Chương 09-3: Sở thích của 【
Kẻ cuồng sát Necrophilia
】
Sở thích của 【
Kẻ cuồng sát Necrophilia
】:
Nhàm chán, không có gì thú vị.
Có rất nhiều người không thú vị ở thế giới này.
Nhiều đến mức tôi muốn giết hết tất cả bọn họ...
Tên này cũng thế, tên kia cũng thế, tất cả đều là những kẻ hạn hẹp tột cùng.
Tại sao những người này vẫn có thể không biết xấu hổ mà sống trên cõi đời này chứ? Chẳng phải nó có giá trị hơn nếu tất cả họ chết hết sao? ít nhất, nó sẽ không gây rắc rối cho mọi người, nó sẽ không tạo ra gánh nặng cho thế giới này, phải không?
Hơn nữa... Người chết luôn luôn tốt hơn nhiều so với người sống, ha ha ha...
Tuy nhiên, có vài người, luôn luôn không biết điều tìm đến tận cửa...
Vừa mới bước xuống xe và bước vào cổng trường được vài bước, một người đàn ông trông đẹp trai soái ca đi theo sau lưng tôi. Tôi biết hắn muốn làm gì, bởi vì tôi đã gặp phải tình huống tương tự không biết bao nhiêu lần.
"Bạn học Cơ Luyến Băng! Cái đó! Mình thích bạn! Xin hãy hẹn hò với mình!"
Giống như người mà tôi thậm chí không biết tên này, tại sao hắn lại đến tỏ tình với tôi cơ chứ? Rõ ràng là tôi chưa từng tiếp xúc với hắn, thậm chí còn chưa từng nói lời nào với hắn, vậy mà hắn lại tỏ tình với tôi, chỉ vì ngoại hình của tôi rất phù hợp với khẩu vị của hắn sao? Chỉ biết tuân theo bản năng và tìm con cái xinh đẹp giống như cầm thú, hắn khác với con vật ở chỗ nào chứ?
Ngược lại, không phải là tôi không thích hành động theo đuổi người khác dựa trên ngoại hình của hắn, mà là tôi chỉ cho rằng ngoại hình không phải là thành phần chính tạo nên 'Yêu', cùng lắm chỉ là một trong những điều kiện không thiết yếu của 'Thích' mà thôi.
"Xin lỗi... Cậu không phải là kiểu mình thích..."
Sau khi tôi khéo léo nói ra những lời này, người nào thất vọng cúi thấp đầu xuống giống như đau lòng vậy.
Cảnh tương tự xảy ra hàng tuần.
Chẳng thú vị chút nào... Tuy nhiên, 'Cái xác' của tên này cũng không tệ lắm và nếu hắn chết thì có thể dùng làm miếng thảm chùi chân. Nhưng nó hoàn toàn không đến mức có thể trở thành bộ sưu tập của tôi.
Thứ đủ tư cách trở thành bộ sưu tập của tôi chỉ là những người mang theo mùi hương đặc biệt kia.
Tôi có thể ngửi ra được 'mùi hương' trên người mỗi người.
Nó không hề ám chỉ mùi hương cụ thể đó, mà là mùi hương đặc biệt hơn.
Hãy để cho tôi giải thích rõ ràng hơn và tôi cũng không có cách nào mô tả nó rõ ràng cả, nhưng mùi hương này khiến cho tôi có thể phân biệt người đó có khác với người thường hay không và cũng chính là 'khác thường'. Hay nói đúng hơn... Là 'thú vị' hay không.
Mà loại người khác thường này chẳng gặp được nhiều thường ngày trong khi đám người tầm thường kia chẳng thể khiến cho tôi hứng thú một chút nào.
Nhưng chỉ mới học kỳ trước, tình hình này đã xảy ra thay đổi 'long trời lở đất'.
Tôi đến một lớp học đặc biệt và lớp này cũng rất thú vị.
Mỗi một người trong lớp đều tỏa ra mùi đặc biệt. Đúng vậy, lớp học này có loại tình huống 'khác thường' là 'tất cả đều là người khác thường' này và ngay cả giáo viên chủ nhiệm Kha Tiểu Trân cũng là một người khác thường mà không có ngoại lệ.
Chỉ có cái lớp năm 2 này là đặc biệt.
Mặc dù tôi không biết tại sao tình huống như vậy lại xảy ra, nhưng mà, hừ hừ... Tình huống như vậy rất hợp ý tôi!
Nửa quãng đời còn lại, thời học sinh trung học sẽ trở thành kỷ niệm quý giá nhất trong cuộc đời tôi... Tôi có dự cảm như vậy.
Dựa theo những gì tôi quan sát và kết quả của những người được ủy thác tiến hành điều tra trong nửa năm qua, về cơ bản tôi đã điều tra rõ phần lớn người khác thường là cái gì... Nhưng tôi tạm thời không muốn dính lính đến những khác thường này. Dẫu sao, có một số khác thường mà ngay cả tôi cũng cảm thấy hơi nguy hiểm, cho nên tôi phải lựa chọn cẩn thận mới được.
Bước vào lớp, một vài người chào hỏi tôi và tôi cũng lịch sự đáp lại họ. Một phần khác của cái này khiến cho tôi cảm thấy chỗ này thoải mái vì hầu hết mọi người đều không quá quan tâm đến tôi và có thể chung sống với tôi một cách bình thường. Không giống như lớp trước kia, cả lớp sẽ chìm vào im lặng ngay khi tôi bước vào lớp.
Có lẽ tôi ở trong mắt bọn họ chẳng được xem như là người... Ha ha ha...
Sau khi đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, người bên cạnh ngẩng đầu lên và chào hỏi tôi.
"Chào buổi sáng, Luyến Băng."
"Gokigenyou, bạn học Lam Hoa."
[Gokigenyou (贵安/ごきげんよう): Đây là câu chào không hẳn mang nghĩa là chào buổi sáng tiếng Nhật nhưng trong nhiều trường hợp vẫn được sử dụng cho cách chào buổi sáng.
]
Tôi ngồi ngoài cùng bên trái của hàng ghế cuối cùng và người ngồi bên cạnh tôi là cô gái tên Lam Hoa.
Cô ấy là một trong số ít người mà tôi chưa điều tra ra được có gì khác thường. Nhưng tôi thật sự có thể ngửi ra được mùi trên người cô ấy, cô ấy chắc chắn là một thành viên của lớp học này và là người mang theo sự khác thường.
Hơn nữa, cô ấy là một trong số ít những cô gái có thể nói chuyện với tôi. Những người cùng giới khác đều lộ ra vẻ ghét tôi, có lẽ là bọn họ ghen tị với tôi, cũng có thể là... Bọn họ cũng cảm nhận được sự khác thường trên người tôi, có lẽ vậy? Ha ha ha...
Nhưng Lam Hoa không hề bài xích tôi chút nào và khả năng này dĩ nhiên là do đẳng cấp ngoại hình của tôi cũng ở mức vượt trội, cho nên cô ấy không hề có cảm giác tự ti khi đối mặt với tôi và còn có... Khả năng cô ấy muốn vị trí này của tôi.
Gần đây tôi mới phát hiện ra Lam Hoa dường như rất quan tâm đến người ngồi trước mặt tôi.
"Sao thế? Cậu nhìn mãi về phía cửa lớp, bộ cậu đang đợi ai sao?"
"Hả? Không có gì..."
Mặc dù ngoài miệng Lam Hoa phủ nhận, nhưng cô ấy vẫn liếc nhìn về phía cửa lớp suốt và tôi dám khẳng định người cô ấy đang chờ chính là người ngồi ở hàng ghế trước tôi.
Người ngồi ở hàng ghế trước tôi tên là An Quân Thành và là một người rất bình thường.
Cậu ta là người duy nhất, trong lớp này, không thể ngửi thấy được mùi gì.
Những người khác trong lớp này, đều có tính cách, đặc điểm và thậm chí là khác thường của riêng mình.
Nhưng An Quân Thành lại không có.
Cậu ta chỉ là một người bình thường và có lẽ tính cách hơi quái gở, nhưng cậu ta không khác thường đến mức cổ quái.
Hơn nữa, cậu ta không giống tôi, cậu ta đã ở cùng lớp với đám 'người khác thường' này từ năm thứ nhất rồi.
Điều này thật sự rất khó tin. Rốt cuộc thì làm sao cậu ta làm được như vậy, lại có thể sống chung bình yên với đám người kia suốt một năm trời mà không xảy ra bất kỳ chuyện gì cả và ngay cả chút dấu hiệu khác thường cũng không phát hiện ra?
Rốt cuộc là quá may mắn hay quá chậm chạp đây?
Loại người 'không có cá tính' này trộn lẫn ở trong lớp này, lại trở thành một loại 'cá tính'.
Trong nhóm đầy quái nhân này, sự tồn tại của cậu ta rất bất ngờ và hoàn toàn xa lạ với nơi này.
Cậu ta giống như một con cừu nhỏ lẫn vào trong bầy sói vậy, cho nên cậu ta mới rơi vào tình cảnh cô đơn một mình.
Tuy nhiên, sự hứng thú của tôi đối với cậu ta chỉ dừng lại ở đây.
Tôi thực sự không hiểu tại sao Lam Hoa lại quan tâm đến loại gia hỏa như vậy... Tôi nên nói cô ấy không có mắt nhìn người sao?
Ngược lại, hôm nay An Quân Thành lại đến trường muộn hơn tôi và cái này hơi kỳ lạ. Cậu ta chắc hẳn là nhân tài sống rất quy tắc mới đúng, tại sao hôm nay lại đến muộn?
Cho đến khi chuông chuẩn bị reo, cậu ta mới xuất hiện ở cửa lớp.
"Cậu ấy đến rồi, bạn học Lam Hoa."
"Cái gì? A!"
Sau khi thấy cậu ta, vẻ mặt của Lam Hoa trở nên tươi tắn sáng sủa hơn, đây là biểu hiện của một cô gái đang yêu sao? Thật đúng là rõ ràng ha.
"Luyến Băng, cậu nhầm rồi! Không phải là mình đang chờ cậu ấy đâu!"
"Ha ha, mình biết rồi ~"
Tôi vô cùng thích thú nhìn về phía cửa lớp, muốn xem vẻ mặt của Lam Hoa sẽ thay đổi như thế nào khi cậu ta đến...
Nhưng An Quân Thành lại đứng ngây ra ở cửa và nhìn những người khác với vẻ mặt kinh ngạc giống như nhìn thấy ma vậy.
Mãi cho đến khi giáo viên Tiểu Trân bị cậu ta chắn đường và gọi cậu ta nhiều lần, cậu ta mới hoàn hồn lại và lo lắng bước vào lớp. Giống như con cừu nhỏ lẫn vào trong bầy sói suốt, cuối cùng lại phát hiện ra xung quanh đều không phải là đồng loại, mà là 'Big Bad Wolf' có thể nuốt sống mình và sợ hãi bất an.
[Big Bad Wolf: một nhân vật sói hư cấu xuất hiện trong một số câu chuyện ngụ ngôn thuộc Ngụ ngôn Aesop hay Truyện cổ Grimm. ]
Sao thế? Cậu ta cũng biết những người khác trong lớp này đều là người khác thường sao? Cho dù là tôi, cũng phải tốn mất một học kỳ mới có thể miễn cưỡng điều tra rõ ràng, cậu ta lại biết được những chuyện này trong một đêm sao? Hay là cậu ta lại vướng vào trong điều khác thường nào đó?
Ngay khi tôi đang nghi ngờ, cậu ta đi đến và lúc cách tôi 3-4 mét... Tôi ngửi thấy nó.
Mùi của cậu ta đã thay đổi.
Cho đến bây giờ, An Quân Thành vẫn luôn là người bình thường và người bình thường không liên quan gì đến khác thường, nhưng hôm nay cậu ta chắc chắn đã trải qua sự thay đổi lớn 180 độ.
Nó hơi giống như quả táo xanh biến thành quả táo đỏ hay cừu nhỏ biến thành cừu lớn vậy.
Nói dễ hiểu hơn, đó chính là cảm giác của 'sự trưởng thành'.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Rốt cuộc ngày hôm qua cậu ta đã trải qua điều gì, mới có thể khiến cho trong một đêm xuất hiện mức độ thay đổi này?
"Phụt!"
"... Hả?"
Nghe thấy âm thanh có vẻ bẩn thỉu thu hút sự chú ý của tôi trở về trước mặt, tôi ngẩng đầu nhìn vào An Quân Thành đã đi đến trước mặt tôi.
Thật trùng hợp khi tôi đối mặt với cậu ta.
Tôi thấy được trong mắt cậu ta có sự bối rối, khiếp sợ, nghi ngờ, còn có... Sợ hãi.
Đúng vậy, đó là sợ hãi... Cậu ta lại sợ tôi sao?
A...
Tôi nở nụ cười, không phải là kiểu biểu cảm ngụy trang đấy, mà là kiểu cười rất tự nhiên hiện lên trên mặt đó.
Cậu ta ngây người vài giây sau khi thấy nụ cười của tôi, vội vàng trở về chỗ ngồi của mình và còn kéo ghế về phía trước giống như muốn tránh xa tôi vậy...
Hơn nữa, cậu ta chỉ sững sờ vài giây sau khi nhìn thấy tôi nở nụ cười tự nhiên đó thôi sao?
Tôi muốn rút lại những đánh giá trước đây của mình về mắt nhìn người của Lam Hoa. Cái này là không có mắt nhìn người sao? Đơn giản là quá khả năng dự đoán, phải không?
Ha ha ha ha...
Có vẻ như mọi thứ đang trở nên thú vị rồi.