Sau khi rời cửa hàng, chúng tôi bước lên xe ngựa và bắt đầu trở về lãnh thổ nhà Rosenberg ở thủ đô, thế nhưng, được nửa đường, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Trước sự kiện không ngờ này, tôi vẫn giữ bình tĩnh và hỏi người lái xe qua chiếc cửa sổ. Họ xin lỗi và nói rằng có vài đứa trẻ đột nhiên nhảy ra phía trước cỗ xe.
“...Vài đứa trẻ ư? Tiểu thư, để đề phòng thì làm ơn ngài hãy đợi ở đây?”
“Cyril, cậu định sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ chỉ đi kiểm tra tình hình thôi. Đừng rời khỏi chiếc xe cho tới khi tôi báo lại an toàn.”
Chỉ vì chúng là những đứa trẻ không có nghĩa là tôi nên bất cẩn. Trong khi giữ cảnh giác với xung quanh, tôi nhảy ra khỏi xe ngựa.
Như tôi được nói, có hai đứa trẻ đang thu mình trước cỗ xe ngựa. Chúng trông giống thường dân, thêm nữa là người từ khu ổ chuột.
Dù họ trông như bị suy dinh dưỡng, dường như lại không có bất kỳ vết thương rõ rệt nào.
Xác nhận rằng trước mắt không có gì nguy hiểm, tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Con phố thợ thủ công này không có nhiều người đi bộ- nhưng mà tôi lại phát hiện ra vài bóng dáng từ một con hẻm gần đó.
Tôi không cảm thấy bất kỳ thái độ thù địch nào từ họ nhưng dường như họ đang theo dõi chúng tôi.
Lũ trẻ đã dừng cỗ xe lại và tôi đã bị dụ ra ngoài. Nếu định tấn công thì họ đã làm như thế ngay bậy giờ rồi, vậy nghĩa mục tiêu của bọn họ là-
“Này, cả hai người ổn chứ?”
Mấy đứa trẻ rùng mình khi tôi thử nói chuyện với chúng. Run lên khi bám lấy nhau, cả hai gồm một trai và một gái chừng độ mười tuổi. Nếu không hành động, vậy hẳn chúng phải sợ hãi một điều gì đó đang kể.
“Mấy người có hiểu lời của tôi không?”
“C-cậu là kẻ thù của chúng tôi ư?”
“Ít nhất thì tôi không có nhớ mình là người như vậy.”
“V-vậy thì, cậu khác với những người đang theo sau chúng tôi kia ư?”
“Ừ, cứ cho là như vậy đi.”
Với những lời đó, dáng dấp của những người đang theo dõi tình huống ở đằng kia bắt đầu biến mất. Vẫn còn một vài tên ở đó nhưng ít nhất thì có vẻ bọn họ sẽ không tấn công chúng tôi.
Nếu nhắm đến mấy đứa trẻ, vậy thì họ chắc hẳn muốn tránh xa rủi ro vướng vào rắc rối với quý tộc.
“Thế là có vài kẻ đang săn đuổi mấy người, vậy tại sao?”
“C-chuyện đó-“
Câu chuyện mà sau đó họ kể cho tôi rất không may- nhưng lại chẳng gì đặc biệt.
Họ có cha mẹ nhưng lại sống nghèo khó trong khu ổ chuột. Cho nên, có vẻ cha mẹ họ đã bán đứa em gái để bắt đầu làm công việc ban đêm.
Người mua có vẻ là chủ của dark guild, Vô danh. Hắn ta là một người liên quan đến đến “darkness” được đề cập đến trong tiêu đề game của Espressivo of Light and Darkness.
Nhận ra được điều này, người anh trai đã quyết định chạy trốn với cô em gái trước khi quá muộn.
Phiên bản trong game của Cyril có mối liên hệ với dark guild. Thậm chí nếu đây không phải là một sự kiện chính thức, cuộc gặp gỡ này có lẽ đã được định trước.
Nếu đúng như vậy thì tôi nên cẩn thận về phản ứng của mình.
“Tôi cầu xin ngài! Tôi không quan tâm chuyện gì xảy đến với mình nhưng mà làm ơn hãy cứu giúp em gái tôi!”
“A-anh đang nói cái gì vậy? Em không muốn chỉ mình em được cứu được cứu đâu!”
Tình cảm ruột thịt của họ thật đẹp đẽ và tôi cũng cảm thấy thông cảm cho họ, thế nhưng ở thế giới này thì chuyện những đứa trẻ bị bán đi chẳng có gì lạ cả. Nếu lấy sự an toàn của tiểu thư ra để cân nhắc thì ‘câu trả lời đúng’ ở đây không quan trọng.
“...Cyril, chuyện gì đang diễn ra vậy? Có chuyện gì với những đứa trẻ đó?”
Có lẽ cô đã trở nên mất kiên nhẫn, tiểu thư ló đầu qua chiếc cửa sổ của xe ngựa. Trông thấy điều đó, tôi nói với hai đứa trẻ, “Hãy đợi ở đây một lúc.”
“-Nếu chúng tôi làm vậy, ngài sẽ cứu em gái của tôi chứ?”
“Tiểu thư là người sẽ quyết định chuyện đó. Nếu cậu còn muốn có cơ hội nhận được sự giúp đỡ của cô ấy thì hãy đợi. Tôi có thể đảm bảo sự an toàn của hai người trong lúc đó, những nếu cả hai thậm chí còn không thể làm được điều đơn giản như vậy thì tốt hơn hết là mấy người chỉ việc rời đi thôi.”
Cậu bé liếc nhìn người em gái rồi sau đó gật đầu nói, “Được rồi, chúng tôi sẽ đợi như ngài nói, vậy nên làm ơn hãy để người đó cứu lấy em gái tôi.”
Để hiểu được những điều cần được ưu tiên của cậu ngay cả trong một tình huống như này, đứa trẻ này có tiềm năng đây.
Sau khi xác nhận rằng cạu bé đã bình tĩnh, tôi trở lại với tiểu thư ở chiếc cửa sổ và giải thích cho cô tình cảnh phải chạy trốn sau khi một trong hai bị bán đi của họ.
“Trời... để cha mẹ bán đi đứa con của chính họ, thật kinh khủng.”
“...Vâng.”
Nhận định rằng vẫn còn quá sớm để cho tiểu thư biết sự thật, tôi giấu đi biểu cảm trên khuôn mặt mình. Tôi chắc chắn rằng những ý định của bản thân không thể bị đọc được, nhưng giống như cô vẫn có thể nhìn thấu tôi.
“Cyril, cậu đang che giấu điều gì đó. Nếu có chuyện gì sai sót thì hãy nói với tôi. Tôi... tôi không muốn làm một đứa trẻ được bảo vệ bởi cậu mãi mãi đâu.”
Chỉ mới mười hai tuổi, vẫn còn quá sớm để tôi dạy cho tiểu thư về bóng tối của đất nước này. Tuy nhiên, dường như cô đã quyết định với bản thân rằng đây là điều cô nên biết.
Tôi nghĩ rằng nếu cô hành động đúng với độ tuổi của mình thêm chút nữa thì cũng ổn thôi, nhưng nếu đây là điều cô muốn, vậy thì tôi sẽ chấp thuận mong ước đó. Dù có thế nào, nếu tiểu thư là con gái của nhà Hầu tước, đây là điều mà rồi cuối cũng cô cũng sẽ phải đối mặt.
Chính vì thế nên- tôi mở miệng nói.
“Quan điểm của ngài không sai nhưng sự thật cũng sẽ thay đổi tùy theo góc nhìn khác nhau. Cha mẹ chỉ bán đi một trong hai đứa trẻ, ngài có thể hình dung ra lý do không?”
Nếu họ chỉ định bán đi đứa con gái của họ, vậy thì tại sao lại nuôi nấng cô bé cho đến tận bây giờ? Tại sao họ lại chỉ bán một trong hai anh em ruột? Câu trả lời rất đơn giản và có thể giải thích dễ dàng.
Đó là bởi vì họ yêu chúng. Họ đã không bán chũng cho đến tận bây giờ bởi vì họ không muốn vậy. Có lẽ là do bị dồn vào chân tường, để cứu ít nhất một trong hai, họ đã đưa ra một quyết định cực kỳ đau khổ là đem bán đi đứa còn lại.
Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán.
Nhưng đúng là những câu chuyện này rất phổ biến.
“Nếu không bán đi đứa con, họ sẽ không thể sống. Một thế giới như vậy thực sự có thể tồn tại?”
“Không quan trọng gì đến thế giới, điều này vẫn sẽ luôn là sư thật. Tiểu thư, nếu ngài định sống một cuộc đời như là con gái của một Hầu tước, vậy thì đây là một thực tại ngài phải học cách chấp nhận.”
Ngay cả những quý tộc cũng sử dụng con cái như những công cụ cho các cuộc hôn nhân chính trị để bảo vệ cho địa vị của họ. Để cứu lấy đa số, lãnh chúa sẽ phải sẵn sàng ép buộc thiểu số phải nhận lấy bất hạnh.
Bởi vì nếu không thể thì sau đó chỉ có những bất hạnh thậm chí còn lớn hơn đang chờ đợi họ.
“Nói cách khác, có gì đó sai với chính đất nước này?”
“Ngài không thể nói vậy đâu, tiểu thư.”
Những từ ngữ đó có thể bị coi như là những lời chỉ trích chống lại hoàng gia.
Trong khi một vài người như thường dân có thể tán dương suy nghĩ như vậy, ít nhất thì, gia đình hoàng gia hiện tại không thấy cần thiết phải sửa chữa lại những khu ổ chuột.
“Một vị thánh hiền cũng không thể kiểm soát những người khác.”
“...Vậy cậu đang nói ta chỉ đúng là không may nhưng điều như này vẫn đang luôn luôn xảy ra trên khắp đất nước. Cứu hai đứa trẻ này sẽ chẳng thể cứu những người còn lại. Chỉ là giả nhân giả nghĩa khi mà ủng hộ những quan điểm này trong khi chỉ giúp những người đang ở trước mặt của ngài. Ngài có nghĩ như vậy chứ?”
Nếu bạn giúp một người, những người còn lại sẽ tụ tập quanh bạn trong hi vọng được cứu giúp nhưng nếu bạn cố gắng cứu lấy toàn bộ bọn họ, mọi thứ bạn đã gây dựng rất có khả năng sẽ sụp đổ, không cứu được một ai. Thậm chí ngay bây giờ, hàng tá người bình thường đang bị đẩy xuống địa ngục mà ta không hề hay biết về họ.
Vậy chỉ cứu những người ở trước mặt bạn chẳng khác gì là tự mãn.
“Làm ơn, tôi cầu xin ngài! Vị tiểu thư đó không thể giúp chúng tôi sao?! Tôi không quan tâm chuyện gì xảy đến với mình nhưng ít nhất hãy cứu lấy em gái tôi! Làm ơn!”
Ngay cả khi không thể nghe thấy cuộc hội thoại, họ vẫn có thể nhận ra bầu không khí u ám quanh chúng tôi. Khi tiếng kêu khóc đau xót của cậu bé gọi đến cô, tiểu thư Sophia mím môi suy nghĩ một chốc và rồi mở miệng.
“Cyril, hãy giúp họ.”
“...Ngài có chắc không?”
“Đúng như cậu đã nói, hành động của tôi vừa giả nhân giả nghĩa vừa tự phụ, nhưng tôi lại nghĩ quay lưng với những người trong tầm tay của mình đó còn tồi tệ hơn.”
Tiểu thư Sophia đã kiên quyết vậy nhưng hai con ngươi cô lại đang run lên như thể muốn nói, “Cách nghĩ của tôi có sai không?”
Vào lúc đó, những xúc cảm mà tôi không thể diễn tả được dâng trào bên trong tôi.
Cô quá đỗi tử tế với một cô con gái nhà Hầu tước. Tuy nhiên- như một cá nhân, thái độ quan tâm đến những đứa trẻ từ khu ổ chuột của cô thật đáng ngưỡng mộ. Tôi hoàn toàn bị ấn tượng với kiến thức mà cô biểu lộ khi vẫn chỉ mười hai tuổi.
Trên tất cả, tôi không ghét một ý kiến như vậy, ý chí ẩn sau những lời cô đã làm tôi vô cùng cảm động.
“Nếu phải đưa ra ý kiến cá nhân của mình, tôi sẽ nói ngài hiện tại thực sự rất đáng yêu, tiểu thư à.”
“F-fue?!”
“Giờ thì, nếu ngài đã quyết định rồi, xin hãy ra lệnh cho tôi.”
“Oh, t-tất nhiên rồi. Vậy thì... Cyril. Hãy cứu lấy họ. Đây là ý muốn của tôi.”
“Như ngài muốn, thưa tiểu thư.”
Sau khi cúi đầu cung kính, tôi trở lại phía mấy đứa trẻ. Cùng lúc, tôi bắt đầu lập một kế hoạnh trong đầu để đáp ứng mong muốn của tiểu thư.
Ngay cả khu ổ chuột cũng có luật lệ. Nếu cha mẹ bán đi con của họ thì điều đó có nghĩa là một cuộc giao dịch đã được thực hiện, sẽ cần phải theo dark guild sau chuyện này.
Tuy nhiên, giờ hãy đặt chuyện đó sang một bên.
Đầu tiên, tôi cần phải quyết định làm thế nào để cứu thoát hai người này.
Nếu chỉ cứu giúp chúng khỏi nơi này thì cũng vô ích. Thế giới này không đủ thân thiện để mà hai đứa trẻ từ khu ổ chuột có thể tự mình sống sót.
Cho nên, cần phải thu xếp công việc cho chúng nữa... nhưng mà chẳng có mấy nơi ngoài dark guild sẽ sẵn sàng thuê những đứa trẻ khu ổ chuột mười tuổi.
Nói cách khác, cách duy nhất cho chúng tôi để thực sự cứu giúp chúng là sẽ thuê chúng tại nhà Rosenberg.
Nhưng chúng tôi không thể chỉ tuyển những đứa trẻ chưa qua đào tạo mà không có sự biện minh. Làm vậy sẽ khiến những người hầu khác thất vọng và cũng chẳng ngờ gì khi chủ nhân cũng sẽ không chấp nhận cả.
May mắn thay, có một lý do tốt để chúng tôi sử dụng.
- tôi đã nghĩ đến ý tưởng này ngay từ khi lần đầu nghe chuyện của họ.
Tiểu thư cần một hầu cân trạc tuổi cũng có thể phục vụ như một hộ vệ. Cô cần một đứa trẻ mà cô có thể tin tưởng không bao giờ phản bội cô. (Maus: Sao nghe cứ như m tự nói về bản thân thế.)
Và với việc hiện cô đã cứu giúp hai đứa trẻ này, phần nền móng đã được tạo dựng.
“Cả hai nghe đây. Tiểu thư đã quyết định sẽ giúp hai người. Tuy nhiên, nếu định chấp nhận sự bảo vệ của tiểu thư nghĩa là sẽ phải thề sẽ phục vụ cho cô ấy.”
“Ổn thôi! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì nếu nó cứu được em gái tôi!”
“Điều đó bao gồm cả cô bé nữa, cô bé cũng sẽ phải làm việc.”
Cô bé rung mình và cậu bé bước lên phía trước để bảo vệ cô. Điều này khác với thứ tôi đã kể với chúng một lúc trước đó nên hiện chúng đang quan sát tôi với ánh mắt thận trọng.
-Nhưng mà chuyện đó ổn thôi.
Nếu chúng không hiểu tình cảnh của bản thân đang nguy hiểm đến nhường nào thì chúng sẽ không biết ơn tiểu thư vì đã dang tay cứu giúp. Chính xác vì chúng hiểu điều này nên lòng biết ơn mới trở nên giá trị.
Những cảm xúc được gầy dựng ở đây cuối cùng sẽ chuyển thành lòng trung thành với cô ấy.
“Đừng lo lắng, mấy người sẽ chỉ phải làm việc như những hầu cân thông thường thôi.”
“Vậy thì ngài sẽ giúp nếu như chúng tôi trở thành những hầu cận?”
“Đúng vậy, tôi thề. Tuy nhiên, cách mà mấy người nói, cách mà mấy người cư xử, mọi thứ. Cả hai phải trải qua khóa huấn luyện nghiêm ngặt để có thể xử sự một cách thích hợp cho vị trí mới của mình, có hiểu không?”
“Nếu điều đó nghĩ là ngài sẽ giúp chúng tôi thì không quan trọng gì cả!”
“Được thôi. Nhân danh tiểu thư Sophia, tôi hứa sẽ bảo vệ hai người.”
◆◆◆
Có những tòa nhà riêng rẽ được xây dựng đặc biệt cho câu lạc bộ ở khuôn viên trường, nơi các phòng trong mỗi chúng được thuê riêng. Dù thay vì là một nơi cho hoạt động câu lạc bộ, chúng giống như những căn cứ cho các bè phái và những người có quyền lực khác nhau.
Có một cậu trai với mái tóc màu hạt dẻ ở một trong những căn phòng như vậy. Cậu có một thân hình lôi cuốn và vẻ ngoài nổi bật nhưng bầu không khí xung quanh lại là thứ của một người luôn luôn tính toán.
Tên của cậu là Libert. Cậu là con của chủ tịch công ty Lacourt và cũng là lãnh đạo của một trong những nphe phái lớn trong trường quy tụ tầng lớp thấp, phe thường dân.
Cậu cũng là một trong các mục tiêu chinh phục trong Espressivo of Light and Darkness.
Trong khi cậu vẫn đang trầm tư suy nghĩ, một cậu trai khác đột nhiên xông vào căn phòng với những bước đi hấp tấp.
Với mái tóc đen hơn của Libert cùng đôi mắt đen phù hợp, cậu trai với cái nhìn có chút ranh mãnh là Nicola. Cậu là cánh tay phải của Libert và cũng là người bạn đã theo sau cậu ta từng bước chân từ khi mới khởi đầu.
“Nicola, cậu đang làm náo động hết lên rồi đó. Lần sau hãy thử gõ cửa đi.”
“Lỗi của tớ, xin lỗi, nhưng là vì tớ có một câu chuyện rất thú vị cho cậu đó, Libert.”
“Oh? Để tớ đoán nào, một câu chuyện khác về vài tên con trai quý tộc hông hách nào đó với Anessa nữa à? Cứ mỗi năm, mấy tên ngốc phun ra một đống yêu cầu vô lý lại xuất hiện vào khoảng lúc này.”
Anessa là tên của một cô gái thuộc về bè phái của cậu. Gia đình cô cũng điều hành cửa hàng quần áo nổi tiếng nhất ở thủ đô, với việc cô là con gái của giám đốc.
Cửa hàng của gia đình cô là cái phổ biến nhất để đặt làm đồng phục học sinh nên nó vĩnh viễn bị chôn vùi trong cả núi đơn đặt hàng. Dù vậy, luôn có những tên quý tộc đưa ra những yêu cầu vô lý của chúng hàng năm.
“Không, chuyện đó lúc nào chả xảy ra. Tớ đang nói về chuyện năm nay có một người thú vị như thế nào nhập học.”
“...Oh? Họ có khả năng trở thành đồng minh của chúng ta hay không?”
“Điều đó vẫn đang được xác nhận. Họ là người quyền lực đến mức khó mà nói được. Cậu đã nghe về Sophia chưa?”
“...Sophia? Oh, ý của cậu là Sophia Rosenberg. Đúng, cô ấy nhất định là rất tầm cỡ nhưng mà có chuyện gì?”
“Chính là vậy đấy! Nghe này!”
Đôi mắt cậu sáng lên, Nicola bắt đầu nói về những hành động của Sophia đã được thấy và nghe tại cửa hàng. Sau khi nghe xong, Libert thở dài.
“Cậu đã quên theo dõi tên quý tộc được cho là đang sử dụng bừa bãi quyền lực của chúng? Khi tớ lần đầu nghe được những lời đồn về một vị thánh đã giáng xuống tầng lớp thượng lưu, tớ đã nghĩ điều đó quá tốt để là sự thật...”
“Rốt cuộc thì những điều đó có lẽ không được phóng đại đâu. Khi đi trở về, cô ấy đã giúp một vài đứa trẻ từ khu ổ chuột nhảy ra trước cỗ xe ngựa. Tớ không thể có thêm chi tiết về cuộc trò chuyện nhưng giống như cô ấy đã đem chúng về lãnh địa của cô.”
“Những đứa trẻ từ khu ổ chuột trong một biệt thự...”
Ánh nhìn của Libert dường như đã mất tập trung khi nghe điều đó. Đôi mắt nâu của cậu bắt đầu nhìn vào một khoảng không vô định.
“Cái gì? Có gì về chuyện đó làm phiền cậu à? Thậm chí ngay cả giữa những thường dân chứ đừng nói đến quý tộc, tớ không nghĩ có nhiều người ngoài đó sẽ đưa tay ra giúp đỡ những đứa trẻ đến từ khu ổ chuột đúng chứ?”
“Chính xác. Điều này quá là tốt. Đây chính xác là lý do chúng ta nên giữ cảnh giác với cô ấy.”
Gần đây, những quý tộc cùng cảm giác mãnh liệt với chủ nghĩa tinh hoa đã mở rộng thế lực trong trường học. Họ đã thành lập một bè phái của những quý tộc sẵn sàng ngược đãi thường dân.
Dù vẫn chỉ là một nhóm học sinh nhưng một khi đã trưởng thành và mở rộng quyền lực vào tầng lớp thượng lưu, họ sẽ đem lại vô số những rắc rối với chúng. Để giữ họ trong tầm kiểm soát, một chuyện vô cùng hệ trọng là cũng phải có được đồng minh trong giới quý tộc.
Trong khi ấy, những lời đồn về một vị thánh đã giáng xuống tầng lớp thượng lưu đột nhiên xuất hiện.
Con gái của nhà Hầu tước, người có cả trí thông minh và vẻ đẹp chưa từng thấy của tuổi mười hai, cộng thêm cả một trái tim bao dung thậm chí còn dang tay đến những đứa trẻ từ khu ổ chuột.
Nếu điều này là chính xác thì cô có thể trở thành một biểu tượng họ có thể sử dụng để chống lại phe quý tộc, nhưng nó quá thuận lợi. Cô quá hoàn hảo đến mức như thể cô đã được tạo ra bởi ai đó.
Phe thường dân sẽ hợp lại xung quanh cô ấy trong hi vọng- và rồi cô sẽ đâm sau lưng họ.
“...Có phải đây là một cái bẫy?”
“Có lẽ là vậy, nhưng ta vẫn nên cố kết bạn với cô ấy nếu có khả năng điều đó là sự thật.”
“Nghe có vẻ hay đó. Để đạt được mục đích đó, quan trọng là ta phải giao thệp với cô ấy và xác nhận độ xác thực của những những lời tuyên bố này.”
“Nói thì dễ đấy những không phải sẽ khó để mà không làm dấy lên nghi ngờ sao? Ta sẽ gặp cô ấy như nào?”
Những lớp học được tách ra để cũng cấp các khóa học tùy thuộc vào địa vị của mỗi người. Những thường dân ở lớp thường dân và những quý tộc ở lớp quý tộc. Nói cách khác, thậm chí nếu ở cùng một khối, có rất ít cơ hội cho những thường dân tiếp xúc với quý tộc.
Tuy nhiên-
“...Ở khu vực trung học, có một bữa tiệc được tổ chức để chào mừng những tân sinh viên đến từ bên ngoài. Ta nên có cơ hội gặp cô ấy ở đó.”
“Tớ hiểu rồi, vậy cậu sẽ tình cờ chào cô ấy ở bữa tiệc để xác định liệu cô ấy là bạn hay thù hả?”
“Chính xác, vậy nên giờ hãy chỉ giao cho vài người để mắt đến cô ấy. Sẽ thật tuyệt nếu biết được cô ấy là một đồng minh của thường dân bởi vì nếu không phải...”
Khuôn mặt nổi bật của Libert nhăn lại cau có.
Phe quý tộc đang trở thành một mối đe dọa cho thường dân. Nếu con gái của Hầu tước được thêm vào phía đó, vậy thì cuộc tranh chấp phe phái cũng có thể lan đến cha mẹ họ và nếu chuyện đó xảy ra, ai biết được chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến bạn bè của cậu.
Dù Libert đang mơ hồ ngẫm nghĩ đến tương lai lạnh lẽo phía trước, Nicola vẫn phá lên cười.
“Đừng làm cái bản mặt đó nữa. Đừng lo lắng, giống như tớ đã hứa với cậu ngày đó thế nào, tớ sẽ theo cậu bất kể chuyện gì xảy ra.”
“...Cảm ơn. Giờ thì, để chuẩn bị cho khi thời điểm đó đến, ta cần phải bắt đầu hành động.”
----------
Bản dịch hoàn thành vào: 13/8
Thời gian dự kiến ra chương tiếp theo: để xem xét cái đã
SHERIDAN: đăng sớm để thông báo với mọi người rằng: sẽ không có chương mới trong 1 khoảng thời gian có lẽ là dài do việc cá nhân và gia đình :V