Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Hi Văn

Beta: Ù

Hai ngày trước, lão Trần này mang đôi giày bông hình cún nhỏ màu xanh ngồi tàu điện ngầm tới gặp tôi.

Khi tôi nhìn thấy anh, lỗ tai cún trên chân anh còn lắc lư không ngừng.

Tôi khiếp sợ mà nhìn chằm chằm chỉ vào con cún trên chân anh: “Anh điên rồi sao?”

Anh trấn định mà nói với tôi: “Thời tiết lạnh quá, mẹ anh bắt anh mang cái này.”

Tôi thật sự không cách nào tưởng tượng nội tâm cứng rắn lắm mới có thể thản nhiên làm lơ ánh mắt của mọi người, mang hai con cún mà còn ngồi lên tàu điện ngầm.

Lần trước tham gia hôn lễ anh trai, rất cảm động.

Hiện trường hôn lễ được bố trí thành thế giới đại dương, hoa tươi cùng ánh đèn, chú rể mặc lễ phục nam sinh mỉm cười đi tới, nghênh đón cô dâu một thân váy trắng.

Bọn họ quen biết với một đầu bếp món cay Tứ Xuyên không quá chính tông trong quán ở Singapore, sau đó lại tìm hiểu nhau rồi yêu nhau, trải qua rất nhiều biến cố, sau bốn năm ở bên nhau mới cử hành buổi hôn lễ này.

Tôi thật sự cảm động, sau đó lại gửi tin nhắn và video ngắn cho lão Trần, tâm trạng thiếu nữ lan tràn cùng anh giải bày mình cảm động bao nhiêu, hôn lễ tốt đẹp bao nhiêu.

Anh đột nhiên hỏi tôi: “Muốn sao?”

Tôi sợ ngây người: “Hả?”

Anh chỉ cười không nói.

Tôi liền ngơ ngác mà tiếp tục hỏi: “Hả? Ơ? Anh nói gì?”

Anh cười nói: “Chờ anh một chút.”

Tôi giống con tôm luộc: “Anh, anh muốn cho em sao?”

Anh hỏi lại: “Nếu không em còn tưởng ai cho em?”

Tôi ra vẻ trấn định mà phản bác anh: “Mặt đủ dày, em lại chưa nói muốn gả cho anh, hừ, anh đã bắt đầu tự mình đa tình.”

Anh cười đến thật nhàn nhã: “Coi như anh mặt dày, coi như anh tự mình đa tình, em muốn thế nào.”

Anh nhất định không biết đây là lần đầu tôi che miệng cười trộm.

Tôi muốn thế nào?

Tôi chờ anh.

Hôm qua tôi và lão Trần cãi nhau, nguyên nhân gây ra thật nhỏ bé là chuyện không đáng kể, trong nháy mắt liền phát triển đến không đếm xỉa đến nhau, anh còn nói rất quyết tuyệt.

Tôi không dễ chịu ủy khuất, trên đường về nhà mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, khóc.

Cả quá trình rất đơn giản, tôi một chút cũng không tin anh dùng khẩu khí này nói không yêu tôi, cuối cùng anh cũng đến xin lỗi.

Sự thật chính là trong khoảng thời gian này tôi làm cho đối phương thật mệt mỏi, mỗi ngày nói chuyện câu được câu mất, nhất cử nhất động không nói cùng anh cũng không vui đùa, chỉ lo cúi đầu chơi game điện thoại.

Anh nhạy cảm nhận ra tôi thay đổi.

Anh cho rằng tình cảm của tôi đối với anh đã không còn sâu đậm như trước kia, nên nói chia tay như vậy. Xong việc anh nói với tôi, anh nói như vậy chỉ là muốn xác định tâm ý của tôi, nếu tôi thay đổi, tôi có thể tiêu sái mà đi, anh một mình khổ sở cũng được thôi. Nếu tôi không thay đổi, hai người có lẽ sẽ vì cãi vã mà khổ sở nhất thời, nhưng rất nhanh sau cơn mưa trời lại sáng.

Tôi tự mình tỉnh lại thật lâu, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều.

Đêm nay tôi nói chuyện phiếm với anh, tôi bỏ game xuống, bỏ xuống tất cả những cái thế giới ảo quấy nhiễu làm tôi phân tâm, nghiêm túc nghe lời anh. Anh nói sẽ nói với ba mẹ hôm nào đưa tôi về nhà, sẽ lên mạng nghiên cứu tốt học đi đón dâu như thế nào, sẽ bao dung tính xấu của tôi và lòng dạ hẹp hòi.

Tôi vẫn luôn nói được, ở bên này cúi đầu cười làm nũng.

Anh bỗng nhiên ngừng lại, nói với tôi: “Em đêm nay ở trạng thái sến súa.”

Tôi hỏi lại: “Như thế nào, anh không thích à?”

Anh trả lời: “Không, anh không thích chính là em qua mấy ngày lại không sến súa nữa, anh biết em chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào.”

Tôi liền cười ra tiếng.

Tôi chỉ là thật sự cảm ơn, cảm ơn ở thời điểm tôi làm không tốt anh cũng vẫn bao dung tôi như cũ, chẳng sợ cãi vã, cũng có một lúc hoà hợp.

Hôm nay cùng người khác nói chuyện phiếm, nghe nói cô gái xinh đẹp ở phòng cách vách kia mỗi ngày trước khi cùng bạn trai hẹn hò đều nhất định sẽ tự mình đi ra ngoài ăn trước một bữa, sau đó khi cùng bạn trai hẹn hò chỉ gọi một ít đồ ăn, đặc biệt thẹn thùng mà nói với đối phương “Em ăn không vô”.

Nhớ lại mỗi lần bắt đầu hẹn hò tôi đều gọi một đống đồ ăn, lão Trần hỏi tôi nhiều như vậy sao ăn cho hết, tôi đều rất nghiêm túc mà nói với anh: “Thật ra còn chưa đủ.”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy lão Trần thật không dễ dàng gì.

Mấy hôm trước tham ăn một hơi ăn một cân nhãn, hôm sau liền bị loét khoang miệng, ăn cái gì đều như nuốt theo lưỡi dao.

Lão Trần mắng tôi một hồi, sau đó liền đi theo con đường đẩy mạnh tiêu thụ mì cà chua trứng cái gọi là thanh đạm một đi không trở lại.

Ví dụ như buổi trưa tôi muốn ăn lòng gà, anh ngăn cản tôi: “Ăn mì cà chua trứng đi!”

Buổi chiều đánh máy, sẵn tiện đi xuống siêu thị dưới lầu mua túi mì gói, anh thật kiên định mà nói với tôi: “Ăn mì cà chua trứng đi!”

Buổi tối đói bụng, muốn ăn thêm cơm, anh gửi WeChat tới: “Ăn mì cà chua trứng đi!”

Sáng hôm sau ăn bữa sáng, tôi đang do dự không biết nên ăn gì, anh từ phía sau đi tới nghiêm túc nói: “Ăn mì cà chua trứng đi, thật không tệ.”

……

Suốt ba ngày, trong thế giới của tôi chỉ có mì cà chua trứng thôi!!!

Mùa đông năm trước, tôi vì yêu cái đẹp, hạ quyết tâm chịu đau xuyên ba cái lỗ trên lỗ tai bên trái.

Sau khi lão Trần biết, trong điện thoại hung hăng phê bình tôi một trận.

Tôi không phục: “Là xỏ mấy cái lỗ trên tai thôi mà, đáng để anh tức giận với em sao?”

“Xỏ lỗ tai có cái gì tốt? Anh cũng không cảm thấy đeo vàng đeo bạc có cái gì đẹp. Huống chi xỏ lỗ tai dễ bị nhiễm trùng, lỡ như bị nhiễm trùng, em sợ đau như vậy, nên làm gì bây giờ?”

Tôi lười trả lời anh, cúp điện thoại sau đó vui vẻ hớn hở mà soi gương thưởng thức khuyên tai mới sáng lấp lánh.

Loại thẳng nam này, căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu cái đẹp.

Mười phút sau, anh gọi điện thoại tới: “Anh ở dưới lầu chờ em.”

Chờ tôi chạy xuống lầu xem, anh xách theo một cái túi đứng ở bên ngoài, sắc mặt khó coi mà chờ tôi. Thấy tôi đi qua, anh không nói một lời mà lấy từ trong túi ra tăm bông cùng thuốc hạ sốt, lấy nước thuốc liền bôi lên lỗ tai tôi.

Tôi theo bản năng rụt cổ lại, lại bị anh quát bảo đứng im.

“Đừng nhúc nhích.”

Ngữ khí anh không tốt, động tác lại rất nhẹ, vừa bôi thuốc vừa dặn dò tôi các việc cần chú ý.

Tôi ngửa đầu nhìn anh, bỗng nhiên cười thành tiếng.

Anh tức giận: “Còn cười, lỡ như nhiễm trùng, đau chết em cho chừa!”

“Dù sao có anh bôi thuốc cho em, em không sợ.” Tôi mặt dày nói, “Cùng lắm thì lỗ tai em bị đau chết, anh đau lòng chết, dù sao đều là cùng chết.”

Anh ghì ghì đầu tôi, bị tôi chọc cười.

Quen biết lão Trần là ở mùa đông, ngày đến kỳ sinh lý đó, bên ngoài lạnh lẽo, bụng cũng đau, xưa nay tôi hiếu động không chịu ngồi yên cũng thành thành thật thật mà nằm trong ký túc xá không đi đâu.

Lão Trần buồn bực, hỏi lại vài lần, cuối cùng tôi ấp a ấp úng mà nói với anh kỳ sinh lý của tôi tới rồi.

Anh không nói gì, chỉ bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt.

Không bao lâu, anh chạy đến dưới ký túc xá tìm tôi, đưa tới một bình giữ nhiệt.

Tôi lắc lắc, hỏi anh: “Cái gì vậy?”

Anh không nói lời nào, chỉ nhắc tôi nhớ uống hết nó.

Chờ tôi chạy lên lầu mở ra xem, thế mà phát hiện việc nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình đưa cho nữ chính nước đường đỏ thần kỳ vậy mà thật sự xảy ra trên người tôi.

Sau này tôi từ trong miệng bạn cùng phòng của anh mới biết được, lão Trần đường đường là con trai, chạy tới bệnh viện mua một đống thuốc trị đau bụng kinh, trở về phòng ngủ dùng nồi nhỏ nấu thành nước đường đỏ, mắt mong đợi mà đưa tới cho tôi.

Tôi trợn mắt há hốc mồm mà hỏi lão Trần: “Trong phòng ngủ của anh có nồi? Kia, kia không phải vi phạm quy định đồ điện sao?!”

Lão Trần tức giận mà gõ đầu tôi: “Em xác định là trọng điểm em tìm sao? Trọng điểm thật là trong phòng ngủ anh có cái nồi?”

Tôi lắc lắc đầu: “Được rồi, trọng điểm chính là, anh làm thế nào giấu được cái nồi trong phòng ngủ còn không bị dì quản lý phát hiện?”

Anh đã không muốn trả lời tôi.

Sau khi ở bên nhau, chúng tôi dưỡng thành một thói quen, mỗi đêm trước khi ngủ đều sẽ gọi một cuộc điện thoại, lúc kết thúc cuộc gọi tôi nhất định nói: “Nói vài lời dễ nghe.”

Anh sẽ trầm tư một lát, nói một đoạn ngắn thật văn vẻ, thật lừa tình.

Anh nói qua rất nhiều, mà tôi liền lén đem những lời đó ghi vào quyển sổ nhỏ.

Ví dụ như:

Ngày tháng năm

Em nói em thích mặt trời,

Anh đây nguyện ý đem đêm tối nấu thành một chén cháo thanh,

Về sau mỗi ngày,

Mỗi sáng sớm mang đến cho em.

Đến, nếm thử,

Nếm thử tâm ý của anh,

Cùng anh bình đạm mà yêu nồng nhiệt.

Ngày tháng năm

Em nói em là mặt trời nhỏ,

Anh nguyện ý làm hoa hướng dương cho em.

Bất luận em đi đến nơi nào,

Ánh mắt anh đều dõi theo em.

Bất luận em đi đến nơi nào,

Anh đều không cần lý do đi theo em.

Tôi có một quyển sổ nhỏ, chỉ cần lật một trang, liền sẽ nhịn không được cười ra tiếng.

Bạn trai tôi không phải nhân vật lớn ghê gớm gì, nhưng với tôi mà nói, anh lại là đại thi nhân của tôi, cùng tôi qua ngày bình đạm không có gì mới lạ gặp ý thơ đẹp nhất.

Chỉ tiếc sau khi chúng tôi ở bên nhau rất lâu, đại thi nhân liền biến thành đại vô lại, thường phát tác bệnh lười, không chịu động não vì tôi nghĩ lời âu yếm.

Rất nhiều lần tôi nói trong điện thoại: “Nhanh nhanh nhanh, nói câu dễ nghe!”

Anh đều mặt dày trả lời tôi một câu: “Dễ nghe!”

“???”

“Không phải em muốn anh nói một câu dễ nghe sao?”

Có đôi khi tôi cũng suy nghĩ miên man, giống như bao cô gái rơi vào tình yêu.

Lúc mới vừa bên nhau tôi từng lo lắng sốt ruột hỏi lão Trần: “Anh nói xem, tương lai chúng ta thật sự sẽ ở bên nhau sao?”

“Chỉ cần hai người đều muốn ở bên nhau.”

“……” Tôi trầm mặc không nói, còn giữ lo lắng trong lòng mình.

Lại thấy anh cúi đầu nói với tôi: “Anh muốn.”

Lúc học Đại học mỗi ngày đều sẽ cùng đến căn tin ăn cơm, chúng tôi mỗi người gọi một phần ăn, ngồi đối diện nhau.

Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, phần ăn của lão Trần tuy rằng không giống với tôi, nhưng tôi luôn thích ăn.

Có một ngày tôi ăn cơm xong, quay đầu lại thấy anh đi xem vị trí từng cái cửa sổ, cuối cùng quyết định, bưng khay gọi tôi tới, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu liều mạng đem gói khoai tây cuộn mực kia gắp vào chén đưa tôi.

Một khắc đó tôi giống như bỗng nhiên hiểu ra cái gì.

Là anh cố ý lựa chọn đồ ăn tôi thích ăn, sau đó vẻ mặt thỏa mãn mà nhìn tôi đem nó ăn hết đi.

Sau này chúng tôi tốt nghiệp, anh thường về nhà cùng tôi cùng nhau chăm sóc bác cùng bà nội.

Anh không cho tôi rửa chén, luôn yêu quý tôi, khi tôi làm việc nhà ở nhà bác và bà nội anh ngăn tôi lại, sau đó làm giúp tôi.

Bà nội luôn thích hỏi anh bữa tiếp theo muốn ăn cái gì.

Anh sẽ suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra lại là món tôi thích ăn.

Rất nhiều lần tôi đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh đưa lưng về phía tôi, mang tạp dề của tôi cúi đầu rửa chén, đều nhịn không được từ phía sau ôm lấy eo anh.

Anh sẽ giả vờ ý tức giận mà chụp tay tôi: “Làm ảnh hưởng anh rửa chén, anh cáo trạng em với bà nội nha!”

Chính là đáng yêu như vậy, lại nói người nào không thể không cảm động với lão Trần.

Tôi thường nói: “Anh lại quản em như vậy, đến lúc đó đem em dưỡng thành đồ mập mạp ham ăn biếng làm thì làm sao bây giờ?”

Anh nói: “Anh muốn chính là kết quả này.”

“Anh hy vọng bạn gái anh là đồ mập mạp như vậy à?” Tôi tức giận.

Anh gật đầu: “Như vậy em vừa béo vừa lười, ngoại trừ anh căn bản không ai dám lấy em, anh liền không có tình địch.”

“……”

Anh còn dám đem mặt đưa tới, cười hì hì hỏi: “Anh thật cơ trí phải không?”

Nhìn không ra cơ trí, chắc chắn là muốn ăn đòn!

Năm ba đại học năm ấy, tôi đối với môn giáo dục học này căm thù đến tận xương tuỷ, vô số lần lôi kéo lão Trần trốn học.

Nào biết trốn học nhất thời, cuối kỳ tự hại mình.

Tôi tạm thời ôm chân Phật bói đáp án căn bản không dùng được, lúc thi làm bài thi cả cái đề đều là chưa từng thấy qua. Lúc lòng tôi đang nóng như lửa đốt, lão Trần đã gửi cho tôi một tin nhắn.

Tôi lén lút ở dưới bàn mở ra xem, thế nhưng là đề và đáp án! Lão Trần còn bà tám nói đây là đáp án tiêu chuẩn ban học bá của bọn họ.

Tôi thiếu chút nữa mừng phát khóc, nhanh chóng cầm bút khoanh khoanh đáp án trên đề.

Thi xong liền chạm mặt, anh hỏi tôi: “Nhận được tin nhắn không?”

Tôi cười hì hì nói: “Đương nhiên rồi. Đề và đáp án một loạt em đều dùng hết rồi!”

Lão Trần liền sửng sốt, giây tiếp theo cổ quái mà liếc tôi một cái:

“Dùng?”

“Làm sao vậy?” Tôi khó hiểu.

Anh trầm mặc hai giây, mặt không cảm xúc mà nói với tôi: “Đã quên nói với em, ban học bá chúng ta là đem đáp án gửi cho anh.”

“……”

Học kỳ sau của năm ba mấy ngày nay tham gia thi nghiên cứu, cả người tôi đều bầm dập như bị nghiền, ban ngày khẩn trương cao độ thích lải nhải, ban đêm lăn qua lộn lại ngủ không yên.

Lần đó lão Trần thực tập, không ngừng nghe tôi trong điện thoại nhắc mãi.

“Bác bị bệnh, em căn bản không có thời gian ôn tập thi lên thạc sĩ, nếu mất cơ hội lần này, tương lai em cũng chỉ có thể đi tìm nơi công tác.”

“Em không nghĩ cứ bình thường như vậy mà sống qua cả đời, em muốn tiếp tục đọc sách, muốn học rất nhiều thứ, muốn đi ngắm nhìn nơi xa hơn. Nhưng em sợ em không thể nắm chắc cơ hội lần này, sợ bản thân thật sự chỉ có thể làm một người bình thường.”

……

Tôi nói rất nhiều, người ở đầu bên kia kiên nhẫn nghe, nói rất ít, đại khái cũng vì không biết cách an ủi người khác lắm.

Nhưng tôi nhớ rất rõ ràng, cuộc điện thoại cuối cùng kia, giọng anh vững vàng mà nói với tôi: “Ở trong mắt anh em chưa bao giờ là người bình thường, mặc kệ em đang ở đâu, đọc sách vẫn là công việc, bởi vì em là em, cho nên chắc chắn sẽ không bình thường.”

Tôi dựa vào tin cậy của anh chịu đựng ba ngày thi nghiên cứu. Khi giáo viên phụ đạo từ trên danh sách thi nghiên cứu đọc ra tên tôi, tôi gắt gao túm góc áo, dường như nước mắt rơi xuống.

Ai cũng không biết trong khoảng thời gian này bởi vì bệnh tình của bác và tiền đồ mơ màng, tôi bị dày vò đến bao nhiêu.

Tôi cầm điện thoại chạy đến cuối hành lang, trước tiên gọi điện thoại cho anh: “Em có tư cách nghiên cứu rồi!”

Anh ở bên kia nhẹ nhàng cười rộ lên: “Ừm, anh đã sớm biết em có thể.”

Là lời nói rất bình thường, cũng không kinh ngạc chút nào, tôi lúc trước vẫn không rơi xuống một giọt nước mắt nào, cuối cùng vào giờ phút này lại rơi xuống. Mà những điều mơ màng gian nan thời gian đó cũng giống như trong nháy mắt tan thành mây khói.

Mùa đông khi học đại học, chúng tôi mỗi đêm đều cùng đi phòng nước nóng lấy nước, anh đem bình nước của tôi xách qua, mỗi tay một bình, “Bạn trai hiếu thảo có một không hai” tiêu chuẩn.

Tôi đau lòng anh: “Em xách một bình cho.”

“Không cần.”

“Em xách đến cửa phòng!”

“Không cần.”

“Anh không đưa cho em em giận đấy!”

“Không cần.”

Lão Trần thật sự hóa thân thành người đàn ông cường thế vì chỉ biết nói “Không cần”.

Sau này, tôi và Điền Điền bạn cùng phòng của anh, lúc cùng chủ tịch ăn cơm, nghe nói càng nhiều nội tình chuyện lấy nước.

Điền Điền nói: “Thật ra rất nhiều lần lúc tôi đi lấy nước cũng lấy giúp cậu ta, kết quả cậu ta vì cùng cậu đi phòng nước nóng, liền đem nước tôi vừa mới lấy xong đổ đi, lại cùng cậu đi lấy lần nữa.”

Tôi: “Hmm?”

Chủ tịch nói: “Khi cậu ta biết cậu thấy cậu ta một tay xách hai bình nước sẽ đau lòng, một hai phải xách giúp cậu ta, cậu ta liền từ chối lấy nước cho tôi! Từ chối lấy nước cho tôi!”

Tôi: “Hmm hmm?”

Nghiêng đầu nhìn lão Trần, anh vẫn như vậy, rất trấn định nhìn tôi: “Bọn họ nhớ lầm.”

Về lần đầu tiên nắm tay ——

Vào mùa đông đi dạo trong sân trường thật lạnh, tôi luôn mang bao tay.

Đi tới đi lui, anh bỗng nhiên nói với tôi: “Này chỉ mang bao tay cũng không tốt.”

Này không phải khá tốt sao?

Tôi nhìn bao tay, lại nhìn anh: “Hmm?”

“Anh giúp em.” Anh trấn định đưa tay một cách tự nhiên, vụt một tiếng—— tháo bao tay của tôi ra?

Ngay sau đó, anh đem bao tay nhét vào túi áo khoác, sau đó vô cùng tự nhiên mà cầm tay tôi.

Tôi mặt đỏ tai hồng mà nhìn anh.

Anh lại chỉ chừa cho tôi một bên sườn mặt, nói: “Như vậy vừa hay, bao tay sưởi ấm tự động.”

“……”

Vẫn nhớ rõ sinh nhật đầu tiên trải qua cùng lão Trần, đó là lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt bạn thân của tôi.

Anh tính hướng nội, cũng không thích nói chuyện, ngoại trừ gắp đồ ăn giúp tôi bên ngoài vẫn như tảng băng.

Mấy giờ sau, mọi người ồn ào ở chỗ anh đều như đá chìm đáy biển.

Đến lúc cắt bánh kem, khi mọi người muốn anh làm chủ tọa nói vài câu, anh suy tư một lát, mới chịu mở lời vàng.

Anh nói: “Nhân sinh gặp được em, là may mắn nhất của anh. Anh sẽ vẫn luôn đối xử tốt với em, bằng không……”

Mọi người nín thở.

Sau một lát, anh nói từng câu từng chữ: “Bằng không, mọi người kéo nhau đến đánh anh.”

Thông báo độc nhất vô nhị biết bao.

Đêm sinh nhật đó, bạn bè ồn ào muốn anh hôn tôi, cuối cùng hạ thấp yêu cầu dùng miệng uy tôi ăn miếng củ cải, lão Trần trước sau thà chết chứ không chịu khuất phục.

Tôi ngoài mặt thẹn thùng, ngầm nóng lóng, gia hỏa này rốt cuộc có hứng thú với tôi hay không đây?

Buổi tối anh đưa tôi về, tôi ra vẻ trấn định hỏi anh: “Vừa rồi lúc chơi đại mạo hiểm anh làm sao không phối hợp quá vậy?”

Anh nghiêm túc mà nói: “Anh sợ em cảm thấy tiến triển quá nhanh, sẽ không vui.”

Câu trả lời này thật ngoài dự đoán.

Anh lại hỏi lại tôi: “Sẽ sao?”

Tôi nhỏ giọng nói: “Sẽ không……”

Anh tạm dừng vài giây, sau đó không nói hai lời trở về ký túc xá, năm phút sau lại hấp tấp chạy ra.

Tôi trợn mắt há hốc mồm mà hỏi anh đi làm gì.

Anh nói: “Đánh răng.”

Khi viết đến đây, đem sự việc đánh răng vào sinh nhật năm ấy nói cho anh nghe, hỏi anh còn nhớ hay không.

Anh nói: “Không nhớ rõ.”

Tôi vội vàng nhắc nhở: “Chính là ăn sinh nhật em đấy, anh đánh răng vì muốn hôn em đấy!”

Anh rất bình tĩnh: “Đánh răng là bởi vì ăn đồ vật, khoang miệng có mùi lạ. Mang theo mùi lạ nói chuyện có chút thất lễ——”

“Dừng!” Tôi tức giận rồi.

Anh vẫn bình tĩnh: “Thật sự, là em suy nghĩ nhiều rồi.”

Tôi vỗ bàn: “Vậy sau đó lại hôn em là như thế nào?”

Anh hỏi lại: “Ai hôn em? Rõ ràng là em hôn anh.”

Ha ha, thật sự có thể nói trắng thành đen!

Tôi nổi trận lôi đình: “Rõ ràng chính là anh hôn em!”

“Em hôn anh.”

“Anh nghĩ kỹ lại đi, thật sự là anh hôn em!”

“Em hôn anh.”

“Trên sân thể dục!!! Chắc chắn là anh hôn em đấy, anh không thừa nhận!” Tôi đã muốn phát điên.

Anh bỗng nhiên lại thừa nhận: “Là anh thì thế nào?”

Tôi lập tức an tĩnh, mơ màng.

Anh truy vấn: “Như thế nào?”

Tôi ngơ ngác nói: “À, như vậy à……”

“Như thế nào?”

“Không, không thế nào……”

Mỗi lần lão Trần chọc tôi tức giận, đều sẽ dỗ dành tôi, nhưng là dỗ hơn hai câu tôi còn không để ý đến anh, anh liền không dỗ nữa, thế nên sau này mỗi lần tôi thở phì phì hỏi anh vì sao không đến dỗ tôi, anh đều rất bình tĩnh mà hỏi lại tôi một câu: “Dỗ em có tác dụng sao?”

Anh sao lại có thể không dỗ tôi chứ?!

Vì thế tôi dạy anh một chiêu, khi con gái tức giận không thích ăn nói nhỏ nhẹ, kiểu tổng tài bá đạo mới dùng được.

“Tổng tài bá đạo là gì?” Anh không ngại hạ mình học hỏi.

“Chính là không nói hai lời đến ôm chầm lấy, em nhất định lập tức lùi bước, sẽ không tức giận nữa.” Tôi đang bổ não một ít kiến thức tâm lý thiếu nữ, màu hồng phấn phấp phới bay đầy trời.

Từ hôm đó về sau, đã xảy ra một số chuyện làm tôi trở tay không kịp.

Lão Trần muốn ăn quả quýt, tôi nói dạ dày anh không tốt, không thể ăn đồ lạnh.

Anh bước một bước dài đem tôi áp vào tường, chạm vào tường.

Cuối cùng: “Ăn một quả thôi?”

“…… Không được —— ưm……”

“Được chưa?”

“…… Được.”

Sau này……

Lão Trần muốn ăn hạt dưa.

“Hạt dưa nóng, dạ dày anh không tốt —— ưm……”

“Ăn một chút thôi?”

“Không được —— ưm……”

“Được chưa?”

“…… Được.”

Sau này……

Lão Trần không cho tôi mang kính áp tròng, nói là làm tổn thương mắt.

“Ba mẹ anh đều ở đây, em tuyệt đối không cần mang kính.”

“Nghe lời, em mang kính hay không đều đẹp.”

“Tuyệt đối không thể —— ưm!”

“Mang kính?”

“Không được, thật sự không —— ưm!”

“Mang kính?”

“…… Trước mang kính! Trưa ăn cơm mang kính áp tròng như trước đó gặp mọi người, được rồi chứ?!”

“Miễn cưỡng được.”

Sau đó……

Cuối cùng tôi đã hiểu rõ cái gì gọi là “Mang đá đập chân mình”, chúng tôi tranh cãi không còn giành thắng lợi của tôi thế là chấm dứt.

Truyện Chữ Hay