Phù.....bình tĩnh nào.
Đừng hèn nhát như thế, An Quân Thành!
Chẳng phải mày vẫn ổn suốt nửa năm qua sao, cứ làm như mày không biết gì thôi, và sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!
Và dù nếu có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì đã phải xảy đến từ lâu rồi chứ?
Đúng thế! Sẽ không có vấn đề gì đâu!
Sau một hồi tự an ủi bản thân, tôi quay về chỗ ngồi. Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào khiến bước chân tôi nặng trịch, cứ như một con mồi đang bị thợ săn nhắm đến vậy, hai chân tôi bắt đầu run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Nhưng có lẽ vì tôi không thường giao tiếp với người khác lắm, nên không ai đến bắt chuyện với tôi.
Đúng rồi, mình chỉ cần về chỗ ngồi như bình thường thôi, sau đó thì cứ làm gì mình thích.......và sẽ không có gì xảy ra cả.....
Cuối cùng cũng về đến chỗ, tôi kéo ghế ra và chuẩn bị ngồi xuống.
Thì tôi vô tình liếc nhìn cô gái ngồi sau lưng tôi.....
[Kẻ Cuồng Sát Ái Tử Thi]
[Cơ Luyến Băng]
''Phụt!''
Nhìn thấy một thứ không thể tưởng tượng được, tôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa và phụt nước bọt.
Kết quả là âm thanh đó đã thu hút sự chú ý của cô ta, cô ta ngước lên và nhìn vào mặt tôi.
''......Mm?''
Chạm mắt với cô ta mất rồi!
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, vẻ mặt của Cơ Luyến Băng thay đổi. Cô có vẻ hơi bất ngờ, và còn mỉm cười nữa?
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô ta, tôi choáng mất 2 hoặc 3 giây mới lấy lại được ý thức, nhanh chóng đảo mắt qua nơi khác, rồi vừa ngay lập tức ngồi xuống ghế vừa cuối thấp đầu.
Đau tim chết mất thôi!
Sao tự nhiên cô ta lại cười, và nụ cười ấy còn rất đẹp nữa!
Rồi [Kẻ Cuồng Sát Ái Tử Thi] là cái ếu gì! Sao lại không phải là [Hoa Khôi Học Đường] hay gì đó khác!
Tôi không nhận ra cái thứ đó → Cơ Luyến Băng lại là.....
Khi nói về Cơ Luyến Băng, tôi nghĩ không có ai trong trường này lại không biết tới cô ta đâu.
Số người tỏ tình với cô ta cực kì nhiều, và tất nhiên số người bị từ chối cũng nhiều ngang đó. Cô ta là người trong mộng của rất nhiều nam sinh, thậm chí cả các giáo viên nam cũng muốn có quan hệ giáo viên-học sinh với cô. Là bông hồng cao chót vót trên đỉnh núi nơi không ai có thể với tới được, một bishoujo đời thực, và là một trong những hoa khôi có nhiều fan nhất trường.
Còn vì sao tôi lại ngồi trước một hoa khôi như cô ta thì......đúng hơn là, vì đó là tôi nên mới được ngồi vào chỗ này.
Sau năm đầu tiên ở trường này, mọi người đều biết rằng tôi là một tên cô độc, kẻ gần như không tiếp xúc với bất kì ai cả. Mặc dù không được sự đồng ý của tôi, nhưng dường như mọi người đều cho rằng tôi là kiểu người sống khép kín.
Và cũng vì tôi không hề tỏ ra hứng thú với Cơ Luyến Băng, nên khi lớp trưởng xếp chỗ ngồi; tôi, kẻ 'vô hại' này, đã được xếp ngồi trước Cơ Luyến Băng.
Đúng thế, tôi chẳng hề hứng thú chút nào, cô ta xinh đẹp đấy, rồi sao nữa? Cuối cùng thì cũng thế cả mà thôi, khi thời gian trôi qua thì cô ta sẽ dần già và xấu xí đi, sau đó thì qua đời, chỉ còn lại một bộ xương.......khụ khụ, dù đó là ý nghĩ của tôi, nhưng cô ta quả thực đẹp đến mức đến tôi cũng thấy choáng ngợp. Chỉ cần cái ngoại hình đó thôi thì cả đời này cô ta cũng chẳng cần phải làm gì hết rồi, và nếu cô có thể hát hay diễn xuất, thì chắc chắn sẽ trở thành một siêu sao. Loại người này còn khuya mới tiếp xúc với một tên thường dân như tôi, nên dù tôi ngồi trước Cơ Luyến Băng gần một học kì rồi thì, số lần tôi nói chuyện với cô ta......tôi nghĩ mình chưa bao giờ trò chuyện với cô ta luôn ấy.
Aaa.....đúng thật, thường thì cũng chẳng có ai chuyện trò gì với tôi cả, thì sao Cơ Luyến Băng, lại muốn nói chuyện với tôi chứ, phải......chờ chút!tỉnh lại đi An Quân Thành! Thứ quan trọng không phải là cái đó!
Với tôi bây giờ, cô ta không chỉ là một bishoujo xinh đẹp đến mức khiến người khác phải rùng mình, mà còn khiến tôi run rẩy vì một lí do khác nữa!
Một kẻ cuồng sát ái tử thi......cô ta thực sự là một tên cuồng sát đấy!
Tôi không ngờ lớp này ngoài những con người kì lạ còn có cả kẻ sát nhân nữa!
Thế này không phải quá nguy hiểm rồi sao, tôi có thể trở thành mục tiêu bất cứ lúc nào.....không, nghĩ kĩ lại nào, cô ta không thể nào chọn tôi làm mục tiêu được. Nếu tôi bị nhắm đến thì đã phải chết từ lâu rồi, hơn nữa tôi còn ngồi trước mặt cô ta suốt gần nửa năm, và cô ta không có vẻ gì là hứng thú với tôi cả.
Nhưng điều quan trọng nhất, đó là tôi vẫn chưa nghe tin bất kì ai trong trường bị mất tích cả......phải rồi, nếu cô ta giết ai đó trong trường, thì sẽ khá là thảm khốc đấy, mm-hm. Dù có cẩn thận đến đâu đi nữa, thì rồi cũng sẽ có ngày cô ta bị phát giác, nên có lẽ Cơ Luyến Băng chỉ nhắm đến những người ở bên ngoài trường thôi.
Thế nghĩa là, miễn tôi không cố ý chọc giận cô ta, thì cô ta sẽ không nhắm vào tôi đâu, nhỉ?
Nhưng tiếng kêu lúc nãy của tôi đã thu hút sự chú ý của cô ta mất rồi.....rồi còn cái nụ cười đầy ẩn ý đó là sao! Tôi sắp chết vì hoảng loạn rồi đây!
Mà thôi, có nghĩ nhiều cũng vô ích, tôi nên tập trung vào bài học thì hơn......có cái đếch ấy!
Hiện tại tôi không tài nào tập trung vào bài giảng được.
Ngay cả cô giáo Tiểu Trinh đang đứng trên bục giảng kia cũng là một người nhân bản, khiến tôi không tài nào cưỡng lại được suy nghĩ rằng cô Tiểu Trinh cũng giống hệt như Mi**** (Toaru reference), được tạo ra vì một thí nghiệm khoa học bí mật......ai biết được, chi phí có khi phải đến 11000 nhân dân tệ (gần 39 triệu vnđ) ấy chứ.....
Và ngoại hình của cô ấy nữa, đó có thật là tuổi thật của cô ấy không? Liệu có thể nào tồn tại một phiên bản trưởng thành của cô Tiểu Trinh? Hay cô ấy biến thành trẻ con vì uống phải APTX4869 (Conan ref)? Cứ như vậy, não tôi tràn ngập toàn những suy nghĩ hoang tưởng suốt cả buổi học.
Dù thường ngày tôi rất
thích suy nghĩ vẩn vơ trong lớp, hoặc đôi khi cũng lén nhìn vào điện thoại, nhưng lúc này, ánh mắt của tôi gắn chặt vào cô giáo.
Khi đang học, dù bạn không nhìn vào vở đi nữa, thì cũng tuyệt đối không được nhìn giáo viên! Vì sao á? Vì bạn sẽ bị gọi lên trả lời câu hỏi ngay!
Đúng thế, và kết quả là tôi bị gọi lên, nhưng tôi thậm chí còn không tập trung vào bài giảng nữa, thì tôi biết đáp án kiểu đếch gì?
Nếu là trong quá khứ, thì tôi sẽ chỉ nói thẳng là 'Em không biết', và chịu bị cô mắng thôi. Nhưng hôm nay.......bị những người không quen biết, và giờ còn trở nên kỳ lạ hơn nhìn chằm chằm vào mình, khiến sự lo lắng trong lòng tôi dần dâng lên, đến mức khiến tôi gần phát nôn.
Aaaaaaa, tha cho tôi đi.......
''Đáp án là C~''
Bỗng một giọng nói vang lên từ đằng sau, đó là Cơ Luyến Băng!
Cô ta thật sự nói cho tôi đáp án kìa!
Tại sao? Có lẽ nào khoảnh khắc tôi phát ra tiếng 'phụt' đó đã khiến cô ta tò mò về tôi rồi? Đậu xanh rau má......
"Bạn học An?''
''Ahh, aaaahhh! Ừmm, đáp án là C!''
''Uuu......câu này dễ thế mà, em có cần nghĩ lâu thế không? Bạn học An, em có ổn không đấy? Hôm nay em có hơi kì lạ đấy?''
''Ờ ừm, chuyện đó, không sao ạ, đêm qua em chỉ ngủ muộn thôi.....''
''Bọn con trai thích thức xuyên đêm thật, cô tự hỏi bọn họ luôn làm gì thế nhỉ?''
Lớp học vang lên tiếng cười khúc khích của các nam sinh,
và tôi cũng vừa gãi đầu vừa cười gượng gạo.
''Ahaha....''
''Thật là, em phải chăm sóc bản thân mình đấy, ngồi xuống đi.''
Sau khi ngồi xuống, tôi vẫn không thể kiềm chế những ảo tưởng đó.
Sao cô ta đột nhiên lại có hứng thú với tôi rồi? Cô ta muốn làm gì? Không lẽ cô ta muốn giết tôi để tránh bị lộ bí mật? Nhưng cô ta không thể nào biết rằng tôi đã phát hiện ra danh tính của ta được! Và cô ta càng không thể nào có cảm tình với tôi được, nhỉ? Tôi không muốn nhận được tình cảm của một kẻ cuồng sát chút nào đâu!
Ngay lúc này, hình ảnh Cơ Luyến Băng trong đầu tôi đã chuyển từ hoa khôi học đường thành một tồn tại đáng sợ như Jack The Ripper rồi.
Cứ như vậy, tôi dành hết cả tiết học này để chìm trong sự lo lắng.....
Suốt thời gian chuyển tiết, tôi âm thầm nhìn quanh lớp học, rồi chìm vào suy nghĩ.
[Kẻ Yêu Thích Người Tàn Tật Dạng Chủ Động] ngồi trước tôi đang im lặng cắt móng tay, sau khi cắt xong, những cái móng tay đó được quét vào một cuốn sách rồi người đó mang theo cuốn sách đó ra khỏi phòng học.
[Người Sói Lai] ngồi xa hơn nữa phía trước tôi đang hỏi bài [Ma Cà Rồng Thuần Chủng].
Ngồi bên phải tôi là [Hoạt Thi (đã thức tỉnh)], người đang gặm bánh mì ăn sáng, sau đó [Ghoul] và [Ogre] bước đến, rồi ba người họ vui vẻ thảo luận xem chiều nay nên ăn gì.......
Ngồi ở hai bên đằng sau tôi là [Stalker (nghiệp dư)], đang cùng với hai người bạn của cô là [Voyeur (trung bình)] và [Kẻ nghe lén (cao cấp)] trò chuyện với nhau.......bọn họ đang vô cùng vui vẻ chuyện trò....
[Thiên Thần Tập Sự] rút điện thoại ra, và lướt ngón cái khắp xung quanh, dường như đang liên lạc với ai đó, vẻ mặt có hơi lo lắng.
[Búp bê Tự động] đang xoa đầu [Thiết bị Gia dụng Loại Sinh học] ngồi trước mặt và chỉ vào cổ tay mình trong lúc nói gì đó, sau đó [Thợ làm Búp bê] và [Nhà Khoa học Điên] ngồi cạnh hai cô gái đó để ý đến cuộc trò chuyện của họ, và quay người lại để thảo luận gì đó cùng nhau.
[Majo] cầm một cuốn tạp chí thời trang và đến cạnh [Mahou Shoujo], và một [Mahou Magister] với vẻ mặt biến thái đến gần họ, nhưng bị đánh gục bởi một cú đấm vào gan từ [Majo], rồi cậu ta gục lên bàn rên rỉ trong đau đớn. [Tu sĩ (Cảnh giới Trúc Cơ)] cười chế giễu, và giơ ngón tay cái về phía [Majo].
[Giao Long] chứng kiến cảnh đó thì ôm bụng cười lăn lộn, kết quả là vô tình chạm vào đầu [Cùng Kỳ], và ngay lập tức bị ăn một cú Shoryuken và ngả ngửa về sau, va trúng đầu [Mahou Magister], khiến cậu ta gục xuống lần nữa.
Ngoài ra còn có [Linh Thụ] [Yêu quái loại Mèo] [Huyết Tiên] [Công chúa Người cá] [Isekai Yuusha] [Isekai Maou]......
Sợ quá đi!
Vừa nãy tôi chỉ liếc một vòng quanh lối vào phòng học thôi, không có người bình thường nào ở quanh cũng không sao, nhưng giờ nhìn kĩ lại thì, thật sự không có lấy một người bình thường nào cả!
Đ*o có một ai hết!
Cái lớp kiểu qué gì đây!
Cái trường kiểu đếch gì đây!
Tất cả chuyện này là cái *** gì đây!