SHERIDAN: đọc truyện rồi nhớ cmt 1 hoặc 2 phía dưới để xem xét
----------
Một ngày sau khi chuyện nhập học vào trường trung học thủ đô của chúng tôi được quyết định. Tôi hiện đang đung đưa trên chiếc xe ngựa như là bạn đồng hành của tiểu thư.
Khi mà giờ đây, việc nhập học đã được xác nhận, chúng tôi đang đi đến một thợ may để may đồng phục.
“Cảm giác thật khá là mới mẻ khi mà chúng ta phải tự đi đến cửa hàng ha.”
“Tiểu thư, trong khi ngài thường sẽ mời những người thợ thủ công đến dinh thự, điều này lại rất đỗi thông thường với những thường dân.”
Bất cứ khi nào tiểu thư muốn may trang phục, cô sẽ mời các nhà thiết kế đến. Thế nên với bản thân cô, chuyện đến cửa hàng là một kinh nghiệm mới mẻ.
Như tôi đã nói khi trước, trường học có một chính sách đối xử với mọi người bình đẳng bất kể địa vị. May đồng phục cũng là một phần của chuyện đó, vậy nên có vẻ như ngay cả các quý tộc cũng phải trực tiếp đến lấy chúng.
Đó là cái được gọi là nghiên cứu xã hội.
Đây là một cơ hội tốt cho tiểu thư để học về cuộc sống của những thường dân, thế nhưng điều này cũng sẽ dẫn đến mối lo vể an toàn nếu cứ tiếp tục vậy trong tương lai, vì vậy, rất cần thiết phải tuyển một người hộ vệ có thể ở vai trò một học sinh.
“...Cyril? Cậu đang nghĩ về chuyện gì vậy?”
“Xin thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ đang nghĩ về ngài thôi, thưa tiểu thư.”
“Fue?! N-Như vậy à... umm, nếu đã vậy... cậu nghĩ về tôi thêm một chút nữa cũng ổn thôi, cậu biết vậy chứ?”
“Không, ổn thôi mà. Dù sao thì cửa hàng cũng đã lọt vào tầm mắt rồi ạ.”
Chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa dừng trước cửa hàng quần áo tại thủ đô. Tôi bước xuống trước tiên và xác nhận không có mối nguy hiểm ở quanh và rồi đưa tay đến tiểu thư.
“Tiểu thư Sophia, xin hãy đưa tay ngài đây.”
“...ei!”
Nhưng vì vài nguyên do, bàn tay tôi đưa ra lại bị cô gạt đi.
“...Tiểu thư? Ngài không cần giúp sao ạ?”
Trong khi tôi vẫn còn đang bối rối, cô đáp lại, “...Tôi cần.” Với một biểu cảm hơi chút hờn dỗi.
Bàn tay mềm mại của tiểu thư nắm lấy tay tôi rồi cô đáp xuống vỉa hè bằng đá. Khi làm vậy, phần viền của váy cô nhẹ nhàng trải ra trong khi gót giày tạo một tiếng cách nhẹ nhàng.
“Giờ thì, làm ơn hãy dẫn tôi đến cửa hàng.”
“Tiểu thư?”
“Có chuyện gì với điều đó à?”
“...Không, tôi sẽ dẫn ngài đi.”
Tiểu thư sẽ không buông tay tôi. Tôi được coi là quản gia của cô chứ không phải người hộ tống, nhưng mà... tôi vẫn đi đầu và hộ tống cô.
Khi bước vào cửa tiệm, âm thanh từ những giọng nói đang tranh cãi vang đến tai chúng tôi. Trông giống như một cậu con trai quý tộc và chủ tiệm đang chán ngấy lẫn nhau rồi.
Từ những gì tôi có thể rút ra từ lời của họ, nhân viên bán hàng đã nói rằng họ không thể chuẩn bị đồng phục của cậu ta kịp lễ khai giảng trong khi cậu trai lại nói họ chỉ việc ưu tiên cho quần áo của cậu ta bởi địa vị của cậu.
...Ừ, đây thật sự là nghiên cứu xã hội.
“Về vấn đề đó thì ta sẽ ổn chứ?”
“Tất nhiên rồi ạ, tôi đã đặt hàng từ khi trước rồi.”
“Đúng như mong đợi từ cậu, Cyril.”
“Vì tôi là quản gia của ngài nên điều này chỉ là hiển nhiên thôi, thưa tiểu thư.”
‘Vì tôi là quản gia của cô ấy nên chuyện này chỉ là điều hiển nhiên’- Có thể là tôi đã nói như vậy nhưng thật ra là vì tôi đã biết điều này từ trước. Trong trò chơi, khi nữ chính bước vào cao trung, cô cũng đã gặp rắc rối với lý do tương tự.
“Nhưng mà hầu cận của cậu ta không có vẻ như đã đặt chúng?”
“...Có lẽ đó là một đường lối giáo dục để những đứa trẻ tự thân làm điều này.”
Bắt những đứa trẻ tự đến cửa hàng cơ bản là nói rằng chúng không được sử dụng quyền lực của gia đình. Với ý nghĩ vậy, chẳng lạ gì khi nghĩ có những bậc cha mẹ sẽ cố cho con họ tự đặt trước để giúp chúng lớn lên độc lập hơn.
Bằng chứng về điều này là cách mà quản gia của cậu ta hoàn toàn buồn bã, nhưng vẫn giữ mình không can thiệp.
Người chủ hiệu cũng đang bắt đầu mất bình tĩnh... không, ông ta thậm chí còn không nao núng trước cơn giận của cậu ta. Với cách mà ông điềm tĩnh hành động với một quý tộc như thế, có thể rằng ông có một vài người quyền lực chống lưng đằng sau.
“Này, nếu đây là một chính sách giáo dục, vậy thì không phải tôi nên tự mình đặt hàng trước hay sao?”
“Không, điều đó có thể đúng nhưng lại không phải là một điều luật bắt buộc. Cộng thêm vào trường hợp của ngài, ngài có lẽ sẽ có thể làm sau khi tôi giải thích lần này, thưa tiểu thư.”
“Oh? Nếu vậy, tốt hơn hết là tôi nên để lại cho cậu tất cả những điều phiền toái từ bây giờ sao, Cyril?”
Tiểu thư bắt đầu nở một nụ cười tinh nghịch. Mới đây, cô dường như đã chậm rãi thể hiện nhiều hơn về mặt vui đùa, thứ mà chỉ khiến cô tỏa sáng thậm chí còn dễ thương hơn trước.
Tất cả những điều này và cô vẫn chỉ mười hai- không, cô đã mười hai tuổi.
Không phải điều này chỉ là tự nhiên như trong trò chơi, đây là độ tuổi mà cô đã yêu hoàng tử sao? Cứ theo mức độ này, cuối cùng cô sẽ trưởng thành và rời xa tôi ư? Vì những ý nghĩ đó xuất hiện trong tâm trí- tôi lắc đầu để xua tan nó đi.
Dù thế nào, từ giờ thì đó vẫn còn một khoảng thời gian dài.
Đặt chuyện đó sang một bên, tôi không thể cho phép tiểu thư nghe cuộc tranh cãi này thêm một chút nào nữa. Tôi ra hiệu cho một nhân viên bán hàng khác và cho họ thấy gia huy của nhà Rosenberg mà bản thân dùng để đặt trước.
“Tôi đã xác minh danh tính của các vị. Làm ơn hãy đi theo lối này.”
Khi người nhân viên bắt đầu dẫn chúng tôi ra phía sau cửa hàng, cậu nhóc đang tranh cãi với chủ hiệu đã nhận ra điều này.
“Tôi đã nghe được chuyện đó. Dù mấy người từ chối yêu cầu may đồng phục đúng hạn của tôi, mấy người lại thật sự sẽ chấp nhận đơn hàng của cậu ta?”
“Đó là do khách hàng này là người đã đặt hàng từ trước.”
“Đặt hàng?! Chưa ai từng nói với tôi về chuyện như vậy! Dù thế nào đ chăng nữa thì tôi cũng là con trai của một Bá tước! Này, cậu quản gia đằng k-“
Khoảnh khắc sự thù địch của cậu ta hướng đến phía tôi, quản gia của cậu bắt đầu xắn tay áo lên và trong cùng lúc đó, tiểu thư Sophia bước một bước phía trước tôi.
“Ta hãy ngưng mấy chuyện đó lai, được không? Quyền lực không phải thứ cậu nên dùng đến mà không có lý do chính đáng.”
“C-cái, cô-“
Câu ta bắt đầu nhìn vào tiểu thư rồi cứng người lại, mặt đỏ bừng. Chỉ một cái nhìn vào khuôn mặt cô hình như đã là đủ để dập tắt cơn giận của cậu ta.
...Tôi có vẻ đã chứng kiến khoảnh khắc cậu sa vào lưới tình.
-Dù vậy thì đây là một cảnh tôi thường thấy với tư cách là hầu cận của tiểu thư. Cô đang vô thức chơi đùa với trái tim của cậu.
Ngay khi tôi nghĩ vậy- nggười quản gia thì thầm điều gì đó vào tai cậu ta và rồi vẻ mặt cậu tái nhợt.
“T-Tôi không biết rằng ngài lại là con gái của nhà Hầu tước- Tôi xin lỗi.”
“Không, tôi mới là người đã nói ra lời nhận xét không thích hợp?”
“L-lời nhận xét không thích hợp?”
Khi mà người quản gia bắt đầu thì thầm với cậu một lần nữa, cậu bắt đầu lẩm bẩm, “Tôi hiểu rồi, vậy ra điều đó có nghĩa là sự can thiệp không cần thiết.”
“-Cậu chủ.”
“Oh! K-không... tất nhiên là điều đó không đúng rồi. Dù cha tôi đã nói với tôi rằng phải tự mình chuẩn bị mọi thứ, tỗi vẫn mất bình tĩnh khi nhận ra mình sẽ không thể may kịp. Lỗi của tôi... er, xin thứ lỗi.”
Sau khi cậu trai cúi đầu xuống trước Sophia, cậu nói cậu gửi lời xin lỗi tới chủ tiệm vì đã đưa những yêu cầu vô lý với họ.
Giống như cậu không phải một đứa trẻ quý tộc kiêu căng mà lần này chỉ là cậu đã để máu dồn lên não. Nhận thấy điều đó, vể mặt của tiểu thư dịu đi- nhưng phía trước nụ cười đó, cậu ta dường như đã đãnh mấy vẻ điềm tĩnh theo một chiều hướng khác.
“V-vậy thì, ừ... d-dù sao đi nữa thì giờ tôi sẽ xin lỗi!”
“-Làm ơn chờ chút đã.”
Ngay khi cậu quay gót bước đi, tiểu thư đã ngăn cậu lại. Nhìn cậu một cách lạnh lùng, sau đó cô nhìn tôi và hỏi, “Chúng ta mua bao nhiêu bộ đồng phục vậy?”
“Tôi đặt hai bộ và của ngài là ba, thưa tiểu thư.”
“Tôi hiểu rồi. Này, cậu kia. Không phải cậu sẽ gặp rắc rối nếu như không thể chuẩn bị kịp một bộ đồng phục sao? Cậu định sẽ làm gì?”
“À thì, chuyện đó... umm... tôi không biết.”
Một lời đáp lại không đáng tin cậy. Khi tiếp xúc với tiểu thư, rất dễ hiểu lầm rằng tất cả những đứa trẻ quý tộc đều trưởng thành như này, nhưng cô thực sự khá độc nhất giữa những đứa trẻ mười hai tuổi.
“Thật sự thì, tôi vừa mới phát hiện ra rằng mình đã đặt may ba bộ dồng phục. Nếu muốn, cậu có cần được nhượng một trong số chúng không?”
“Điều đó sẽ giúp ích đấy, ừ... nhưng liệu có ổn không?”
“Vì cái đó sẽ chỉ trở thành một trong những chiếc dự phòng của tôi nên không cần thiết phải có chúng trong lễ khai giảng.”
“Uhh...”
Cậu trai hướng mắt đến người hầu cận để xin ý kiến. Trong anh ta như sắp gật đầu đồng ý- nhưng lại ngừng lại do dự trong giây lát.
Nếu tôi là quản gia của cậu ta, ngay cả khi để cậu làm toàn bộ việc này một mình để khuyến khích việc phát triển, tôi chắc chắn vẫn sẽ chuẩn bị những biên pháp phòng ngừa thích hợp. Nói cách khác, tôi sẽ chuẩn bị một bộ đồng phục cho cậu để phòng hờ.
Ít nhất thì đó là điều tôi sẽ làm.
Tuy nhiên, nói với cậu rằng không cần thiết phải đặt bản thân vào việc nợ con gái một nhà hầu tước vì đồng phục đã được chuẩn bị sẵn trước đó- không thể nào nói vậy được.
Vậy nên, anh ta chắc hẳn đã phải rất bối rối.
Dù vậy, điều này sẽ rất đáng sơ nếu tiểu thư nhận ra chuyện này và đang thao túng tình huống để cậu ta mắc nợ cô, cô không nên mưu mô như thế khi mà cô đang như bây giờ.
Với một đứa trẻ mười hai tuổi thì cô rất trưởng thành nhưng vẫn luôn có cơ hội để phát triển.
Trong khi tôi đang cân nhắc về chuyện đó, tiểu thư đã nhận được sự cho phép của chủ tiệm và cho cậu ta quyền đặt mua một bộ đồng phục. Bạn thực sự có thể cảm thấy cô chu đáo như nào khi mà cô kiểm tra với nhân viên nếu điều này gây bất kỳ vấn đề nào.
Bên cạnh đó, hình như cậu là con trai của Bá tước Reed. Người dính dáng đến Alicia là người con trai cả và là anh của cậu ta.
Dù người anh ruột của cậu là một đứa con suy đồi, may mắn thay cậu lại có vẻ không giống vậy. Cậu đã cảm ơn tiểu thư rất nhiều lần cho việc nhượng quyền đặt hàng trước khi trở về nhà.
Sau đó, chúng tôi di chuyển ra phía sau để tùy chỉnh các mẫu và thiết kế đồng phục- nói cách khác, chúng tôi đang đặc biệt may chúng để phù hợp với cơ thể của tiểu thư.
Về phần đồng phục của tôi thì tôi đã hoàn thành đơn hành trong lúc tiểu thư bận rộn. Vì thế, tôi hiện chỉ đang chờ phía trước vách ngăn để đợi cô đo xong.
Hình như còn có một khách hàng khác ở đó bởi giọng của họ có thể được nghe từ phía sau tấm ngăn. (SHERIDAN: vợ cả gặp mặt vợ bé? chắc là main sắp toang rồi :V )
Tiểu thư kêu lên, “Oh, cậu là...”, như thể cô thân thuộc với người đó nhưng chỉ có một lời đáp bối rối, “Xin lỗi, khi trước ta đã gặp nhau ở đâu à?” đáp lại.
Chỉ từ những gì tôi nghe thấy, giọng nói của họ hay đến mức không thua gì tiểu thư. Có lẽ là vì đây là thế giới dựa trên thiết lập của một trò chơi, có rất nhiều người với giọng nói lôi cuốn của diễn viên chuyên nghiệp ở đây.
“Không, mình mới chỉ thấy cậu nhảy trước đây.”
“Oh, ý của cậu là bữa tiệc sinh nhật của đại hoàng tử? ...Chuyện đó thật xấu hổ. Mình không có kỹ năng và cuối cùng đã dẫm lên chân bạn nhảy mấy lần, mình chắc đó là một cảnh tượng đáng thương.”
“...không hề đâu, cậu nhìn trông rất tuyệt đó.”
“Mình rất vui nếu có vẻ như vậy, nhưng đó không phải là vì mình. Bạn nhảy của mình lúc đó thực sự rất tốt trong việc dẫn dắt. Cậu ấy nhất định là một người dịu dàng và tuyệt vời.”
“V-vậy à?”
Tôi không thể ngừng nghĩ về phản ứng của tiểu thư có một chút lúng túng. Có phải điều này là do cô không có nhiều cơ hội để nói chuyện với với những người cùng giới ư? Tôi có lẽ đã ưu tiên quá nhiều cho việc tiếp xúc với người lớn tuổi hơn trong việc giáo dục cô.
Hãy thử khuyến khích tiểu thư kết bạn nhiều hơn khi ở trường.
Tuy nhiên, tình huống này làm tôi lo lắng vì tôi không thể tự bảo vệ cô.
Ngay bây giờ thì người hầu gái từ dinh thự đang đi cùng cô những cô ấy không có tài năng như một người vệ sĩ.
Đúng như tôi nghĩ, tôi thật sự cần tìm một hầu gái trạc tuổi để bảo vệ cô. Một khi chúng tôi trở về dinh thự, hãy thử nói với cha cô ấy về chuyện này- cuộc hội thoại của họ vẫn tiếp tục trong khi tôi nghĩ về điều đó.
“Nhân tiện thì cậu cũng nhập học vào trường à?”
“Đúng vậy. Dù bởi vì mình là một quý tộc cấp thấp, cha mẹ nói rằng mình chỉ nên bắt đầu nhập học từ cao trung nhưng mình đã có thể thuyết phục họ sau khi chăm chỉ luyện tập lễ nghi đến khi có thể tỏ ra bản thân thích hợp với địa vị.”
“Thật ư? Chính sách của trường học đã tuyện bố rằng chúng ta hoàn toàn bình đẳng bất kể xuất thân ra sao, thế nên mình không nghĩ điều đó quan trọng vậy.”
Người bên kia có vẻ là một học sinh năm nhất nhập học cùng với chúng tôi. Cô ấy có thể trở thành người bạn đầu tiên của tiểu thư. Đây quả là một điềm lành.
Vì cốt truyện của trò chơi đã thay đổi, tôi không chắc rằng chuyện gì sẽ xảy đến trong tương lai.
Ngay bây giờ thì tiểu thư có cảm tình với tôi nhưng một ngày nào đó có thể thay đổi và thay vào đó cô sẽ yêu nhị hoàng tử rồi biến nữ chính thành tình địch. (SHERIDAN: phần cuối thì chắc không cần chờ lâu nữa đâu, t đoán ít khi sai lắm :V )
Thế cho nên, cần phải lên kế hoạch thật cẩn thận để cô sẽ không sa vào bóng tối. Dù vậy thì cũng không cần phải vội vã trong khi chúng tôi vẫn có khoảng thời gian ba năm cho đến khi nữ chính nhập học.
Nhưng dù vậy, tôi sẽ bảo vệ cô bất kể có chuyện gì xảy ra.
Đó lý do tôi muốn cô trải qua một cuộc sống học đường trọn vẹn, tràn ngập không chỉ có tình yêu mà còn cả tình bạn.
-Khi tôi nghĩ về điều đó, có vẻ như việc đo cho vị khách khác đã xong vì tôi nghe thấy một giọng nói cáo lỗi.
Cứ theo mức độ này, tôi sẽ có thể gặp mặt cô gái có lẽ sẽ trở thành người bạn đầu tiên của tiểu thư.
Tôi không thực sự muốn nói về vấn đề phe phái nhưng tiểu thư vẫn là con gái của nhà hầu tước. Để tránh khỏi bất kỳ tình huống nào có thể làm cô buồn, tốt nhất là tôi nên điều tra xem người bên kia là ai trước đã.
Đó là những gì tôi nghĩ nhưng sau đó người thợ may gọi tôi.
“Cyril-sama, ngài có thể kiểm tra tay áo của bộ đồng phục chúng tôi đã may xong không?”
“Oh... tất nhiên rồi. Tôi sẽ tới đó ngay.”
Nếu không hoàn thành chuyện này ngay bây giờ, tôi có thể sẽ để tiểu thư phải đợi.
Quyết định rằng chuyện này được ưu tiên hơn chuyện được nhìn thấy khuôn mặt của người bạn tiềm năng đầu tiên của cô, tôi di chuyển đến phòng thay đồ nam theo như yêu cầu của người thợ may.
Lập tức ngay sau đó, tôi nghe thấy người chủ tiệm tiễn một vị khách từ phía sau và một giọng nói vui tươi đáp lại ông. Nhìn lại, tôi chỉ thoáng nắm được khoảnh khắc một cô gái có mái tóc xanh đen rời đi cùng với người hầu gái của cô.
Tôi đoán là thời gian khá tệ.
“Cyril-sama?”
“Tôi xin lỗi, không có gì đâu.”
Đi đến phòng thay đồ nam với người thợ may, tôi đưa tay qua bộ đồng phục vẫn chỉ được khâu lược.
“...Oh, vậy cô bằng cách nào đã có thể làm nó thật hoàn hảo trong khi vẫn chỉ mới khâu lược? Dường như những lời đồn về đây là cửa hàng may đồng phục tốt nhất quả không ngoa. Cô có khả năng thật tuyệt vời.”
“Xin lỗi, nhưng phần tay áo vẫn chưa được hoàn thành.”
Đó đã là một kích cỡ hoàn hảo sẽ không làm cản trở di chuyển rồi, thế nhưng người thợ may vẫn chưa hài lòng và đang điều chỉnh lại chính xác bề dài và rộng của phần viền.
Tôi đã được nói rằng những sửa đổi sẽ được hoàn thành ngay sau đó và tôi phải thừa nhận rằng điều đó quả là ấn tượng. Dù đã dùng loại vải dày như vậy, chuyển động của tôi hầu như không bị cản trở chút nào.
Hình như tôi đã gặp một thợ may khá là đáng kinh ngạc.
Tôi để lại các chi tiết cho người thiết kế nhưng ngay cả cái bóng của thời trang tiền kiếp cũng bị ném vào đó. Trong tương lai, hãy xem xét việc gửi họ yêu cầu về thường phục của tiểu thư nữa.
Thời gian thử trang phục đã kết thúc trong khi tôi đang lên những kế hoạch ấy.
Tiểu thư đã sửa sang lại vẻ ngoài trong khi tôi trở lại. Có vẻ họ đã đo xong cho cô nên cô hiện đang thư giãn với chén trà trên chiếc sofa ở phòng chờ.
“Xin thứ lỗi, ngài có đợi lâu không ạ?”
“Không, họ chỉ vừa mới đo xong cho ta thôi.”
Đó là những gì tiểu thư nói nhưng chén trà của cô đã vơi đi một nửa. Trong khi nghỉ ngơi, hình như có điều gì đã đè nặng trong tâm trí cô.
----------
Thời gian dự kiến ra chương tiếp theo: 23/8/2020