Tôi bước vào lớp ngay khi chuông reo, với ánh mắt trống rỗng, tôi đi về phía chỗ ngồi của mình và giả vờ như không hề nhìn thấy Cơ Luyến Băng.
Sau đó, tôi bắt đầu suy nghĩ về sự thay đổi màu sắc bảng trạng thái của Giang Tuyết Tình vừa nãy.
Tên và danh hiệu của Giang Tuyết Tình ban đầu cũng giống những người khác, đều là một màu trắng xóa; nhưng vừa rồi, nó đã đột nhiên chuyển thành màu xanh. Cho đến giờ, tôi chỉ mới thấy cô Tiểu Trân có màu xanh mà thôi. Và bảng trạng thái của Giang Tuyết Tình biến thành màu xanh, chắc chắn là vì cô ấy đã trở nên giống cô Tiểu Trân theo một cách
nào đó, và nguyên nhân của việc đó chính là tôi.
Theo suy luận này, nếu cô giáo Tiểu Trân và những người có bảng trạng thái màu trắng có điểm gì khác nhau, thì đó là........cô ấy thân thiết với tôi hơn một chút, chắc thế.
Rốt cuộc thì những màu sắc này biểu thị cái gì? Đừng bảo là giống như hệ thống 'Hảo cảm' trong game nhá, nếu vậy thì màu xanh biểu thị cho........một nhân vật 'thân thiện'?
Thế nghĩa là, chỉ vì tôi cho cô ấy mấy tấm đệm, mà cô ấy đã nghĩ tôi là người tốt rồi sao?
Nhưng nếu suy luận của tôi đúng......thì chẳng phải mấy cái hảo cảm này tăng lên quá dễ rồi sao.......
Nếu tôi có nhiều bạn hơn, thì tôi đã dễ dàng biết được suy luận của mình có đúng không rồi, nhưng thật đáng tiếc thay, người duy nhất có quan hệ thân thiết với tôi lại là cô giáo của tôi, quả là một hiện thực đau đớn......
Cơ mà, thế cũng có nghĩa Giang Tuyết Tình đã xem tôi là một người bạn rồi......người bạn đầu tiên của tôi......hehehe.......
Khôngkhôngkhông! Đừng nghĩ đến chuyện không thể! Giang Tuyết Tình thậm chí còn chưa tự mình thừa nhận cơ mà, và chỉ dựa vào việc đổi màu, làm sao tôi có thể chắc chắn cô ấy nghĩ gì về mình được! Luôn nghĩ về những thứ không thể chính là điểm yếu lớn nhất của mày đấy, An Quân Thành!
Mà chẳng phải tôi đã quyết định sẽ không tin vào mấy cái bảng trạng thái vô nghĩa này nữa rồi sao! Vậy thì tại sao tôi lại phải suy nghĩ về màu sắc của nó chứ?
Đủ rồi, đủ lắm rồi, điều quan trọng lúc này không phải là những thứ phi lý đó, mà là về Cơ Luyến Băng......
Tôi cần phải tìm một chỗ trốn khác vào buổi nghỉ giải lao tiếp theo.
Lần này, cô ta chắc hẳn sẽ bám theo tôi khi tôi bỏ chạy, và nếu tôi đến chỗ gian nhà, rất có khả năng tôi sẽ bị phát hiện ở đó.
Nên tôi cần trốn ở một nơi mà cô ta không cách nào vào được.......một nơi mà con gái không thể vào!
Nhà vệ sinh nam!
Sau khi quyết định chỗ trốn tiếp theo, tôi hơi yên tâm hơn chút.
Thắt dây giày thật cẩn thận, chờ đợi tiếng chuông reo, cũng y hệt như tiết trước, tôi bước thẳng ra khỏi phòng học, và lướt thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Sau đó, tôi đi về phía cái buồng cuối cùng, cởi quần ra và ngồi lên bồn cầu, vừa đặt hai tay chống cằm vừa lặng lẽ chờ chuông reo một lần nữa.
Cứ như thế, nếu cứ tiếp tục lờ đi và trốn khỏi cô ta, thì dù có là Cơ Luyến Băng, cô ta cũng sẽ ghét tôi thôi, nhỉ?
Trước khi tôi biết được ý định thực sự của cô ta, thì tôi nên tiếp xúc với cô ta càng ít càng tốt.......
Cốc Cốc.
Cửa buồng vệ sinh vừa bị gõ hai lần.
Hơ, có nhiều người đi vệ sinh vậy sao? Nhưng tôi chiếm nguyên cả cái buồng thế này mà không sử dụng thì cũng hơi không phải, nhờ......mà, miễn là tôi vẫn ở trong nhà vệ sinh nam, thì Cơ Luyến Băng cũng không vào được, nên tốt nhất là tôi nên nhường buồng vệ sinh này vậy.
''Xin thứ lỗi, tôi ra ngay đây.......''
Tôi kéo quần lên và nói với người ở ngoài kia, khi tôi chỉ mới kéo quần lên được một nửa thì cửa buồng mở ra, và người mở cánh cửa đó là người không nên ở nơi này nhất.
''Ai~ya~? Anh nóng vội quá rồi đấy nhỉ? Vừa nhìn thấy em mà đã cởi quần ra rồi, thật sự khiến em vừa vui mừng nhưng cũng vừa xấu hổ đấy..........''
Cơ Luyến Băng lộ vẻ ngại ngùng, cô dùng cả hai tay để che mắt lại, nhưng mắt trái của cô ta vẫn đang dán chặt vào thân dưới của tôi qua kẽ hở giữa ngón trỏ và ngón giữa của cô, hơn nữa, khuôn mặt của cô ta còn chẳng đỏ lên chút nào.
Tôi thậm chí còn chẳng thấy cô xấu hổ chút nào cả đấy!
Mà khoan, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cô → con gái, sao cô lại ở đây chứ!
Tôi hối hả kéo nốt quần lên, vừa buộc dây thắt lưng, vừa hét vào mặt cô ta: ''Đây là nhà vệ sinh nam đấy!''
''Em cũng không muốn làm thế này đâu, nhưng ai bảo Quân Thành lại làm lơ em cơ, hmm?''
Dù đúng là tôi làm lơ cô thật, nhưng cô cũng không cần đuổi theo tôi vào nhà vệ sinh nam như này đâu!
Được rồi.......tôi sợ cô lắm luôn rồi, tốt hơn là tôi nên thẳng thắn từ chối cô thôi, khiến cô hoàn toàn mất hết hứng thú với tôi.
Vậy, trước hết hãy chuyển địa điểm đã.......và thế là, tôi nói với cô ta: ''Sao chúng ta không ra ngoài rồi hẵng nói chuyện nhỉ?''
''Không, chúng ta cứ tiếp tục ở đây không được sao? Em cũng ổn vì chẳng có ai ở quanh đây cả.''
Vì bọn họ bị cô dọa chạy hết rồi còn đâu!
Cơ Luyến Băng xông vào nhà vệ sinh nam, chỉ vài phút nữa là cái tin đồn đó sẽ lan ra khắp nơi đấy! Cứ xem như là vì danh tiếng của cô đi, tốt nhất là chúng ta nên đổi địa điểm ngay bây giờ, được chưa?
''Còn tôi thì không, làm ơn ra ngoài ngay đi, tôi vẫn muốn tiếp tục công chuyện của mình.''
'' En hem.......không sao đâu Quân Thành, anh cứ tiếp tục đi, dù sao thì nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của chúng ta, đúng chứ?''
Cơ Luyến Băng không chỉ không muốn chuyển địa điểm, mà thậm chí còn bước vào trong cái buồng, thản nhiên đóng cửa và còn khóa lại nữa.
Con người này.......thật......quá đáng!
''Xin đừng gọi trực tiếp tên tôi, cô và tôi chẳng thân thiết đến mức đó đâu, phải không? Bạn học Cơ Luyến Băng.''
''Ara~ anh thật sự nhớ tên em kìa, hạnh phúc quá đi~''
Trước giọng điệu lạnh như băng của tôi, cô ta không thể hiện bất cứ sự tức giận nào, mà vẫn cười khúc khích và đáp trả lại tôi.
''Rồi, rốt cuộc cô muốn gì đây? Sao tự nhiên cô lại muốn làm phiền tôi.''
Tôi hỏi thẳng cô ta, hy vọng rằng cuộc trò chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt, tôi cũng sẽ có thể ra khỏi nơi này sớm hơn.
''Huhuhu.......'' (đây là tiếng cười chứ không phải cái kiểu khóc khúm núm như truyện Kim Đồng nhé :V)
Cơ Luyến Băng bật ra vài tiếng cười nhẹ, khóe mắt của cô ta cong lên, và cười một cách dâm đãng.
''Đó là vì em yêu anh~, Quân Thành.''
Giả tạo.
Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng đó là giả, cô ta làm phiền tôi chắc chắn không phải là vì cô ta yêu tôi.
''Làm thế nào mà cô lại yêu tôi được chứ?''
''Anh cũng không phải là em, sao anh biết là em không yêu anh được?''
''........''
Đừng có dùng cái kiểu 'Vì bạn không phải là cá, thì sao bạn biết con cá thích cái gì' để đánh trống lảng!
''Mà thật ra trong lòng Quân Thành đang rất hạnh phúc đúng không? Hay em nên nói là, được một bishoujo như em tỏ tình, chẳng có ai mà không vui mừng cả, đúng chứ?''
Cô ta cúi hông và đưa mặt lại gần tôi, mặt của cô ta cực kì gần mặt tôi, tôi thậm chí có thể cảm thấy được từng hơi thở của cô. Tay trái của cô đặt ở sau lưng, còn tay phải thì duỗi ra và chọc ngón trỏ vào ngực tôi, sau đó vẽ vẽ những vòng tròn trên ngực tôi.
Con người này........là một người phụ nữ cực kì quyến rũ, nngh.
Thật chẳng lạ gì khi có nhiều người lại gục ngã, sùng bái cô ta đến vậy; đúng như dự đoán, sức quyến rũ của Cơ Luyến Băng đúng là cực kì khủng khiếp.
''Không, là ngược lại đấy, tôi chẳng những không hạnh phúc, mà còn thấy phiền phức nữa cơ.......cô làm ơn buông tha tôi được không?''
Nhưng, tôi không hề muốn có bất kì quan hệ gì với cô ta cả.
Nguy hiểm, con người này rất nguy hiểm.
Không chỉ là vì cái danh hiệu bất thường đó, mà còn vì sau khi tiếp xúc với cô ta, tôi đã nhận thấy một luồng khí nguy hiểm từ Cơ Luyến Băng. Con người này chắc chắn rất không đơn giản. Cho dù cô ta không phải là một tên cuồng sát, thì cũng là loại phụ nữ ác độc chuyên dụ dỗ trái tim trong sáng của những chàng trai cho đến khi họ đánh mất bản thân.
''Buông tha..........anh?''
Cơ Luyến Băng bỗng nhiên lộ ra vẻ kì lạ, như thể đang nghĩ gì đó.
''Có vấn đề gì sao?''
''Không......không có gì. Em chỉ đang nghĩ là, tại sao Quân Thành lại lảng tránh em? Em chỉ muốn làm bạn với anh thôi, và chẳng phải cả hai ta đều không có bạn sao?''
''Tôi không dám đâu, nếu tôi quá thân thiết với cô, thì kiểu gì cũng có rắc rối tìm đến. Mấy tên đực rựa ái mộ cô kiểu gì cũng sẽ trút giận lên tôi vì ghen tị. Hơn nữa, chúng ta vốn đã ở hai thế giới khác nhau rồi, nên cứ tiếp tục cuộc sống siêu sao của cô đi, còn tôi thì sẽ tiếp tục làm một thường dân khiêm tốn; sao chúng ta phải kết thân với nhau chứ?''
Tôi đã nói hết ra rồi đấy, giờ thì cô bỏ cuộc được rồi chứ?
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, thì một chuyện xảy ra khiến tôi không thể phản ứng được nữa........Bảng trạng thái của Cơ Luyến Băng đã chuyển sang màu xanh!
Aaaaaa?
Cái éo gì đấy?
''........Huhuhuhu, thú vị thật. Cậu, thật, sự, rất, thú vị đấy, An Quân Thành.''
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi!
Nụ cười trên mặt cô ta đã biến mất, cô ta cũng không dùng tông giọng quyến rũ đó nữa, cô ta đã bỏ lớp ngụy trang rồi!
Tôi không biết đây có phải là sát khí hay không, nhưng tôi thật sự có thể cảm thấy một luồng khí lạnh thoáng qua, khiến tôi ớn lạnh đến tận xương tủy!
Chỉ mới bị cô ta trừng mắt thôi, mà tôi có cảm giác như mình đã bị giết rồi!
''.........!''
Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài vài giây, Cơ Luyến Băng ngay lập tức trở lại vẻ thường ngày, vừa nhìn tôi vừa cười, và còn vuốt ve mặt tôi nữa.
Bàn tay đó rất ấm áp, ấm áp đến mức khiến tôi nghĩ rằng những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
''Dù sao thì, tôi cũng không rút lại lời mình đã nói đâu, tôi sẽ đợi câu trả lời của cậu, được chứ? Bạn học........Quân Thành.''
Bỏ lại những lời đó, Cơ Luyến Băng rời đi.
Tôi kiệt sức tựa mình vào nắp bồn cầu, không thể hồi phục được, mãi đến tận lúc chuông reo.
Sự việc lần này đã chứng minh rằng, cô ta, Cơ Luyến Băng, là một con người cực kì nguy hiểm.
Nếu tôi không đồng ý với cô ta, rất có thể tôi sẽ bị giết......nhưng nếu tôi đồng ý, thì chẳng phải chỉ kéo dài án tử của tôi thêm được chút thôi sao?
Aaaaaaaa, đủ lắm rồi, sao tôi lại gặp phải tình huống quái quỷ này chứ!