Chương 09: Bị chặn ở trong nhà vệ sinh
Sau khi chuông reo lên và trở về lớp học, tôi làm trống rỗng tâm trí với đôi mắt và quay trở về chỗ ngồi như thể không nhìn thấy Cơ Luyến Băng.
Sau đó, tôi bắt đầu suy nghĩ về sự đổi màu danh hiệu của Khương Tuyết Tình ban nãy.
Lúc đầu danh hiệu và tên của Khương Tuyết Tình là màu trắng giống hầu hết những người khác, nhưng nó đột nhiên chuyển sang màu xanh lá cây ban nãy. Cho đến bây giờ, người có danh hiệu màu xanh lá cây mà tôi từng thấy chỉ có mỗi giáo viên Tiểu Trân mà thôi. Danh hiệu của Khương Tuyết Tình lại biến thành màu xanh lá cây, chắc chắn là vì cô ấy trở nên giống giáo viên Tiểu Trân ở phương diện nào đó và nguyên nhân chính của loại hiện tượng này chính là do tôi.
Tôi lại tiếp tục suy luận, sự khác biệt giữa giáo viên Tiểu Trân và những người có danh hiệu màu trắng khác là gì. Đó chính là... Có quan hệ khá thân với tôi.
Rốt cuộc màu này tượng trưng cho điều gì? Chẳng lẽ nó giống như hệ thống mức độ cảm tình trong game, màu xanh lá cây tượng trưng cho... Nhân vật 'Bạn thân' sao?
Nói cách khác, bởi vì tôi cho cô ấy mượn cái đệm, cho nên cô ấy coi tôi là người tốt sao?
Thế nhưng, nếu như suy đoán của tôi là chính xác... Cái mức độ cảm tình này tăng điểm cũng quá dễ dàng rồi...
Nếu như bạn bè của tôi nhiều hơn một chút, thì tôi đã có thể dễ dàng biết được rốt cuộc suy đoán của mình đúng hay không. Thật không may, chỉ có mỗi mối quan hệ giữa tôi với giáo viên là tốt. Cái này đúng là sự thật bi ai mà...
Nhưng điều này cũng có nghĩa là Khương Tuyết Tình đã coi tôi là bạn cổ... Người bạn đầu tiên... Ha ha ha...
Không không không! Đừng nghĩ viển vông như vậy! Khương Tuyết Tình chưa hề chính miệng thừa nhận điều đó, chỉ dựa vào sự thay đổi màu sắc không thể giải thích thì làm sao có thể xác nhận quan điểm của cô ấy được chứ! Luôn luôn có suy nghĩ viển vông chính là một trong những thiếu sót chí mạng nhất của ngươi đó, An Quân Thành!
Nhân tiện, chẳng phải tôi đã quyết định không tin vào đống danh hiệu lộn xộn này sao! Tại sao tôi lại suy nghĩ đến chuyện màu sắc của danh hiệu chứ?
Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, cái quan trọng nhất lúc này không phải là đống lộn xộn này, mà là về Cơ Luyến Băng...
Tôi phải trốn ở chỗ nơi nào đó nghỉ ngơi trước đã.
Lúc này, cô ấy chắc hẳn sẽ đi theo sau lưng tôi lúc tôi chạy trốn và nếu như đến cái đình kia, nói không chừng sẽ bị cô ấy tóm được.
Cho nên, tôi phải trốn ở nơi mà cô ấy không thể đi vào... Nơi mà phụ nữ không thể bước vào được!
Nhà vệ sinh nam!
Sau khi quyết định được nơi trốn tiếp theo, tôi yên tâm hơn một chút.
Buộc chặt dây giày và chờ đợi cho đến khi tiếng chuông vang lên, tôi bước ra khỏi lớp giống như lúc tiết trước kết thúc và chạy vào nhà vệ sinh.
Sau đó, tôi bước vào buồng cuối cùng, cởi quần, ngồi trên bồn cầu, hai tay chống cằm và im lặng chờ chuông reo.
Nếu như bị tôi phớt lờ và né tránh nhiều lần như vậy, ngay cả Cơ Luyến Băng cũng chán ghét tôi, đúng không?
Trước khi hiểu hoàn toàn rốt cuộc cô ấy có mục đích gì, tốt nhất là tôi nên bớt tiếp xúc với cô ấy thì hơn...
Cộc cộc.
Cửa buồng vệ sinh bị gõ hai lần.
Hở, có nhiều người đi vệ sinh đến vậy sao? Có vẻ như không hay lắm khi tôi chiếm giữa cái buồng vệ sinh này mà chẳng ra được cục phân nào cả... Dù sao, tôi chỉ cần đợi ở trong nhà vệ sinh nam, Cơ Luyến Băng chắc hẳn không thể vào đây được, vì vậy tôi nên nhường lại buồng vệ sinh cho người khác.
"Xin lỗi, tôi lập tức ra đây..."
Ngay khi tôi nghĩ đến viêc kéo quần lên và nói chuyện với gã bên ngoài, kết quả là quần vừa kéo lên một nửa đã thấy cửa bị mở ra và người mở cửa đó lại là người không nên xuất hiện nhất trong tình huống này.
"Ái chà? Anh vội đến thế sao? Thấy em đã muốn cởi quần rồi, cái này thật sự khiến cho người ta vừa vui mừng vừa xấu hổ ha..."
Cơ Luyến Bắng tỏ vẻ ngại ngùng và dùng một tay che đôi mắt, nhưng mắt trái vẫn nhìn chằm chằm vào hạ bộ của tôi qua khe hở được mở ra giữa ngón trỏ với ngón giữa và dấu hiệu gò má hơi ửng đó cũng không có luôn.
Anh chẳng nhìn thấy dù chỉ một chút vẻ ngượng ngùng ở trên mặt em chút nào cả, được chứ!
Không đúng, trọng điểm không phải là ở đây, trọng điểm chính là cô nàng này → Tại sao phụ nữ lại ở đây!
Tôi vội vàng kéo quần lên giống như một lời nhắc nhở và vừa kéo khóa quần vừa hét lên với cô ấy: "Chỗ này là nhà vệ sinh nam mà!"
"Em cũng không muốn làm loại chuyện này, nhưng ai bảo Quân Thành không quan tâm đến người ta cơ chứ?"
Mặc dù anh thật sự đáng tránh em, nhưng em không cần phải đuổi theo đến nhà vệ sinh nam một cách thẳng thừng như vậy chứ!
Được rồi... Anh thật sự sợ em rồi đó. Có lẽ tôi nên thắng thắn từ chối và hoàn toàn khiến cho cô ấy mất đi hứng thú với tôi thì tốt hơn.
Bây giờ tôi phải đổi địa điểm trước đã... Vì vậy, tôi đề nghị với cô ấy: "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện tiếp được không?"
"Không, nói chuyện ở đây không được sao? Dù sao trong này cũng không có ai cả, em sao cũng được."
Đám người đó đều bị em dọa cho chạy hết rồi!
'Đóa hoa cao lãnh' , Cơ Luyến Hoa lại dám xông vào nhà vệ sinh nam, tin đồn này sẽ bay khắp trời trong vài phút nữa! Cho dù là vì danh dự của bản thân, tốt hơn hết là bây giờ nên đổi sang một nơi khác, đúng không?
[đóa hoa cao lãnh (高岭之花): mặt chữ chỉ đóa hoa ở cao trên đỉnh núi, mà nếu là hoa trên núi cao, thì rất khó nhìn từ xa. Cho nên nghĩa rộng là chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi không cách nào với tới. ]
"Anh vẫn chưa xong, xin em hãy đi ra ngoài ngay đi, anh còn phải đi vệ sinh mà."
"Hừ hừ... Không sao cả, Quân Thành cứ đi vệ sinh cho xong đi. Dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta nói chuyện, đúng không?"
Cơ Luyến Băng không chỉ không có ý định chuyển chỗ, mà cô ấy còn bước vào buồng vệ sinh và khóa trái cửa lại.
Tên gia hỏa này... Thật là... Bất chấp lý lẽ!
"Xin bạn đừng gọi thẳng tên mình như vậy, mình với bạn cũng không hề thân quen đến mức như vậy? Bạn học Cơ Luyến Băng."
"Chà chà ~ Anh còn nhớ cả tên em nữa, vui quá đi ~"
Đối với giọng lạnh lùng như băng của tôi, cô ấy không hề tỏ ra cứng nhắc hay không vui chút nào, mà còn cười ha hả đáp lại tôi. Cô ấy thật sự là một người giỏi Thái Cực.
"Vì vậy, rốt cuộc mục đích của cậu là gì? Tại sao cậu lại đột nhiên bắt đầu quấy rầy mình vậy."
Nói thắng vấn đề và kết thúc cuộc nói chuyện sớm hơn, chỉ khi tôi làm như vậy mới có thể rời khỏi nơi này sớm hơn.
"Ha ha ha..."
Cơ Luyến Băng khẽ cười vài tiếng, khóe mắt cong lên và nụ cười rất quyến rũ.
"Đương nhiên là vì em thích anh rồi, Quân Thành."
Đây là một lời nói dối.
Tôi có thể khá chắc chắn rằng đây tuyệt đối là lời nói dối, cô ấy chắc chắn 'không phải' là vì thích tôi mới quấy rầy tôi.
"Làm sao cậu có thể thích mình chứ?"
"Anh không phải là em, anh làm sao biết được em không thích anh?"
"..."
Em đừng dùng loại giải thích 'Ông chẳng phải là cá, sao biết được niềm vui của cá?' vòng vo này chứ!
"Thực ra thì trong lòng Quân Thành rất hạnh phúc, đúng không? Cũng đúng thôi, bị thiếu nữ xinh đẹp như em tỏ tình, ai mà không hạnh phúc cơ chứ?"
Cô ấy cúi người xuống, nghiêng mặt về phía tôi và mặt cả hai cách nhau rất gần, cho nên tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy. Tay trái cô ấy để ra sau lưng, vươn tay phải ra chọc vào ngực tôi bằng ngón tỏ và sau đó lại mập mờ vẽ vòng tròn trên ngực tôi.
Tên gia hỏa này... Một cô gái 'ma tính'.
[ma tính (魔性): thuật ngữ Internet. ý là hơi kỳ quái nhưng cũng thú vị, quyến rũ. ]
Thảo nào nhiều người thất thủ trước cô ấy như vậy, quỳ lạy dưới váy cô ấy, Cơ Luyến Băng thực sự có sức hấp dẫn như vậy.
"Không, ngược lại đó, mình không những không cảm thấy hạnh phúc, mà còn cảm thấy hơi khốn khổ cơ... Mình có thể xin bạn hãy bỏ qua cho mình, được không?"
Nhưng, tôi không muốn liên quan gì đến cô ấy cả.
Nguy hiểm, tên gia hỏa này rất nguy hiểm.
Không chỉ vì cái danh hiệu không rõ ràng đó, mà sau khi thực sự tiếp xúc với Cơ Luyến Băng, tôi cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người cô ấy. Tên gia hỏa này không phải là người hiền lành và cho dù không phải là Kẻ cuồng sát, thì cô ấy cũng là loại phụ nữ xấu xa có thể lừa gạt bé nam sinh thuần khiết ngây thơ.
"Bỏ qua cho... Anh sao?"
Cơ Luyến Băng lộ ra vẻ mặt vi diệu như thể cô ấy đang suy nghĩ điều gì đó vậy.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không... Không có gì? Em chỉ đang suy nghĩ, tại sao Quân Thành phải trốn em cơ chứ? Em chỉ muốn kết bạn với anh mà thôi, chúng ta đều không có bất kỳ người bạn nào cả, đúng không?"
"Mình sao dám chứ, nếu như tiếp xúc với cậu quá nhiều thì nó sẽ gây ra những phiền phức không đáng có. Rất có thể đám nam sinh thầm mến cậu sẽ tụ tập với nhau trả thủ mình vì lòng ghen tị. Hơn nữa, chúng ta vốn không phải là cùng một loại người, cậu cứ tiếp tục cuộc sống 'chúng tinh phủng nguyệt' kia, mình thì tiếp tục cuộc sống dân thường không ai biết đến, tại sao phải xuất hiện cùng một lúc chứ?"
[chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao
tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng ]
Anh đã nói lời tuyệt tình đến mức như vậy, em cũng nên từ bỏ rồi chứ?
Ngay khi tôi nghĩ như vậy, một chuyện xảy ra khiến cho tôi đối phó không kịp... Cô ấy! Danh hiệu của Cơ Luyến Băng cũng đổi thành màu xanh lá cây
Hả??
Cái quái quỷ gì vậy trời?
"... Ha ha ha ha ha, thật thú vị. Anh, quả nhiên là, rất thú vị đó, An Quân Thành."
Tôi rợn cả tóc gáy!
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt, không còn sử dụng giọng điệu cố ý giả vờ quen biết nữa, cô ấy đã tháo xuống lớp ngụy trang của mình!
Tôi không biết cái này có được coi như là sát khí hay không, nhưng tôi thật sự cảm thấy từng cơn ớn lạnh và khiến cho tôi lạnh cả sống lưng!
Chỉ bị nhìn chằm chằm vào thôi, tôi đã có ảo giác bị giết rồi!
"... !"
Nhưng cảm giác này chỉ kéo dài trong vài giây, sau đó Cơ Luyến Băng lập tức khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cười híp mắt nhìn tôi và vuốt má tôi.
Bàn tay kia thật ấm áp và ấm áp đến mức khiến cho tôi cảm giác tất cả những thứ này giống như ảo giác.
"Nói tóm lại, em sẽ không rút lại những gì đã nói, đợi câu trả lời của anh nhé? Bạn học... Quân Thành."
Sau khi để lại những lời này, Cơ Luyến Băng rời đi.
Tôi mất sức dựa vào nắp bồn cầu và cho đến khi tiếng chuông vang lên vẫn chưa hoàn hồn lại.
Lúc này xác nhận rằng, cô ấy, Cơ Luyến Băng, chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm.
Không đồng ý với cô ấy, có thể sẽ bị giết... Nhưng đồng ý, chỉ là thời gian lên bàn thờ được kéo dài thêm một chút?
A a, quá đủ rồi, tại sao tôi lại gặp phải tình huống quỷ quái như vậy cơ chứ!