Nhàm chán.
Có quá nhiều kẻ nhàm chán trên thế giới này.
Nhiều đến mức tôi muốn giết hết bọn chúng........
Dù là người này hay người kia, tất cả đều chỉ là một lũ người thiển cận.
Sao những kẻ này có thể sống trên đời mà không biết xấu hổ chứ? Nếu chúng chết hết đi thì chẳng phải sẽ hữu ích hơn sao? Ít nhất chúng cũng sẽ không làm phiền đến người khác nữa, và sẽ không tạo ra gánh nặng cho thế giới này nữa, đúng không?
Hơn nữa..........người chết luôn luôn tốt hơn người sống, huhuhu........
Nhưng, vẫn luôn có những kẻ ngu xuẩn tự tìm đến đến rắc rối........
Xuống xe buýt, tôi chỉ vừa bước được vài bước vào cổng trường thì một nam sinh với vẻ ngoài tàm tạm đuổi theo sau tôi. Tôi biết cậu ta muốn gì, vì tôi đã gặp quá nhiều trường hợp như thế này rồi.
''Bạn học Cơ Luyến Băng! Ừm! Tớ thích cậu! Làm ơn hãy hẹn hò với tớ!''
Tôi thậm chí còn chẳng biết tên người này, sao cậu ta lại tỏ tình với tôi chứ? Dù chúng tôi còn chưa bao giờ gặp nhau, thậm chí còn chưa bao giờ trò chuyện, mà cậu ta vẫn tỏ tình với tôi, chỉ vì tôi hợp khẩu vị cậu ta thôi sao? Chỉ biết nghe theo bản năng của mình như một con thú hoang, vậy thì cậu ta có khác gì một con vật chứ?
Không phải là tôi ghê tởm việc theo đuổi một người vì ngoại hình, nhưng theo tôi, ngoại hình không phải là nhân tố chính để xây dựng 'tình yêu', nó chỉ đơn thuần là một trong những yếu tố để 'thích' ai đó thôi.
''Xin lỗi.........cậu không phải gu của tôi.......''
Sau khi tôi nói những lời đó, cậu ta thất vọng gục đầu xuống, trông như trái tim đã tan nát.
Cảnh tượng kiểu như này diễn ra hàng tuần.
Thật nhàm chán........nhưng, 'da' của người này trông không tệ lắm, nếu cậu ta chết, tôi có thể sẽ cân nhắc dùng nó làm thảm trải sàn nhà. Nhưng nó hoàn toàn không đủ để cho vào bộ sưu tập của tôi.
Chỉ những người có mùi hương đặc biệt trên người mới xứng đáng cho vào bộ sưu tập của tôi.
Tôi có thể ngửi thấy 'mùi' của mỗi người.
Không phải là loại mùi hương theo nghĩa đen, mà là một loại mùi hương thậm chí còn đặc biệt hơn.
Hãy để tôi giải thích. Dù tôi không biết phải diễn tả như thế nào cho dễ hiểu, loại mùi này giúp tôi biết được một người có khác biệt với những người bình thường hay không, còn được gọi là 'dị thường', hay nói theo cách khác........là liệu bọn họ có 'thú vị' hay không.
Và những người dị thường này, bạn phải rất khó khăn mới tìm được một vài người trong cuộc sống hàng ngày, còn những sinh vật tầm thường khác thậm chí không đáng để tôi để mắt tới.
Nhưng chỉ mới học kì trước, mọi chuyện đã thay đổi một cách đáng kinh ngạc.
Tôi đã được xếp vào một lớp học đặc biệt; lớp học này thật sự rất thú vị.
Tất cả mọi người trong lớp, đều tỏa ra một mùi hương phi thường. Đúng thế, tất cả học sinh trong lớp này đều là những kẻ dị thường, thậm chí cả giáo viên chủ nhiệm, Tiểu Trân, cũng là một kẻ dị thường.
Chỉ có Lớp 2 Năm 2 này là đặc biệt.
Dù tôi không biết tại sao chuyện này lại xảy ra, nhưng, hng hng........nó chính là thứ mà tôi đang tìm kiếm!
Tôi vẫn còn một nửa cuộc đời trung học, và đây sẽ là kỉ niệm quý giá nhất trong đời tôi........Tôi có linh cảm như vậy.
Theo những gì tôi quan sát được suốt nửa năm qua, cộng với việc yêu cầu hầu gái của tôi tiến hành điều tra, về cơ bản tôi đã biết được hầu hết những điểm dị thường của những người này.......nhưng tôi tạm thời vẫn chưa dính líu đến những điều bất thường này, vì có một vài kẻ dị thường ngay cả tôi cũng thấy khá nguy hiểm, nên tôi phải cẩn trọng với bọn họ.
Bước vào lớp, một vài người chào tôi, và tôi cũng lịch sự chào đáp lại. Một thứ nữa khiến tôi rất thoải mái với lớp học này, đó là hầu hết mọi người đều không quá chú ý đến tôi, và có thể hòa nhập với tôi một cách bình thường. Không như lớp học trước, cứ mỗi khi tôi bước vào, là cả lớp lại chìm vào im lặng.
Có lẽ, trong mắt họ tôi hoàn toàn chẳng phải thứ gì đặc biệt.........huhuhu.........
Tiến về chỗ của tôi và ngồi xuống, người bạn ngồi kế bên ngẩng đầu lên và chào tôi.
''Chào buổi sáng, Luyến Băng.''
''Ngày mới tốt lành, bạn học Lan Hoa.''
Tôi ngồi ở bàn ngoài cùng bên trái của hàng cuối, và ngồi bên phải tôi là một cô gái tên Lan Hoa.
Cô ấy là một trong số ít những người mà tôi vẫn chưa điều tra ra được điểm dị thường. Nhưng tôi thật sự có thể ngửi được mùi trên người cô ấy; cô ấy chắc chắn là một thành viên của lớp này, những kẻ mang theo những điều bất thường.
Hơn nữa, cô ấy cũng là một trong số ít những cô gái có thể bắt chuyện với tôi. Những người cùng giới khác công khai ghét tôi, có lẽ là vì bọn họ ghen tị với tôi, nhưng cũng có thể là........bọn họ nhận thấy điểm dị thường ở tôi, hmm? Huhuhu.........
Nhưng Lan Hoa thì không hề ruồng rẫy tôi, và tất nhiên có lẽ là vì ngoại hình của cô ấy đạt tiêu chuẩn rất cao, nên khi đối mặt với tôi, cô ấy không có chút cảm giác tự ti nào, hoặc có lẽ là vì........cô ấy muốn chỗ của tôi.
Tôi chỉ vừa phát hiện gần đây rằng, Lan Hoa dường như cực kì thích người ngồi trước mặt tôi.
''Có chuyện gì thế? Lúc nào cũng nhìn về phía cửa vào, cậu đang chờ ai đó sao?''
''Ahh? Không có gì.......''
Dù cô ấy cố phủ nhận, nhưng ánh mắt của Lan Hoa vẫn liếc về phía cửa vào, và tôi khẳng địng rằng người cô ấy đang chờ chính là người ngồi phía trước tôi.
Người ngồi trước tôi có tên là An Quân Thành, cậu ta là một người rất bí ẩn.
Trong lớp học này, cậu ta là người duy nhất tôi không thể ngửi thấy bất kì mùi gì.
Những người còn lại trong lớp, họ đều có tính cách, đặc trưng riêng, và bọn họ còn là những kẻ dị thường nữa.
Nhưng An Quân Thành thì không.
Cậu ta chỉ là một người bình thường, có lẽ tính cách cậu ta hơi kì quặc. nhưng chưa đến mức bất thường.
Hơn nữa, cậu ta khác với tôi, vào năm nhất, cậu ta đã ở cùng một lớp với những người dị thường này rồi.
Không thể hiểu được tại sao cậu ta có thể làm được vậy, có thể hòa nhập với những người này trong suốt một năm mà hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, và cậu ta thậm chí còn không nhận ra bất cứ điểm bất thường nào sao?
Có phải vì cậu ta quá may mắn rồi không, hay là quá ngốc nhỉ?
Kiểu người 'không có tính cách' này, khi được xếp vào loại lớp học này, thì lại trở thành một kiểu 'tính cách' riêng.
Trong nhóm người kỳ quái này, sự tồn tại của cậu ta lại rất nổi bật; nó hoàn toàn không phù hợp với nơi đây.
Giống như một chú cừu nhỏ bị lẫn vào giữa một bầy sói, đó cũng chính là lý do tại sao cậu ta lại rơi vào tình cảnh chỉ có một mình này.
Nhưng, sự hứng thú của tôi đối với cậu ta không chỉ có vậy.
Tôi thật sự không thể hiểu được, tại sao Lan Hoa lại thích kiểu người với tiêu chuẩn chỉ có từng đó........tôi có nên nói là cô ấy hoàn toàn không có mắt nhìn người không?
Vậy nhưng, hôm nay An Quân Thành lại đến lớp muộn hơn tôi, kì lạ thật. Cậu ta chắc hẳn phải là kiểu người cực kì nghiêm túc, vậy mà hôm nay cậu ta lại đi trễ sao?
Mãi cho đến khi chuông sắp reo, cậu ta mới xuất hiện trước cửa ra vào.
''Cậu ấy đến rồi kìa~, bạn học Lan Hoa.''
''Gì cơ? Ahh!''
Nhìn thấy cậu ta, Lan Hoa ngay lập tức vui mừng thấy rõ, vậy đây là vẻ mặt của một người con gái đang yêu sao? Dễ hiểu thật đấy ha.
''Luyến Băng, cậu nhầm rồi! Tớ không hề chờ cậu ấy!''
''Huhu, tớ hiểu mà~''
Tôi cũng nhìn về phía cửa vào, và muốn thấy khi cậu ta đi qua, vẻ mặt của Lan Hoa sẽ thay đổi thế nào đây.........
Nhưng thay vào đó, An Quân Thành chỉ đứng ngây ra trước cửa, vừa đảo mắt nhìn quanh lớp vừa ngơ ngác, cứ như thể vừa gặp ma vậy.
Mãi đến lúc cô giáo Tiểu Trân bị cậu ta chắn đường, và sau khi hét vài lần, thì cậu ta mới lấy lại ý thức và lo lắng bước vào lớp với vẻ sợ hãi, y hệt một chú cừu nhỏ luôn lẫn vào giữa bầy sói, thì đột nhiên nhận ra những kẻ xung quanh không cùng giống loài với nó, mà là những con sói to lớn có thể ăn tươi nuốt sống nó.
Hm? Cậu ta cũng biết rằng những người khác là dị thường rồi sao? Ngay cả tôi cũng phải mất gần một học kì mới điều tra ra được, nhưng cậu ta lại đột nhiên nhận ra những chuyện này chỉ sau một đêm ư? Hay là vì cậu ta đã bắt gặp một loại bất thường nào đó?
Trong khi tôi vẫn còn đang bối rối, cậu ta đi đến gần, và khi cậu ta chỉ còn cách tôi 3 hay 4 mét.........tôi ngửi thấy nó.
Mùi của cậu ta đã thay đổi.
Nhìn chung, An Quân Thành là một người thường, một con người bình thường hoàn toàn không liên quan gì đến những điều bất thường này, nhưng hôm nay, cứ như thể cậu ta đã thay đổi 180 độ.
Như một quả táo xanh biến thành một quả táo đỏ, hay như một con cừu nhỏ biến thành một con cừu bự.
Tóm lại, đó là một cảm giác như thể 'trưởng thành' vậy.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hôm qua cậu ta đã trải qua điều gì, mà có thể thay đổi nhiều đến như vậy chỉ sau một đêm?
''Phụt!''
''..........Mm?''
Một âm thanh khá dơ dáy thu hút ánh mắt của tôi về phía trước, và tôi ngẩng mặt lên để nhìn An Quân Thành đang đứng trước tôi.
Tôi vô tình chạm mắt với cậu ta.
Trong ánh mắt đó, tôi nhìn thấy sự bối rối, sốc, không chắc chắn, và.......sợ hãi.
Đúng vậy, là sợ hãi........cậu ta sợ tôi ư?
Hu...........
Tôi nở một nụ cười, không phải kiểu cười giả tạo đó, mà là một nụ cười rất đỗi tự nhiên.
Nhìn thấy nụ cười của tôi, cậu ta đông cứng trong vài giây, rồi vội vàng ngồi xuống ghế của mình, thậm chí còn kéo ghế lên trước một chút, cứ như muốn tránh thật xa khỏi tôi........
Dù đã thấy nụ cười vô cùng tự nhiên đó của tôi mà cậu ta chỉ đứng hình vài giây thôi sao?
Tôi rút lại đánh giá của tôi về Lan Hoa lúc trước. Thế này mà không có mắt nhìn người gì chứ? Thật đúng là biết nhìn xa trông rộng mà?
Huhuhuhu.........
Mọi chuyện sắp trở nên thú vị rồi đây.