị ung thư, chưa đầy một tháng thì đến lượt dì lại chẩn ra bệnh ung thư tử cung.
Khi đó tôi chỉ cảm thấy trời đất u ám, nhưng trong nỗi bất hạnh ấy, bác sĩ nói cho tôi biết, cái này bệnh phát hiện sớm thì chỉ cần cắt bỏ cổ tử cung, dì sẽ dần hồi phục.
Tôi đã trải qua một cái Tết Âm Lịch tại bệnh viện.
Tới gần kì thi đại học, tôi lần đầu tiên bắt chước khảo thí đã chịu ảnh hưởng, thành tích cũng không tốt lắm. Dì nói với tôi rất nhiều lời tàn nhẫn khi nằm ở trên giường bệnh, bao gồm câu nói nghiêm trọng khi không muốn thấy tôi sống nữa. Tôi biết những câu nói tàn nhẫn ấy là bởi vì dì hy vọng rất nhiều ở tôi, cho nên tôi thất bại đã là cho dì thất vọng rất nhiều.
Thời gian ấy, tôi đều trốn trong WC khóc rất nhiều, hận chính mình không biết cố gắng, hận ông trời không công bằng.
Tôi nói với chính mình chỉ cần dì có thể khoẻ lại, sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực đọc sách.
Vào ngày dì ra viện, tôi cảm thấy cả thế giới đều sáng ngời.
Vào lúc thi đại học vào ngày thứ ba, ba đã bệnh qua đời.
Năm ấy tôi đã tuổi, rất nhiều người đều thương hại mà nhìn tôi, đều tưởng tôi có số mệnh khổ. Chính là bi thương rất nhiều, sâu trong nội tâm tôi rất muốn không để người ta biết ý niệm: Còn khỏe, còn khoẻ không phải dì.
Ý niệm như vậy đối ba thì không công bằng, lại thật sự tồn tại trong đầu tôi.
Sau này khi tôi lên đại học, bắt đầu viết tiểu thuyết ở trên mạng.
Đọc cùng viết làm tôi luôn có tình cảm chân thành, trong tâm tôi khá bừng bừng khát vọng là có thể xuất bản tiểu thuyết của chính mình, ước mơ là có thể trở thành nhà văn nổi tiếng.
Vào kì nghỉ năm thứ nhất, tôi đều ngồi ở trước máy tính viết tiểu thuyết cả ngày, cũng bởi vậy đã cãi lộn với dì một lần kịch liệt.
Dì nói: “Cháu đã lên đại học, đều hiểu được khó khăn của bố mẹ, ở nhà hỗ trợ làm việc nhà, bên ngoài làm công kiếm tiền. Cháu đâu? Cháu chỉ biết ngồi ở trước máy tính cả ngày, cháu đã lãng phí bản thân, cháu có biết hay không?”
Tuổi trẻ khí thịnh, tôi đã nhiều lần phản bác không có kết quả, tức giận đến cả run người: “Dì biết cái gì? Cháu đang theo đuổi ước mơ của bản thân, dì cơ bản không hiểu cháu!”
Nghỉ hè năm ấy là kì nghỉ hè u ám trong cuộc đời tôi, tôi viết nhưng không có một sự ủng hộ nào, cảm thán chính mình có tài nhưng không gặp thời, một phần mỗi ngày cùng dì cãi nhau bởi những việc nhỏ.
Sau lại tôi nói với dì: “Dì không biết gì cả? Sau này nếu cháu thật sự xuất bản, cũng tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết dì là dì của cháu!”