Không đúng! Không đúng chút nào!
Sao tỉ lệ bất thường lại lớn đến thế được? Quá là kì lạ mà? Một lớp học hơn 40 học sinh, nhưng chỉ có đúng 1 người, tôi, là người bình thường.
Dù có nghĩ kiểu gì đi nữa, thì cũng chẳng đúng chút nào.
Tôi bình tĩnh lại ngay sau đó.
Bởi vì tôi bắt đầu nghi ngờ độ chính xác của những 'danh hiệu' này.
Hơn nữa, chẳng phải mấy cái danh hiệu này chỉ là tưởng tượng của tôi thôi sao? Hay là vì trong tiềm thức của mình, tôi cảm thấy rằng 'cuộc sống thường nhật' này đã quá nhàm chán, nên khi bị một vật thể lạ đập vào đầu, nó đã trở thành tiền đề để những ảo tưởng này hình thành.....
Nếu không thì sao những chuyện như thế này lại xảy ra được, làm sao mà toàn bộ học sinh trong lớp đều bất thường cả chứ?
Mà nếu những danh hiệu đó là thật thì, đừng nói là căn phòng học này, chẳng phải thế giới đã trở thành một mớ hỗn độn rồi sao?
Làm sao mà mọi người có thể cùng nhau đoàn kết bảo vệ bí mật của minh như vậy được?
Có nghĩ kiểu gì thì, vấn đề chỉ có thể là nằm ở tôi, và thế nghĩa là.......não tôi mất vài viên ốc vít rồi.
Tôi nghĩ mình bị tâm thần rồi.
Dù tôi cảm thấy tinh thần và lối suy nghĩ hiện tại của mình vẫn khá bình thường, nếu có gì đó không ổn thì chỉ có thể là thị giác của tôi mà thôi, nhưng mấy người bị tâm thần vẫn luôn chối rằng mình không bị, nên sure luôn là tôi bị tâm thần rồi.
Dù sao thì, cứ tạm thời cho rằng mấy thứ tôi đang thấy là do bệnh tâm thần đi đã. Chứ nếu cứ tiếp tục nhìn vào mấy cái danh hiệu kì lạ này, thì tôi sẽ phát điên thật mất!
Tôi không biết có phải vì tôi đã tự tạo một cái cớ cho bản thân (tự thôi miên) hay không, nhưng cuối cùng tôi cũng trở về con người mọi ngày của mình.
Quả nhiên, chúng đều là những hoang tưởng mà thôi, vì tôi chưa bao tận mắt thấy cảnh bạn cùng lớp mình biến thành quái vật hay kẻ sát nhân, và đó là bằng chứng cho thấy độ chính xác của những danh hiệu này là một số 0 tròn trĩnh.
Thế nghĩa là, một bishoujo như Cơ Luyến Băng không thể nào là một kẻ cuồng sát đâu nhỉ, ahahaha.......
''Ừmm, bạn học An Quân Thành?''
''......''
Tim tôi vừa lỡ một nhịp, tôi không ngờ được cô ta lại chủ động bắt chuyện với tôi.
Nhưng cũng chẳng sao, vì tôi lúc này, sẽ không sợ bất kì thứ gì cả! Cơ Luyến Băng chẳng phải là một thiên tai cũng chẳng phải là một con quái vật, chứ đừng nói là một kẻ cuồng sát ái tử thi, nên tôi không có bất kì lí do gì phải sợ hãi một bishoujo có vẻ đẹp sánh tựa thiên thần cả, nhỉ.
Trở về lại con người thường ngày của mình, tôi bình tĩnh trả lời cô ta: "Mm......có chuyện gì sao?''
''Khi cậu nhìn tớ lúc nãy, cậu đã 'Phụt' một tiếng đúng chứ. Mặt tớ dính gì sao?''
Đúng như tôi đoán, cái tiếng đó đã thu hút sự chú ý của cô ta.
Nhưng lúc này, tôi chẳng có gì phải sợ hãi cả, bạn cũng có thể nói rằng, việc Cơ Luyến Băng bắt chuyện với tôi, khiến tôi thậm chí còn không đủ thời gian để mà vui mừng nữa rồi.
''A, không phải thế. Tớ không nhìn cậu khi phát ra tiếng 'Phụt' đó, và cũng chẳng liên quan gì đến cậu cả.''
Phụt!
Khoảnh khắc vừa nói xong câu đó, tôi âm thầm 'Phụt!' ra một ngụm máu trong lòng mình.
Lại nữa rồi........tôi lại nói mấy lời đó theo thói quen mất rồi. Chính vì cái kiểu từ chối thẳng mặt như này mà tôi không có lấy một người bạn nào cả. Nghĩ thế này đi, ai lại muốn làm bạn với kẻ còn không thể tiếp tục một cuộc trò chuyện như tôi chứ?
Tôi đã như thế này từ rất lâu rồi, luôn luôn vô tình chấm dứt cuộc các trò chuyện, khiến mọi người đều cứng họng. Đúng vậy, chính vì cái tính cách 'Vua cạn lời' này, mà quan hệ xã hội của tôi mới tệ khủng khiếp.
Ai biết được, có khi danh hiệu trên đầu tôi lại là [Vua Cạn lời] ấy chứ.
Tôi cứ nghĩ lần này cũng sẽ y hệt những lần trước, Cơ Luyến Băng cũng sẽ giống như những người khác, không bao giờ thèm trò chuyện với tôi nữa, nhưng kết cục không ngờ lại thành ra như này.
Tôi có nên nói là đúng như mong đợi từ một hoa khôi học đường không? Dù bị tôi đối xử lạnh nhạt, cô ta vẫn giữ cái nụ cười đó xinh đẹp đó trên mặt, thậm chí cô ta còn điềm tĩnh nói với tôi: ''Vậy không phải là vì mặt tớ có dính gì đó bẩn thỉu khiến cậu phát ra tiếng 'Phụt' đó nhỉ~ Thật tốt quá.''
Sau đó, cô ta thậm chí còn giả vờ cám ơn tôi: ''Cảm ơn nhé, Bạn học An.''
Nhưng tôi có giúp gì đâu?
''Nhưng tớ có giúp gì đâu?''
Đậu má, cái mồm ngu xuẩn của tôi lại vô tình nói ra thành tiếng mất rồi.
Giờ thì cuộc trò chuyện cũng đi tong rồi! Dù cho Cơ Luyến Băng đã muốn tạo cho hai bên một cơ hội tốt để kết thúc cuộc nói chuyện, cũng là lí do tại sao cô ta lại nói những lời đó. Nếu làm vậy, thì cuộc trò chuyện này sẽ không cần phải kết thúc một cách khó xử........sao tôi lại không biết cách đọc bầu không khí như vậy chứ!
Vào lúc này, tôi đã có thể kết luận được lí do tại sao tôi, An Quân Thành lại không kết bạn được với ai rồi, và đó chính là: Quá thẳng thắn, không biết cách đọc bầu không khí, nói toẹt hết những gì mình nghĩ trong đầu, và kĩ năng giao tiếp bằng 0.
Tôi hoàn toàn vô vọng mất rồi, không thể chữa trị được nữa, nhưng dành cho những học sinh ngoài kia cũng có triệu chứng như tôi, làm ơn đừng bao giờ làm tình huống trở nên tồi tệ hơn như thế, được chứ? Nếu không thì bạn sẽ thật sự cô độc cả đời đấy......
Bị tôi chặn họng như thế, nếu là người bình thường, thì người đó đã phải giận dữ đập tay xuống bàn và bỏ đi rồi, nhưng Cơ Luyến Băng vẫn thản nhiên tiếp tục: ''Không phải thế đâu~, nhờ cậu mà tớ mới biết hôm nay trang điểm của tớ không có vấn đề gì cả~. Nếu là người khác, thì họ sẽ không nói rồi. Bởi vì, người duy nhất dám nói như thế với tớ chỉ có cậu thôi, fufufu.......''
''Đó là vì cậu cũng không có bạn đúng không.''
Mọi người đều biết Cơ Luyến Băng là hoa khôi nổi tiếng nhất trường, cô ấy cực kì nổi tiếng với đám con trai, nhưng bạn cũng có thể nói rằng, cô ấy cũng cực kì không được lòng đám con gái.
Cô ta có lẽ cũng giống tôi, không có bạn bè nào cả, vì tôi không thấy cô ta thân thiết với bạn nữ nào cả.
Dù sao thì, nếu tôi là con gái, thì tôi chắc chắn cũng sẽ ghen tị với cô ta thôi.
Còn bạn nam thì.......Mm, nói một cách nhẹ nhàng hơn thì, đám con trai chả có tên nào xứng làm bạn với cô ta cả. Còn nói thẳng ra thì là bọn nó chỉ muốn chic-, khụ, có được cô ta.......
Dù biết là không nên nói những lời đó ra, nhưng rốt cuộc tôi vẫn nói......tôi đúng là vô vọng mà.
''Ừm......tớ thực sự không có người bạn nào cả........vậy, bạn học An có thể làm bạn với tớ không?''
''Ahhhh.........ah?''
Tôi không kịp phản ứng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Bỏ qua việc cô ta thừa nhận rằng mình không hề có bạn bè đi, nhưng tôi đã chặn lời cô ta một cách vô lí rồi, vậy mà cô ta vẫn muốn làm bạn với tôi sao?
Không lẽ nào Cơ Luyến Băng lại là M......
Hay là tôi đã nghe nhầm rồi?
Vì tôi đã mắc chứng hoang tưởng thị giác rồi, cũng sẽ chẳng lạ gì nếu thính giác của tôi cũng có vấn đề, nhỉ?
''Cậu có thể làm bạn với tớ không?''
Cô ta nhắc lại lần thứ hai kìa!
''Tớ muốn làm bạn với cậu, được chứ?''
Lần thứ ba rồi kìa!
''Làm bạn trai em nhé?''
''Đủ rồi! Không cần nhắc lại nhiều lần thế đâu, tớ đồng ý........Mm?''
Khoan khoan, câu lúc nãy, hình như thừa một chữ thì phải?
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Cơ Luyến Băng mừng rỡ chắp tay và cười khúc khích: ''Thật tốt quá, vậy kể từ giờ, anh sẽ là bạn trai em nhé. Em có thể gọi anh là 'Quân Thành' không?''
Lớp học chìm vào sự im lặng chết chóc.
Tôi có thể cảm thấy hàng chục cặp mắt đều đang nhìn về phía tôi và Cơ Luyến Băng.
Phản ứng này khiến tôi hiểu ra rằng tôi không hề nghe nhầm, cô ta thật sự vừa nói 'Làm bạn trai em nhé'!
Aaaaaaaa?!
Cái éo gì thế!
Sao lại thành thế này? Có thể nào đây chỉ là ảo tưởng của tôi không? Hay tôi không phải là người duy nhất có vấn đề về thần kinh, và Cơ Luyến Băng thật ra
là một đứa con gái đầu rỗng tuếch?
Đúng lúc đó, tiếng chuông trường vang lên.
Giáo viên môn toán dạy tiết hai cũng ngớ người khi nhìn thấy sự im lặng đến đáng sợ của lớp, và kêu lên: ''Thật không thể tin được, cái Lớp 2 ồn ào nhất hôm nay lại im lặng thế này......các em đang thực hành Thiền à?''
Không ai trả lời cả, vì mọi người bao gồm cả tôi đều vẫn đang sốc.
Thứ đó → hoa khôi của trường lại thật sự tỏ tình với một kẻ như tôi → tên lập dị!
Nếu tôi đang nằm mơ, thì làm ơn đánh thức tôi dậy nhanh đi!
Cái kiểu sự kiện cấp độ thần thánh như này, kẻ hèn
mọn như tôi không chịu nổi nữa đâu!